“Hầy… Riết rồi sao thành ra như này chứ?”
Quyết định đi học sớm vào một buổi thứ hai, Haruya chỉ biết thở dài đầy não lòng.
Điều khiến cậu lo lắng, là việc mà thông tin liên lạc bị phơi bày… tới chính hội mỹ nhân hạng S học cùng lớp. Dẫu biết trong cái rủi vẫn còn có cái may, rằng ít nhất bọn họ vẫn im hơi lặng tiếng… nhưng tương lai thì không thể nào chắc chắn được.
Kể từ lần gặp đó, rõ ràng đã có gì xung quanh cậu đổi thay.
Giờ chắc ngồi không thôi… cũng bị để ý mất.
Lý do Haruya thở dài đầy não lòng… thực chất liên quan đến sự việc mới xảy ra.
Cụ thể thì, là chuyện vài phút trước.
Đúng lúc Haruya đang định kéo ghế ngồi…
Còn hội những mỹ nhân say sưa trò chuyện phiếm…
Ánh mắt họ bất chợt có dịp mà gặp nhau, rồi không ai hẹn ai, cả ba nàng mỹ nhân nhất loạt cúi nhẹ xuống, nhoẻn miệng cười thật tươi thay cho lời chào hỏi.
Xét trước đó mà nói, dù đôi bên có dịp tình cờ chạm mắt nhau, cũng chẳng ai lại nghĩ bên kia có ý gì, nhưng giờ hội mỹ nhân… thậm chí mới là người tích cực có phản ứng.
Trong lòng Haruya, tiếng thình thịch cứ mãi không sao mà dừng lại.
May là vẫn chưa ai tìm cách trò chuyện lấy, nhưng nếu cứ thế này… chắc cũng sớm muộn thôi.
Càng nghĩ về tương lai, tâm trí cậu càng bị bao phủ trong sợ hãi.
Riêng đối với đứa em, người đã trở về với nhị vị phụ huynh mình… Haruya chỉ có niềm uất hận khôn nguôi. Vừa lúc cậu thở dài, đến lần thứ bao nhiêu chính mình cũng không rõ… Yuuki chợt ghé qua mà ngáp lấy ngáp để.
“Uây, sao thế? Akasaki nay… đến tháng hay sao à?”
“... Im đi.”
“Thôi, thôi, mình xin lỗi. Nhưng tâm trạng hôm nay… có vẻ không được giống mọi khi phải không nhỉ?”
“Biết rồi thì để cho thằng này được yên cái.”
“Đừng nói vậy bạn ơi. Hôm nay là ngày phải phấn chấn đặc biệt chứ. Akasaki thì lại càng cần thiết hơn.”
“............”
Tựa như lời Yuuki có ma xui quỷ khiến, cậu lơ đễnh liếc nhìn đám bạn khắp chung quanh, thì quả nhiên… ai nấy cũng đều trông rộn rã hơn mọi ngày.
Tự nhiên mình lại có dự cảm gì không hay…
Đúng lúc Haruya nheo mắt định cúi xuống, thằng bạn ngồi cạnh bên liền bắt đầu ra rả, mặc kệ cho cậu có hào hứng nghe theo không.
“Buổi gặp mặt giao lưu giữa năm nhất sắp tới… không ai lại không hề háo hức đón chờ đâu. Với những đứa còn đang năm nhất như bọn mình, đây chính là thời cơ kết thêm bạn mới đó!”
“............”
“Sao lại nghệt ra thế hả Akasaki? Có gì không hiểu à?”
“...............”
Im lặng là đồng ý. Tuy không nói thành lời, thế nhưng buổi giao lưu giữa năm nhất sắp tới… Haruya tuyệt nhiên không có kí ức gì.
Dù bây giờ đã có Yuuki phổ biến cho, trong đầu cậu vẫn kiểu, “À, ra thế… Ra có chuyện giống như vừa nói ư?” Chẳng biết làm sao nữa, Haruya mặc nhiên coi đây là sự thật.
Và thay vì giật mình, Yuuki tầm này cũng chỉ biết thông cảm thay, đặt tay phịch một cái lên đôi bờ vai cậu.
“Ngày hội giao lưu này… có lẽ sẽ đánh dấu thanh xuân của chúng ta. Nhớ là đôi ta phải gắng hết sức mình nhé!”
“Động viên gì đấy hả? Thằng này có tìm kiếm thanh xuân gì quái đâu?”
Nếu thế thì chẳng thà cho cậu nghỉ một bữa… thực lòng Haruya đang nghĩ là như vậy.
“Mà xem chừng hôm nay sẽ tổ chức chia nhóm… Mong là hai chúng mình sẽ chung nhóm với nhau.”
“Vậy cũng được.”
Những câu chuyện thường ngày nối tiếp ngay theo sau. Yuuki nói liên mồm, trong khi Haruya lựa lời mà đối đáp.
Thế nhưng…
Nhắc mới nhớ. Chia nhóm là chia theo… quy cách gì ấy nhỉ?
Cậu bỗng sực nghĩ ra, nhưng rốt cuộc đã là quá trễ rồi.
-----
Giờ sinh hoạt đã điểm, và cũng chẳng để ai phải chờ đợi thêm nữa… vừa bước qua cánh cửa, giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu giải thích ngay, về nội dung của buổi giao lưu giữa năm nhất.
Tổng quan mà nói thì, tâm điểm sự chú ý nằm ở những ý sau.
+ Tổng thời gian tập huấn là một đêm hai ngày.
+ Sẽ xác định các nhóm thông qua trò rút thăm.
+ Mỗi nhóm gồm 4 người.
