“Đây là…”
“Kouya đấy. Chúng mình ăn ở đây.”
Hai người đã đến nơi, sau khoảng mười lăm phút bước đi trong ngượng ngùng.
Chào đón trước mặt họ là một tiệm nhượng quyền chuỗi thương hiệu Kouya, một thương hiệu nổi tiếng chuyên về cơm thịt bò. Với giá cả phải chăng, tiệm chủ yếu thu hút nhóm khách hàng học sinh cùng nhân viên văn phòng, phần đông đều có chung giới tính là nam giới. Có điều, với một đôi nam nữ hẹn hò lần đầu tiên, nơi đây chắc có lẽ… không được như kì vọng.
Đứng trước một lựa chọn như vậy cho bữa trưa, hẳn không ít cô gái sẽ từ chối thẳng thừng. Thông qua một hành động rõ ràng thiếu tinh ý, cậu tự tin bản thân sẽ mất điểm trầm trọng. Nếu đúng như dự đoán, vẻ thất vọng tràn trề rất nhanh sẽ lộ rõ trên khuôn mặt Sara. Thế nhưng…
“V-vậy chúng mình vào đi.”
Khuôn mặt cô bạn tuy gồng lên vì căng thẳng, nhưng thái độ có vẻ rất phấn khích chờ mong.
“Ừ-ừm.”
Tiếp tục thất bại trên mặt trận tâm lý chiến, cậu bèn cùng Sara đặt chân vào trong tiệm.
Ngồi chưa được ấm chỗ, Sara đã bắt đầu nhòm ngó khắp xung quanh, bồn chồn như nhận thấy có điều gì bất thường. Lo lắng không biết sao cô lại bồn chồn thế, ánh mắt cậu chăm chú hướng về phía Sara, nhưng chỉ một lát sau đã bị cô phát hiện. Thấy không giấu được nữa, cô mới đành ngập ngừng giải thích cho cậu nghe.
“M-mình xin lỗi. Thật ra là mình chưa… đến đây một lần nào.”
“À, thì ra là như thế.”
“Phải. Vậy nên khi bước vào… mình không may có phần mất kiểm soát bản thân. Thành thực xin lỗi cậu.”
“Mà kể cũng lạ nhỉ. Hóa ra cậu chưa đến Kouya bao giờ sao?”
“C-chắc đúng là vậy đấy. Gia đình mình có phần… sống tương đối xa hoa, nên hiếm khi lui tới mấy chỗ như thế này…”
“Ơ khoan, lần trước cậu chẳng phải…”
… Dẫn mình đến nhà hàng gia đình một lần rồi đấy thôi, cậu định nói như thế, nhưng chắc hẳn Sara cũng đã đoán trước được.
“Đúng là mình có biết nhà hàng gia đình ấy, bởi có lần gia đình mình đến đấy cùng nhau. Còn những tiệm khác mà từa tựa giống như thế… thì không may mình chưa được trải nghiệm lần nào.”
Khuôn mặt cúi gằm xuống, giọng nói của Sara man mác một nỗi buồn, để rồi chính tay cô đánh bay nỗi buồn ấy… bằng nụ cười ngập tràn hạnh phúc và hân hoan.
“Mình cũng muốn một lần… có dịp được ghé thăm tiệm cơm thịt bò lắm, nhưng con gái lại còn một mình nữa thì cũng… hơi bất tiện đúng không? May mà lần này có Asai-san dẫn theo, thế nên mình hôm nay mới được toại nguyện đấy. Cảm ơn cậu rất nhiều.”
“…!”
Đón nhận lấy nụ cười trong trẻo từ Sara... mà cậu thấy tấm lưng mình toát mồ hôi hột.
Không, không, không… Sao lại như thế này? … Sao lại có cái chuyện tréo ngoe thế này chứ?!
Mục đích giảm thiện cảm không những không thành công, mà ngược lại thiện cảm còn tăng tiến hơn nữa. Thâm tâm Haruya ôm đầu trong bất lực.
Ngay từ đầu, cậu đã luôn tìm cách cẩn trọng trước hành vi lời nói của cô gái, ấy thế mà khi nhìn nét mặt mãn nguyện kia… cậu không khỏi cảm thấy lòng biết ơn sâu nặng mà cô dành cho mình.
Chẳng cần mình lên tiếng, Asai-san vẫn như hiểu thấu được lòng mình. Không lẽ nào cậu ấy… thực sự là chàng trai định mệnh của mình chăng…
Trái ngược với con tim thổn thức của Sara, Haruya lúc này… vẫn rắp tâm nuôi mộng giành chiến thắng đầu tay, mong hương vị không được như cô bạn mong chờ. Thế nhưng…
“Asai-san, món này ngon thật đấy!”
