Trong căn phòng mờ mịt tràn đầy hương thơm cùng mùi da thịt, thần bí lại áp bức. Ý thức cũng dần dần tan rã. Cánh cửa kia giống như là đem không gian ngoài dặm chia cách thành hai thế giới.
Phùng Kiến Vũ cứ như vậy bị Vương Thanh ném bật ngửa lên trên ghế sa lông bằng da màu đỏ sậm, trong mắt hiện lên rõ ràng đầy sự tức giận cùng ham muốn.
Phản ứng đầu tiên sau khi bị đặt xuống chính là giãy giụa. Nhưng vừa muốn đứng dậy, đã bị người hung hăng ấn trở về. Hai chân đá loạn lung tung chân bị người cường ngạnh bắt lại, cổ chân cổ bị bóp đến phát đau. Càng giãy dụa, càng mỏi mệt. Gương mặt đỏ bừng, Vương Thanh thừa dịp cậu đang không ngừng thở dốc , đồng thời kéo xuống hết quần ngoài và quần trong của cậu.
“Anh đừng đụng tôi ! ” Phùng cảnh quan cố gắng kéo lấy một tia lý trí cuối cùng hướng hắn gầm nhẹ nói.
Người nọ lại ác liệt cực kỳ, đôi bàn tay lớn luồn vào vạt áo vuốt ve từ eo lên đến ngực, ngón tay không biết vô tình hay cố ý không ngừng ve vuốt hai điểm nhỏ trước ngực cậu, một cái tay khác nắm lấy dục vọng đã đứng thẳng của cậu, lòng bàn tay chậm chạp ma sát không chịu buông. Thân thể tựa như so với khi nãy còn nhạy cảm hơn gấp mấy lần, chỉ mới vuốt ve như vậy, cũng đã đủ khiến cho cậu không ngừng run rẫy. Dòng nhiệt nóng bỏng chạy từ tim lên đến não, trong mũi đều là mùi thơm không ngừng triền miên kia.
Cậu không thể, không thể ……
Động tác của người nọ từ ôn nhu dần dần trở nên thô bạo, hạ thân của hắn cũng đứng thẳng lên. Cà vạt thuần sắc vẫn siết chặc nơi cổ tay, rất đau, làm thế nào cũng tháo không ra được.
Sự sợ hãi giống như cơn lốc cuốn đến, giống như đã từng quen biết. Cậu nhớ tới, cái đêm mình và hắn mới quen biết, khi lúc mình chọc cho hắn tức giận, chính là cảm giác bị áp bách như vậy, mang theo tính xâm lược, cậu không quên được, vĩnh viễn cũng không quên được.
Cậu dĩ nhiên không quên được.
Con mẹ nó đó là nụ hôn đầu của lão tử ! Phùng Kiến Vũ âm thầm nói trong lòng.
Tự biết nếu như mình phản kháng sẽ mang tới hậu quả gì, Phùng cảnh quan lòng như lửa đốt. Muốn dựng thẳng toàn bộ cơ thể lên đánh vỡ người đang ở trước mắt mình, lại không nghĩ đến khi mình ngẩng thẳng đầu lên, đường cong từ cổ kết hợp với lồng ngực có bao nhiêu là câu nhân, lộ ra cục xương nơi yết hầu có bao nhiêu là hấp dẫn.
Vương Thanh trong lòng tựa như bị hỏa thiêu, kéo xuống cổ áo đang mở ra hơn phân nửa của Phùng Kiến Vũ, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, một hớp gặm lên cục xương nơi cổ họng của cậu. “Ách ……” trong khoảnh khắc giữa môi và răng tràn ra một tiếng gầm nhẹ không áp chế được.
“Con mẹ nó anh buông ra …… mau buông ra ……”
Vương Thanh liền hiểu ý tháo ra cà vạt đang trói chặt hai cổ tay cậu, một tay đem cậu từ trên ghế sa lông kéo lên, thay vào đó là một đôi còng tay bằng da. Thuần thục và liền mạch đeo vào cổ tay Phùng Kiến Vũ, căn bản không cho cậu có lấy một cơ hội phản ứng.
Phùng Kiến Vũ lúc này mới chú ý đến trần nhà —— có treo một dải lướt sắt, ngân quang lóe lên của xích sắt và ổ khóa —— bởi vì còng tay trên cổ tay cậu cũng đang được nối với cả ổ khóa ở đó.
