Tử Ngâm chưa từng thấy dáng vẻ lo lắng, luống cuống của Lạc Dương như thế này bao giờ, để lộ gương mặt điển trai đỏ bừng, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt cũng có vẻ hơi bối rối nhìn cô, đến cả lúc tỉnh dậy sau khi hôn mê anh cũng không nhìn cô bằng ánh mắt như vậy nhưng mà hiện tại trong ánh mắt của lại có phần hoang mang, làm cho lòng Tử Ngâm hơi đau xót.
Lạc Dương căn bản không dùng sức được nên chỉ có thể đợi mẹ già của anh và Tử Ngâm lại đỡ anh dậy. Từng cơn đau đớn ập đến trên đùi anh nhưng mà anh không có tâm tư để ý mà trong lòng chỉ lo lắng đến phản ứng của Tử Ngâm.
Anh luôn luôn cẩn thận từng li từng tí vì sợ rằng mình sẽ đi nhầm bước nhưng lại không ngờ rằng Lâm Na lại làm ra chuyện như vậy, khiến cho hình tượng của anh trong lòng Tử Ngâm xuống dốc không phanh. Nếu mà cô lại liên tưởng linh tinh thì anh không nghĩ cũng biết được là từ nay về sau để đoán được lòng cô thì còn khó hơn lên trời.
Hiện tại chuyện anh có thể làm duy nhất chính là đau, không cần giả vờ, anh tin tưởng là sắc mặt của anh rất đau khổ.
“Lạc Dương, có phải đụng vào chân không? Để em và bác đưa anh đi bệnh viện khám nhé.”
Tử Ngâm quả thật là có tâm tư suy xét cảnh tượng mờ ám của bọn họ, trong lòng cũng không muốn suy đoán huống hồ vẻ mặt đau đớn của Lạc Dương làm cho cô vô cùng lo lắng, áy náy trong lòng cũng ngừng tăng lên.
Trầm Phi Phi cũng bị vẻ mặt đau đớn của Lạc Dương làm cho sợ hãi rồi lại nghĩ đến anh vốn bị thương mà ngã như vậy thì sao mà không đau đớn được chứ: “Dương Nhi, chúng ta đưa con đi bệnh viện nha?”
Lâm Na cũng không dám làm càn nữa mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi. Cô cũng không muốn làm cho anh bị thương, cô chỉ là yêu thương anh mà thôi nhưng lúc này lại không dám tới gần anh dù chỉ là một chút.
Lạc Dương dựa người vào xe lăn, chờ một lúc sau mới nói: “Mẹ, gọi chú Trình qua nhà khám cho con đi. Bây giờ con không muốn đến bệnh viện.”
“Được rồi, con chịu đựng một chút, mẹ lập tức gọi điện thoại cho chú Trình.”
Trầm Phi Phi liền lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Trình, nói cho ông biết chuyện Lạc Dương bị ngã từ trên xe lăn xuống, muốn ông ngay lập tức đến nhà khám cho anh.
Lâm Na tuy rằng lo lắng cho Lạc Dương nhưng mà thấy ánh mắt của Lạc Dương nên không dám nán lại nữa, đành phải vội vàng nói lời cáo biệt rồi rời đi.
“Tử Ngâm, vừa rồi anh và Lâm Na”
Lạc Dương muốn nói nhưng mà lời vừa nói ra thì đã bị Tử Ngâm cắt ngang: “Em đi rót cho anh li nước, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi.” , làm cho Lạc Dương tâm trí Lạc Dương trở nên lạc lõng.
Ngay sau đó liền thấy bác sĩ tới nhà Lạc Dương, cẩn thận băng bó cho anh một lần nữa rồi cuối cùng mới dặn Trầm Phi Phi và Tử Ngâm: “Lạc Dương may mắn là không bị ngã xuống đất nhưng mà cú ngã này làm cho thời gian phục hồi kéo dài thêm một tuần, sau này đừng để xảy ra tai nạn như vậy nữa.”
Hai người liên tục gật đầu rồi lịch sự tiễn bác sĩ về.