Thử hỏi rằng khung cảnh trước mặt cậu lúc này… khác gì nàng công chúa trầm trồ vì lần đầu được ăn mì ly không?
Cầm bát cơm trên tay, Sara mắt sáng lên, say sưa mà đánh chén nhìn trông thật ngon lành.
“Ừ, công-nhận-là-ngon-thật.”
“Phư phư, Asai-san… Sao cậu ngắc ngứ như em bé tập nói thế?”
Sara cười thích chí, nhưng với Haruya, chẳng có gì lúc này là đáng cười hết cả.
Giả sử cậu tiếp tục bị hiểu lầm thế này, hội mỹ nhân hạng S sẽ lại càng có thêm nhiều câu chuyện để nói, và thế là đến trường cậu cũng không được yên, mà cứ phải nơm nớp sống chung với âu lo… rằng một ngày nào đó, cậu sẽ bị phát hiện.
Không được mất bình tĩnh! Vững tin nào tao ơi! Trở lại mạnh mẽ hơn lần trước đi xem nào!
Ngoài động viên bản thân, cậu cũng chẳng biết phải làm thêm gì khác nữa.
-----
Rời quán cơm thịt bò, hai người cùng sánh bước đến điểm hẹn tiếp theo, đúng theo kế hoạch mà Haruya dự trù.
“Cậu biết Nikai chứ? Nghe nói ở chỗ này không thiếu trò vui đâu. Nào trò chơi điện tử, nào karaoke, thể thao các loại nữa.”
“Ồ, ra là như vậy sao. Nghe chừng sẽ vui đấy.”
Hiện trước mặt hai người là một khu trung tâm vui chơi và giải trí. Mục đích Haruya dẫn Sara đến đây… là để dụ cô bạn cùng nhau mà so tài, thông qua các hoạt động thể thao cùng trò chơi, rồi thắng như chẻ tre, thắng đến mức không cho đối phương kịp vuốt mặt. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ theo ý muốn, không đời nào cậu lại không mất điểm trước cô.
Thường những lúc thế này, con trai sẽ là phía nương tay có đúng không? Nhưng đây… thì không nhé.
Không mảy may hình dung ý đồ thâm độc mà Haruya nung nấu, Sara đứng cạnh bên hồn nhiên cất tiếng hỏi.
“Asai-san từng đến… chỗ này bao giờ chưa?”
“Mình mới lần đầu thôi. Chỗ này chắc phải có thủ tục gì đó nhỉ.”
“Vậy chúng mình giải quyết thủ tục cho xong đi.”
Hai người nhanh chóng mà tìm đến quầy bán vé. Haruya tính dùng ưu đãi cho học sinh, nhưng khi tìm hiểu kĩ thông tin trên màn hình, một điều thú vị nữa thậm chí còn hiện ra.
“Thì ra là vậy à…”
“Bộ có chuyện gì sao?”
“Hình như ngoài ưu đãi cho đối tượng học sinh, còn có cả khuyến mại dành cho cặp đôi đấy.”
Sara nghe vậy cũng liếc nhìn phía màn hình, rồi bỗng nhiên gò má cô bạn hơi đỏ lên.
“Ng-nghe vẻ các cặp đôi… được ưu ái dành cho nhiều khuyến mại thế nhỉ?”
“Thế giờ… làm sao đây?”
Sara khẽ gật đầu, như tỏ ý muốn nói cậu không cần băn khoăn.
“Cậu cứ làm sao cho tiết kiệm nhất là được.”
Nhìn thấy khắp xung quanh cũng tương đối vắng vẻ, Haruya quyết định mua hai vé cặp đôi. Mua vé kiểu này thì sẽ được khuyến mại thêm, giúp gánh nặng tài chính bớt đi được phần nào. Đưa cặp vé vừa mua cho nhân viên soát vé, Haruya quay sang hỏi ý kiến Sara.
“Bắt đầu từ đâu nhỉ… Cậu có chỗ nào muốn ghé qua trước tiên không?”
“Để mình xem… A, chỗ này chắc được đấy.”
Sara nhìn một hồi vào sơ đồ trung tâm, rồi chỉ vào sân trượt patin nằm chính giữa.
“Mình trước nay chưa trượt patin một lần nào… nên hay là thử trượt một lần cho biết đi.”
“Trượt patin đấy à… Mình cũng trượt đến hồi tiểu học thì ngừng thôi. Vậy chốt patin nhé?”
Cả hai đều lo lắng vì kinh nghiệm bằng không, nhưng rất nhanh chóng đã mặc xong đồ bảo hộ. Khác với cậu suy nghĩ, rằng thay vì lựa chọn một môn sành sỏi hơn, hay ít nhất cũng là một môn quen thuộc hơn, Sara chọn tìm kiếm những trải nghiệm mới lạ.