+ Trong quá trinh vui chơi không náo loạn thái quá.
Y hệt như trước hôm đi trải nghiệm thực tế, chỉ khác đi trải nghiệm phải năm hai trở lên. Riêng với niên khóa của Haruya mà nói, buổi giao lưu gặp mặt giữa năm nhất tới đây… thực ra chẳng khác gì đi trải nghiệm thực tế, dẫu cho có thay tên đổi họ ít hay nhiều.
Dựa theo sự hào hứng của chúng bạn xung quanh, cả lớp Haruya… hẳn đã rất trông ngóng đến ngày khởi hành rồi.
Nếu phải kể đến ai không hề có hứng thú, thì chắc nguyên lớp này chỉ có mình cậu thôi.
Rút thăm chia nhóm à… Không biết nên biết ơn ông trời hay không nữa.
Nếu cho chọn nhóm theo sở thích của mỗi người, những ai thân nhau sẽ tìm cách chung nhóm nhau, thế nên sẽ không ít học sinh bị ra rìa, hoặc phải trám vị trí cho đủ số thành viên. Có lẽ để tránh sự bất công được tiếp diễn, một giải pháp may rủi đã được đề bạt thay.
Đối với Haruya, người giao tiếp xã hội ở mức rất hạn chế, đáng lẽ đây phải là một chuyện đáng hoan nghênh… nhưng lần này mọi thứ lại không phải như vậy.
Sara, Rin, Yuna.
Sự hiện diện của những mỹ nhân hạng S đó… chúng cứ không khi nào rời lấy cậu một giây. Dẫu biết tuy khả năng gần như là không có, nhưng viễn cảnh bốn người chung nhóm cùng với nhau… hoàn toàn không thể nói là không hề tồn tại.
Mồ hôi đầm đìa khắp thân mình Haruya.
“Bên trong chiếc hộp đây, sẽ là những mảnh giấy đánh số 1 đến 10. Mỗi người rút một thăm, và những ai chung nhóm cũng sẽ chung số hiệu. Nhằm đảm bảo công bằng, hộp phiếu sẽ đến chỗ lần lượt từng học sinh, thế nên hãy nhanh chóng rút thăm khi đến lượt.”
Mang trên tay hộp phiếu, giáo viên chủ nhiệm liền tuần tự đi vòng quanh, bắt đầu từ vị trí dãy bàn bên trên cùng.
Nguyên một bầy nam sinh vừa bốc vừa rì rầm, “Làm ơn là chung nhóm mỹ nhân hạng S đi…” và dĩ nhiên, cảnh tượng ấy đập ngay vào mắt cậu.
Bỗng gần chỗ cậu ngồi…
“Himekawa-san… Takamori-san… Lạy Chúa, ai cũng được…”
... Văng vẳng tiếng cầu khấn nghe như tận đáy lòng, tựa như vừa thấy Chúa giáng trần với chúng sinh.
Khiếp thật chứ… Người ta thèm chảy dãi, trong khi riêng mình đây thì tránh như tránh tà…
Mang lập trường tuyệt đối khác với hội con trai, Haruya thò tay mà bốc đại một phiếu. Cậu mở tờ giấy ra… và thấy bên trên đó số 4 nằm chễm chệ.
Cậu cúi đầu nguyện cầu, “Mong cho ba người ấy không cùng nhóm với con…” Chỉ ít lâu sau đó, màn rút thăm ngẫu nhiên cũng đã được hoàn thành.
“Rồi bây giờ, những ai cùng chung số… mau mau tập trung lại thành nhóm bốn người đi.”
Giáo viên vừa dứt lời, cả lớp Haruya đã như cái chợ vỡ, chạy đôn chạy đáo hỏi xem ai trùng số ai.
“Akasaki. Số mấy đấy?”
Nhoẻn miệng cười trắng răng, Yuuki chợt tìm đến hỏi han đầy thân mật.
“4 thì phải.”
“Ô, giống này. Trùng hợp chưa?”
“Vậy à.”
Lần đầu tiên chung nhóm với người đã quen thân, Haruya cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Bỗng Yuuki húng hắng, giơ cao một cánh tay mà hô như la làng.
“Số 4 , số 4 đây! Ai ai cùng số 4 mau mau tập hợp nào!”
Chỉ mất đúng mấy giây kể từ tín hiệu ấy…
Hai người còn lại đều tới chỗ Haruya.
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, toàn thân Haruya, hay phải nói toàn thể thân xác cùng lý trí… bỗng khưng lại cứ như bị rút mất dây nguồn.
“... Ayase Yuuka, cũng thuộc nhóm số 4. Mong được giúp đỡ cho.”
Một trong hai cô gái nom vẻ khá làng nhàng, thế nhưng Haruya… chỉ biết nhìn chết trân cô gái chưa lên tiếng.
“Hoshikawa Sara. Mình cũng… thuộc nhóm 4. Rất mong được bảo ban chỉ dẫn tận tình ạ!”
Một trong những con người chung nhóm Haruya… lại chính là cái người trong số ba người đó, người mà Haruya muốn tránh như tránh tà.
Cậu ngồi im như phỗng, trong khi phía Yuuki tìm cách xán lại gần, xong thì thầm khe khẽ vào tai cậu như sau.
“... Uầy, chiến chưa! Mình chung nhóm với một mỹ nhân hạng S đấy! Số 4 này quả nhiên là số may mắn nhỉ?”
Có mà số tử ấy…
Khóe miệng khẽ run lên, thâm tâm Haruya chìm sâu vào bóng tối.
Tha cho con đi trời… Mai con nghỉ học mới vừa ý trời đúng không?