Mười một giờ tối, trời bắt đầu rơi trận tuyết đầu tiên báo hiệu mùa đông đã đến. Từng bông tuyết trên bầu trời từ từ rơi xuống, lất phất triền miên, quấn quýt ôm lấy mặt đất làm cho đêm mùa đông vốn dĩ u ám trở nên sáng ngời một mảng.
Sáng sớm trời trong xanh, nhìn thấy tuyết trắng đẹp đẽ kia, Tử Ngâm không đành lòng cất bước đi qua tựa như giẫm lên những bông tuyết trắng kia là chuyện rất tàn nhẫn vậy.
Nhưng mà trên màu trắng thuần khiết đó nhanh chóng in lại những dấu chân lộn xộn và vết bánh xe.
Lòng cũng trải qua một trận thất thần.
Tử Ngâm lại hẹn Hoàng Húc Kiều một lần nữa. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Hoàng Húc Kiều. Từ lúc nói chuyện anh thích Tử Ngâm cho Hiệp Truyền thì anh liền chuẩn bị kĩ càng, làm cho cô chủ động.
Trong không gian nho nhỏ bao phủ bởi lớp không khí ấm áp, đem cái rét lạnh bên ngoài ngăn cách hoàn toàn.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài còn có thể thấy người đi đường vui vẻ giẫm lên một ít tuyết trắng chưa tan đi.
Không khí trầm lặng lần lượt lan toả giữa hai người, Tử Ngâm cũng không biết mở miệng như thế nào, khẽ mở miệng thở dốc nhưng cũng không nói ra một từ nào.
Hoàng Húc Kiều quay đầu cười ảm đạm với cô rồi hỏi: “Tử Ngâm, muốn ăn cái gì nào? Anh mời khách.”
“Không cần đâu, tôi có chuyện tìm anh, một chút nữa tôi muốn đi thăm Lạc Dương.” Tử Ngâm bị anh làm cho bối rối, vốn dĩ muốn nói ra những lời đã chuẩn bị kĩ càng trước đó nhưng lại không nói ra được.
“Chân anh Lạc như thế nào rồi? Đúng lúc anh cũng muốn đi thăm anh ấy.” , thấy cô nói như vậy thì anh quan tâm hỏi.
Tử Ngâm chống lại anh mắt của anh: “Hoàng Húc Kiều, tôi không hi vọng anh nhất thời hồ đồ mà đánh mất một cơ hội tốt như vậy. Lời anh nói tối đó tôi cũng đã suy nghĩ qua rồi nhưng mà tôi chỉ có thể thật lòng xin lỗi anh mà thôi. Tôi không thể tiếp nhận anh được.”
Nụ cười trên gương mặt Hoàng Húc Kiều cứng đơ, không kịp giấu đi, trong lòng anh dâng lên một chút bi ai vì cô quyết định dứt khoát, không muốn để lại anh một chút hi vọng nào như vậy.
Anh cười khổ hỏi: “Vì cái gì? Là bởi vì Lăng Thần sao? Cho dù là vậy thì anh ta cũng không chú ý đến cô, hay là cô muốn một mực kiên trì nữa hay sao?”
Tử Ngâm thấy vẻ mặt của anh thì vốn dĩ có chút không đành lòng nhưng mà vẫn nở nụ cười. Nếu như anh thật sự muốn có một câu trả lời thì cô sẽ không đem Lăng Thần ra làm lí do nữa, cô nói với giọng nhẹ nhàng: “Tôi đã quên Lăng Thần rồi, vì một người không yêu mình mà đau thương thì không đáng, tôi đã có tình cảm với Lạc Dương rồi.”
Tử Ngâm cười thật dịu dàng, thật hạnh phúc, ánh mắt sáng ngời, long lanh, nói ra những lời như vậy tựa như tự nhiên lưu loát giống như không cần suy nghĩ làm cho Hoàng Húc Kiều trong lành chợt lạnh, dâng lên một mảng lạnh giá, một loại cảm giác đau đớn nháy mắt tràn dâng.
Anh cố gắng nở một nụ cười, ánh mắt nhìn cô hơi nghi ngờ, chậm rãi nói: “Tử Ngâm, anh hiểu được ý em, em muốn dùng cách này để khiển anh ra nước ngoài đúng không? Nhưng mà muốn như vậy thì em phải làm cho anh tin là em và anh Lạc thật sự yêu nhau mới được.”