Không chần chừ gì thêm, hai người chuẩn bị xong liền bước lên sân trượt.
“Nào, đã sẵn sàng chưa?”
“R-rồi…”
Chẳng mất nhiều thời gian, Haruya đã kịp trượt xong một vòng sân, nhưng rồi cậu nhận ra…
Nhận ra rằng nãy giờ… Sara cứ đứng yên, nép sát vào tường bao, khép chặt lấy đôi chân đang run lên cầm cập.
“Himekawa-san? Cậu ổn chứ?”
“Mình xin lỗi. Chỉ là… sợ hơn mình tưởng thôi.”
“Có gì đáng trách đâu. Lần đầu thì sợ chút cũng bình thường ấy mà.”
“Asai-san… công nhận cừ thật đấy. Dù cho hồi tiểu học mới chỉ tập patin.”
Sara tròn mắt nhìn, không nghĩ Haruya tài giỏi đến như thế.
“Ừ thì ngay cả mình cũng tương đối ngạc nhiên… nhưng chắc do kĩ thuật ăn sâu vào máu rồi.”
“Nếu cậu không phiền thì… dạy cho mình được không? Kiểu một vài mẹo nhỏ… để dễ làm quen ấy.”
“Theo mình thì sợ hãi không phải là vấn đề. Cậu sợ là bởi vì nhận thức rằng khi ngã sẽ gặp nguy hiểm thôi. Mình cho là như vậy.”
Haruya bỗng nhiên liên tưởng đến một ý, rằng so với người lớn, trẻ em nhìn chung thường thành thạo môn trượt patin hơn. Nguyên do là bởi vì, trẻ em không nắm được khái niệm đau hay ngã, trong khi đó người lớn luôn nghĩ đến rủi ro, kiểu nếu ngã thì sẽ chấn thương như thế nào. Theo lẽ thường, con người sẽ cho rằng chậm an toàn hơn nhanh, nhưng trong trượt patin, nhanh mới là lựa chọn ít rủi ro hơn cả.
“... Vậy nên mình nghĩ cậu không cần lo nghĩ quá, cứ dồn hết tâm trí mà trượt hết mình thôi. Để mình trượt trước nhé?”
Haruya ngỏ ý, một phần cũng vì muốn làm mẫu cho cô xem, nhưng Sara vẫn cứ rụt rè mà lắc đầu.
“M-mình không… làm được đâu…”
Cậu đứng lặng tại chỗ, hoang mang không biết nên giúp cô như thế nào, hay liệu cô có nghĩ mình bị bỏ rơi không. Bỗng nhiên, Sara đưa tay níu vạt áo Haruya, hàm ý rằng bản thân có điều muốn giãi bày.
“À thì… mình muốn trượt sao cho tự tin được trước đã, vậy nên cậu cho mình… dựa vào có được không?”
Nói một cách dễ hiểu, Sara không dám trượt nếu chỉ có một mình, thế nên cô dự tính lúc này sẽ vừa trượt vừa bám Haruya, ít nhất cho đến khi tự tin trượt một mình.
“Không, không, đừng như thế. Mình cũng chưa thật sự trượt băng thành thạo đâu. Với cả cậu còn có đồ bảo hộ cơ mà. Ngã cũng không đau đâu.”
“Làm ơn đi mà, Asai-san. Trăm sự nhờ cậu đấy. Cậu cứ di chuyển quanh tường bao là được rồi.”
Sara vẫn ra sức nài nỉ Haruya, khẳng định cậu không cần làm gì quá phức tạp.
Thành thực mà nói thì, cậu cũng không biết sao cô lại muốn trượt băng đến tha thiết như thế. Dĩ nhiên có thể cô đơn giản chỉ tò mò, nhưng nếu chỉ tò mò mà lại dám thách thức cả nỗi sợ bản thân… thì e rằng vẫn chưa lý giải được nhiều điều. Vậy nên cậu quyết định trực tiếp hỏi Sara, xem liệu có gom được thông tin gì thú vị.
“Vậy không thành vấn đề, nhưng cho mình hỏi đã. Cậu nỗ lực học cách trượt băng đến mức này… rốt cuộc có mục đích hay gì phía sau không?”
“T-tại mình thấy trẻ con trượt trông thích thú lắm, nên nếu biết trượt thì… biết đâu mình cũng sẽ vui như vậy thì sao? Đ-đại loại là như thế…”
Nhìn một lượt xung quanh, Haruya quả nhiên bắt gặp một đám trẻ, đang nô nức vui đùa trên đôi giày patin.
“Với cả…”
Sara lại tiếp lời, hai vai hơi rụt xuống, đôi môi thì mím chặt.
