Trí Li ngẩng đầu xác nhận ông chủ đã rời khỏi văn phòng, cô vội vàng mở ra trang web vừa rồi tiếp tục lùng tìm, cô muốn biết rõ tất cả tin tức về Vi Tuyền Phong, anh thích chụp ảnh, ít nhất cô cũng không thể vì một số vấn đề ngu ngốc mà bị anh khinh thường.
Trong nháy mắt, Trí Li như bị sét đánh ngang tai, ngón tay lạnh lẽo nhất thời cứng ngắc.
Cô kéo ký hiệu con chuột di chuyển, phóng to tấm ảnh, dụi dụi đôi mắt lần nữa, tiếp tục kéo trang web xuống, toàn bộ hô hấp đều biến mất, nhịp tim ngừng lại trong phút chốc, Trí Li cảm thấy đau lòng đến vô cùng áp lực.
Không có khả năng!
Tuyệt đối không thể nào!
Trí Li vội vàng lấy ra di động trong túi xách, nhanh chóng tìm được tiên sinh Hắc Đào, cô nhấn nút gọi, giọng nói dịu dàng trước kia trong phút chốc đổi thành giọng nói khác rét lạnh đến đáy lòng: “Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không tồn tại, xin…”
Cô lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, ngớ ngẩn nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất màu đen ở lầu mười đối diện, trên màn hình máy tính của Trí Li hiện ra một tấm ảnh rõ ràng, đồng tử thâm sâu trong veo và thuần khiết, bên cạnh ghi chú: Vi Tuyền Phong, nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế, ra ngoài sưu tầm bất hạnh qua đời bởi một trận tuyết lở…
Cả người Trí Li như rơi vào biển rộng không biên giới, trong nháy mắt lồng ngực chợt dâng lên nỗi đau đớn cực độ, cô thở hổn hển một cách khó khăn, thế giới dường như cuộn sóng bấp bênh không yên.
Sẽ không đâu!
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cảm giác được tình cảm chân thật của anh.
Nhiếp ảnh gia trên mạng kia chỉ là cùng tên với anh, bộ dạng giống nhau thôi, di động làm rơi tối qua nhất định bị hỏng rồi, Trí Li cố gắng tìm giải thích hợp lý cho bản thân.
Cô nổi điên xông qua ngã tư đường dưới ánh mặt trời nóng rực, trong nháy mắt, cô bỗng dưng phát hiện đây là lần đầu tiên gặp anh vào ban ngày! Tinh thần cô hoảng hốt xông thẳng vào phòng làm việc tối tăm. Dưới ánh sáng mờ mịt, trong phòng vẫn bày biện như trước, nhưng không có một bóng người, Trí Li vuốt ve những tấm ảnh mà họ cùng nhau dán trên tường, cuối cùng nước mắt bất giác từ hai má chảy xuống khoé miệng, mặn chát gần như đau đớn.
Không có sợ hãi, chỉ có đau lòng, trên mỗi tấm ảnh cô đều vui vẻ tươi cười, nhưng bên trái cô lại trống không, tất cả động tác ngọt ngào đều do một mình cô diễn xuất, Trí Li chìa tay chạm đến tấm ảnh không hề ấm áp, anh chạy đi đâu rồi.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện thực sự chỉ là ảo giác của cô?
Cô xoay người, một hình dáng cao lớn đứng trước mặt cô, trong đồng tử thâm sâu của anh chợt ngấn nước mắt, khoé miệng hơi giơ lên độ cong xinh đẹp, “Tiểu thư Trí Li, em đã đến rồi?”
Trí Li không dám xác định là ảo giác của mình hay là chân thật, cô chỉ điên cuồng nhào vào lòng anh, nhưng cả người trong nháy mắt ngã mạnh xuống đất, sự đau lòng lại vượt qua nỗi đau trên thân thể, cô rõ ràng có thể xuyên qua người anh!
Nước mắt từ đôi mắt cô rơi xuống cổ, ánh sáng dần dần làm tầm mắt cô mơ hồ, cô liếc nhìn chai nhựa bên góc bàn, đầu óc hiện lên một ý tưởng bên bờ vực sụp đổ: nếu chết đi, có phải được ở bên anh hay không?
Trí Li đột nhiên xông lên, cô cầm cái chai đựng nước tráng ảnh, gần như dứt khoát nhìn ánh mắt hoảng sợ của anh, cô mỉm cười sáng sủa, “Tiên sinh Hắc Đào, tiểu thư Chile, bây giờ có thể ở cùng anh không?”
Vi Tuyền Phong nhanh chóng đoạt lấy cái chai trong tay cô, anh quấn chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, mười ngón tay đan vào nhau lại không còn ấm áp như trước.
Thương tiếc và đau đớn ở trong ánh mắt Vi Tuyền Phong lan tràn, “Anh rời khỏi, em mới có thể hạnh phúc, đúng không?”
Khoé miệng của anh hơi run rẩy, nhẹ nhàng dán trên môi cô, rất lạnh, giống như băng giá rét buốt, một giọt nước mắt ở giữa môi cô lan ra. Trí Li ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ, anh trong mắt cô giống như là hạt cát trong gió, từng chút một hao mòn.
Trí Li cố gắng giãy dụa, nhưng ngay cả sức lực để mở mắt ra cũng không có, “Đừng rời khỏi em…”
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Đôi mắt buồn ngủ của Trí Li hơi lờ mờ, cô mơ hồ từ sàn nhà ngồi dậy, nghi hoặc quan sát bốn phía.
Một nhân viên trông có vẻ là công nhân xây dựng từ từ nâng cô đứng dậy, “Tiểu thư, phòng làm việc này còn đang sửa sang, sao cô lại ngủ ở đây thế?”
Trí Li nhìn xung quanh, trong phòng trống không, trái tim cô không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, phía sau là vách tường quét vôi gần như trắng toát, hình như thiếu gì đó, nhưng cô không thể nói rõ ràng.
“Đây là đâu vậy, sao tôi lại ngủ ở chỗ này, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Người công nhân cũng không hiểu gì cả, anh ta chỉ nhún vai nhìn Trí Li, cô đứng dậy đi ra ngoài, có một tấm ảnh lặng lẽ rơi xuống từ túi áo của cô.
Trí Li ngồi xổm nhìn kỹ tấm ảnh, thời gian giống như ngừng lại vào giây phút này, trên tấm ảnh là một đôi tình nhân ngọt ngào, Trí Li ở một bên cười hạnh phúc, bên kia là người đàn ông chưa từng gặp mặt, anh có một đôi đồng tử thâm sâu.
Trí Li cảm thấy anh nhìn hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Phía dưới tấm ảnh viết một hàng chữ tao nhã: tiên sinh Hắc Đào và tiểu thư Trí Li.
-Hết-