Ổ khóa kia thoạt nhìn có thể ở trên lưới trần nhà có thể tùy ý …… mẹ nó di chuyển.
Trong một thoáng trong đầu cậu cảm thấy một mảnh bất lực, nhưng ngay cả trong ánh mắt căm tức nhìn Vương Thanh đều là mâu quang ẩm nước không khống chế sự gợi cảm.
Dù vậy, một câu mềm mỏng cũng không thể nói ra miệng.
Cắn chặc môi dưới, trong đầu tràn đầy sự tức giận cùng tình dục dây dưa không dứt. Áo sơ mi bị Vương Thanh cởi ra hơn phân nửa, vẫn còn treo ở trên người, lồng ngực rắn chắc và vòng eo đẹp mắt khiến cho người nọ nhìn không dứt mắt. Ánh mắt kia giống như phát ra nhiệt, nhìn nơi nào nơi đó liền nóng ran, một mảnh hồng rực từ lồng ngực nhiễm lên đôi gò má.
Nóng.
Nín nhịn mấy tiếng, lại biến thành hơi thở gấp gáp. Người nọ hơi cong lên đầu gối, khuôn mặt đối diện với bờ ngực cậu hít vào một ngụm, lại một hớp hàm trụ không ngừng liếm cắn.
Tốc độ ma sát trở nên dồn dập khiến Phùng Kiến Vũ một thân nổi đầy da gà, tính khí được người nọ cầm ở trong tay không ngừng run rẫy.
“Tránh ra ……” Cậu đột nhiên đưa chân đã mềm nhuyễn vô lực đá một cái vào chân người nọ, nhìn càng giống như là đang làm nũng.
Vương Thanh nhíu mày, khẽ cười ra mấy tiếng vừa đủ nghe, xoay người từ trên vách tường lấy xuống một đoạn roi da mềm.
Bắt đầu vòng quanh người cậu, từ trước đến sau bắt đầu đánh giá. Phần đuôi chiếc roi mềm mang theo một ít lông mao, tinh tế phe phẩy ở thắt lưng cậu, một chút ngứa ngấy, khiến cho cậu không ngừng giãy dụa hông eo hòng chỉ muốn thoát khỏi cái cảm giác khó chịu đó.
Roi da vòng từ thắt lưng quấn một vòng, lại vòng qua tính khí đang đứng thẳng, lại chậm rãi di chuyển xuống phía dưới —— giống như là một loại lăng trì.
“Cậu thật đẹp.”
Người nọ vung tay lên, roi mềm không nhẹ không nặng quất vào bắp đùi trong của cậu. “A —— thao con mẹ nhà anh ! ” Dây thần kinh căng thẳng khẩn trương thốt lên không kịp đề phòng, khoái cảm hưng phấn khiến cho cậu không biết nên làm như thế nào.
Cậu giùng giằng, cổ tay liều mạng nháo động, còng tay va chạm phát ra thanh âm cực kỳ chói tai.
Nếu như nói dục vọng đã sớm đưa cậu lên đỉnh rồi, cái nhiệt khí nóng bỏng này, nhất định chính là khoái cảm mới mẻ từ chỗ bị đánh nơi đùi trong truyền lên đại não.
Cậu biết đó là cái gì.
Cậu không muốn.
Ủy khuất, bất lực, cậu không muốn chịu đựng những thứ này.
Tất cả tâm tình trong khoảnh khắc bộc phát, “Vương Thanh ! Anh mẹ nó là thằng khốn ! Đừng đụng tôi ! ”
Có lẽ âm thanh nức nở kia quá đả động lòng người, Vương Thanh theo bản năng ngước mắt, đâm thẳng vào tim hắn, chính là cặp mắt đầy lệ của người nọ, lệ chí nơi khóe mắt hiện lên càng thêm tinh tế và quyến rũ, nhưng lại rõ ràng quật cường.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Vương Thanh đã biết, chính hắn đã bị đôi mắt kia kiềm hãm, không có lối thoát.
Nâng lên cằm của cậu, kiên nhẫn đè xuống tâm tình, “Cậu trêu chọc khiêu khích tôi trước, cậu còn tức cái gì đây?”
Lại cắn cắn môi, hai mắt cụp xuống, giống như đèn nén trong lòng đầy tâm sự và uất ức.
Giống như là hạ quyết tâm, giọng nói khàn khàn mà run rẫy, “Tôi …… tôi chưa từng làm qua ……”
- Hoàn chương -