“Không lẽ mình lại cứ… không thể làm điều mà… đến trẻ con cũng biết làm thế nào đúng không…”
Cô bạn khẽ bĩu môi, hệt như đang ương bướng không muốn chịu thua cuộc. Nhưng cũng rất nhanh chóng, cô bạn lại trở về với nét mặt mọi khi.
“... K-khục…”
Lần đầu nhìn Sara, từ góc độ bản thân không ngờ có dịp thấy… Haruya chỉ biết bụm miệng mà nén cười.
“C-có gì đáng cười đâu…”
“Rồi, rồi, mình xin lỗi.”
Cô tiếp tục bĩu môi, điệu bộ còn trẻ con hơn những gì cậu nghĩ. Rốt cuộc sau một hồi, Sara cụp mắt xuống, tay đưa lên nắm lấy vạt áo Haruya.
“V-vậy cho… mình xin phép.”
“Được thôi. Mình bám dọc theo tường, còn cậu thì cứ việc từ từ trượt theo nhé.”
“Đ-được…”
Nhìn cô bạn hồi hộp mà cậu cũng phần nào cảm thấy ngượng ngùng theo. Và như thế, buổi rèn luyện patin của Sara bắt đầu.
Người ta không biết trượt thì sao mà có thể phân thắng bại đúng không. Đâu còn cách nào nữa… Đành chịu chứ sao giờ.
Lăn lăn lăn, lăn đều, lăn đều…
Trên đôi giày patin đang chậm rãi lăn bánh… là một nàng mỹ nữ, mái tóc vàng phất phơ, nép bên rìa sân trượt. Sân trượt còn tọa lạc bên trong một tòa nhà, khiến hình bóng cô gái càng thêm nổi bật hơn. Nhan sắc cô toát lên vẻ đẹp thật mỹ miều, khiến bao người nán lại chỉ để ngước nhìn theo.
“A mình trượt được rồi! Mình trượt được rồi đó! Vui lắm, Asai-san!”
“Tiếp thu nhanh thật đấy…”
Chưa đến hai mươi phút kể từ lúc bắt đầu, Sara đã không còn biết sợ là gì nữa. Chẳng cần đến điểm tựa mang tên Haruya, cô vẫn cứ tự tin băng băng trên sân trượt.
Khoan đã. Tiến bộ đến nước này… hơi đáng lo đúng không? Mà thôi, giúp được là tốt rồi…
Nhìn cô bạn vững vàng trên đôi giày patin, Haruya hồi tưởng lại quá trình huấn luyện.
Gần như cả quá trình, cô bạn cứ nhút nhát như chim non tập bay, bám chặt lấy vạt áo Haruya không rời. Có thể giờ cô bạn thành thạo đến bất ngờ, nhưng xét riêng lúc nãy, cô bạn không những chỉ bám lấy vạt áo thôi, mà có lúc còn bám khư khư lấy tay cậu. Cảm giác có cái gì phồng phồng ép lên tay… khiến cậu cứ đôi khi lại thấy mình chột dạ.
Núng nính mà mềm mại như một cặp bánh bao, đó chính là những gì bờ lưng cậu ghi nhớ. Như muốn chơi ú òa với trái tim mỏng manh, cặp “bánh bao” cứ đến rồi lại đi, tuần tự thành từng nhịp. Thâm tâm cậu cũng theo nhịp điệu tuần tự ấy, chỉ khác là chết đi rồi sau đó sống lại. May thay sau tất cả, thời gian cũng đã trôi, và cậu cũng nhẹ nhõm cất được tiếng thở phào.
Đụng chạm mà chết dở sống dở mới ghê chứ…
So với lại những gì Haruya trải qua, thành quả cô đạt được khiến cậu rất “hài lòng.”
Đang đứng bên bức tường mà đăm chiêu suy nghĩ, cậu chợt thấy Sara điêu luyện phóng tới gần.
“Asai-san, trượt cùng với mình đi!”
Giọng cô bạn cất lên lộ rõ vẻ phấn khích. Giờ mà thử gắn vào cô bạn một chiếc đuôi, có khi chiếc đuôi lại phất phơ lia lịa mất.
“Rồi, vậy lần này coi như phân định thắng thua nhé.”
“P-phân định thắng thua?”
Không hiểu ý cậu nói, Sara tròn mắt nhìn chằm chặp Haruya.
“Chúng mình trượt cùng nhau quanh sân này hai lần. Ai xong trước thì thắng, chơi không?"
“Chơi luôn!”
Sara đáp trả ngay, giọng bừng bừng khí thế.
Chờ mãi giờ mới tới. Đến lúc bộc lộ ra bản chất của mình rồi.
Haruya đắc chí nhếch mép trong thâm tâm.
Ai cũng biết ai sẽ đại bại rồi đúng không? Thế thì… xin phép nhé.