Trầm Phi Phi lúc này mới sực nhớ là bà chưa nấu cơm. Bà nhìn Lạc Dương một chút rồi nói với Tử Ngâm: “Tử Ngâm, con ngồi với Lạc Dương đi, bác đi nấu cơm cái đã.”
Vừa từ nhà Lạc Dương trở về thì Tử Ngâm thấy Hiệp Minh và Vu Lệ đang ngồi ở phòng khách đợi cô.
Tử Ngâm thật sự bất ngờ bởi vì mẹ cô thường xuyên chờ cô như vậy là bình thường nhưng mà ba cô mỗi ngày đều bận rộn nhưng lại chờ cô như vậy, huống chi bây giờ vẫn còn sớm, còn chưa tới tám giờ mà.
“Tử Ngâm, lại đây ngồi đi, ba mẹ muốn hỏi con một chuyện.” Hiệp Minh dịu dàng nói với Tử Ngâm còn Vu Lệ thì mỉm cười, đưa tay cầm tay Tử Ngâm kéo xuống ngồi kế bên bà.
Tử Ngâm tười cười rạng rỡ nhìn hai người rồi hỏi: “Ba, có chuyện gì vậy?”
“Chân của Lạc Dương đã đỡ chưa?”
“Dạ đỡ nhiều rồi nhưng mà chiều nay lại bị ngã từ trên xe lăn xuống, bác sĩ nói là làm thời gian hồi phục chậm đi một tuần.”
Tử Ngâm lại nghĩ tới cảnh tượng mờ ám của họ làm cho lòng cô không được thoải mái cho lắm nhưng mà cô ngay lập tức đuổi cái cảm giác này ra khỏi tâm trí.
“Tử Ngâm, ba và mẹ con vừa rồi nhận được điện thoại của chú con. Chú nói cho ba biết là Hoàng Húc Kiều không ra nước ngoài có liên quan đến con. Chuyện đó có đúng không vậy?”
Hiệp Minh từ trước đến nay vẫn để Tử Ngâm tự lập, việc giáo dục cô từ nhỏ cho đến lớn đều là thấu hiểu, cũng không giấu diếm điều gì cho nên chuyện tình cảm của cô cũng như thế, để cho cô tự mình làm chủ.
“Ba mẹ, tối hôm qua con đã gặp anh ấy. Anh ấy nói là thích con nhưng mà con không thích anh ấy nên con không để anh từ bỏ chuyện ra nước ngoài vì con.”, nụ cười trên gương mặt Tử Ngâm chợt biến mất, cô có chút lo sợ ba mẹ không tin cô.
“Tử Ngâm, nếu là như vậy thì con nên tìm Hoàng Húc Kiều nói chuyện đi, nhớ kĩ là không được làm tổn thương người ta, đem mọi chuyện nói rõ ra là được rồi. Còn Lạc Dương nữa, từ chuyện nó vì con mà liều mình ba mẹ đều thấy được là nó rất quan tâm con. Ba mẹ hi vọng con không nên vì một lần bị Lăng Thần làm tổn thương mà không dám chạm đến chuyện tình cảm, nhưng mà cũng không cần vì vậy mà làm tổn thương người khác biết không?”
“Ba, con biết mà.” Tử Ngâm khẽ gật đầu, cô không muốn tổn thương bất kì ai nhưng mà với Hoàng Húc Kiều thì cô không biết khuyên như thế nào nữa, còn đối với Lạc Dương thì cô lại áy náy vô cùng.
“Tử Ngâm, ba mẹ tin con sẽ xử lí tốt chuyện tình cảm. Nếu có chuyện gì không thể giải quyết thì cứ việc hỏi ba mẹ được không?”
“Ba, mẹ, con sẽ xử lí tốt mà.”
Thật ra trong lòng cô cũng không rõ ràng nhưng mà không muốn ba mẹ lo lắng nên cô mới cười và nói là bản thân có thể giải quyết, rồi lại nghĩ đến Lục Mai và Hoàng Húc Kiều không biết như thế nào, lo lắng là Lục Mai có bị Hoàng Húc Kiều đuổi về hay không.