Tử Ngâm ngẩn người ra, chứng minh cho anh xem đúng không? Nếu như vậy có thể làm cho anh an tâm như đã nói thì cũng không phải là không có khả năng. Rồi lại nghĩ tới Lục Mai thích anh, Lưu Tú lại một mực si tình với anh thì được rồi, làm thì làm, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước rồi mở miệng nói: “Anh không phải muốn đi thăm Lạc Dương sao? Vậy đi thôi.”
Xe chậm rãi lăn bánh về phía trước, tốc độ xe cũng không nhanh không chậm. Dọc đường Tử Ngâm cũng hơi bất an, suy nghĩ một chút nữa phải làm như thế nào? Sớm biết vậy thì cô gọi cho Lạc Dương để anh giúp cô diễn kịch trước khi chấp nhận là được rồi.
Đi tới nhà Lạc Dương thì Trầm Phi Phi đang làm cơm chiều trong bếp còn Lục Mai và anh họ thì đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy chuông cửa thì Lục Mai lập tức đứng lên, đi ra ngoài mở cửa.
“Mai Mai, Hoàng Húc Kiều tới thăm Lạc Dương.” Tử Ngâm thấy trong ánh mắt của Lục Mai vừa kinh ngạc và nhất thời dâng lên vui sướng thì liền nhanh chóng mở miệng giải thích với cô.
Trầm Phi Phi nhô đầu ra khỏi phòng bếp, cười rạng rỡ và gọi: “Tử Ngâm, con đến rồi sao? Lạc Dương và Lục Mai đang nói chuyện về con đấy. Vị này là?”
Hoàng Húc Kiều tuy rằng bình thường lạnh nhạt nhưng mà với người lớn thì thái độ vẫn là điềm đạm: “Bác, con nghe nói anh Lạc bị tai nạn nên đến thăm anh ấy, vết thương của anh Lạc có nặng hay không?” Nói xong thì anh nhìn về phía Lạc Dương.
Tử Ngâm liền ung dung bước đến trước mặt Lạc Dương, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm tay anh đang đặt ở trên đùi rồingẩng đầu cười dịu dàng: “Lạc Dương, Hoàng Húc Kiều mấy ngày nữa sẽ ra nước ngoài. Anh ấy nói muốn đến thăm anh nhưng mà em quên gọi điện thoại cho anh trước mất.”
Lạc Dương chính là ngơ ngẩn nhìn cô, bị hành động của cô làm cho giật mình, bàn tay bị cô nắm truyền đến cái run nhè nhẹ và hơi ướt của cô.
Bên tai vang lên giọng Lục Mai: “Hoàng Húc Kiều, mấy ngày nữa anh xuất ngoại hả? Mấy hôm trước tôi còn nghe nói anh bỏ qua cơ hội này rồi mà.”
Lạc Dương ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ánh mắt Hoàng Húc Kiều đang nhìn bàn tay Tử Ngâm đang nắm anh, trong ánh mắt chứa đựng chua xót rồi lại nghe được câu hỏi của Lục Mai, Tử Ngâm chợt khác thường thì trong lòng bỗng chốc hiểu ra
Anh nắm ngược lại bàn tay Tử Ngâm, hơi dùng sức để kéo cô đứng lên, ngồi xuống ở sôpha bên cạnh, trên gương mặt anh mở ánh mắt dịu dàng như nước, nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua tuyết rơi sao lại mặc quần áo ít như thế này, nhìn xem tay em lạnh như thế này, để anh sưởi ấm cho em.”
Cơ thể Tử Ngâm khẽ run lên, tuỳ ý để anh nắm lấy tay mình.
Nói xong anh lại nhìn về phía Hoàng Húc Kiều nói với giọng nhã nhặn: “Húc Kiều, cảm ơn cậu đã đưa Tử Ngâm tới đây. Đây là một cơ hội khó tìm, sau khi ra nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy. Nước ngoài không được như ở nhà, cái gì cũng phải dựa vào chính bản thân mình.”
“Yên tâm đi anh Lạc, tôi tự lập quen rồi, ở đâu cũng như nhau mà thôi. Ngược lại anh phải phục hồi nhanh đi, Tử Ngâm cả ngày đều vì chuyện này mà áy náy đấy.”
Lạc Dương lại nhìn về phía Tử Ngâm, cô chỉ cười dịu dàng, một loại cảm giác hạnh phúc dâng lên từ đáy lòng làm cho ý cười trên miệng anh càng sâu.