“Em quan sát thật lâu, văn phòng anh vì sao luôn kéo bức màn màu đen?” Vi Tuyền Phong nắm tay Trí Li, rét lạnh của đêm khuya bị chiếm đoạt bởi nhiệt độ của đầu ngón tay truyền đến.
“Anh không phải đã nói với em từ trước rồi à,” Vi Tuyền Phong nói xong liền khẽ vuốt mũi cô, dưới đèn đường mờ nhạt động tác của anh không rõ ràng, “Những tấm ảnh nhất định phải ở trong hoàn cảnh tối om mới tráng ra hình, bằng không sẽ hấp thụ ánh sáng.”
Trí Li có chút bất mãn với lý do có lệ như vậy, “Bây giờ đều dùng máy ảnh kỹ thuật số, sử dụng cuộn phim sẽ không phiền toái sao?”
Vẻ mặt Vi Tuyền Phong rất nghiêm chỉnh, “Anh không thích máy ảnh kỹ thuật số, luôn cảm thấy nó rất dễ dàng vứt bỏ ký ức khiến chúng ta không biết quý trọng, ngược lại, cuộn phim ghi lại khoảnh khắc có thể giữ vĩnh viễn. Chờ lần sau em có thời gian đến văn phòng anh, em sẽ biết cái gì gọi là bí ẩn của ánh sáng và bóng tối.”
Đáy lòng Trí Li dâng trào một chút ý ngọt ngào, bảo cô đến văn phòng anh, có phải muốn công khai cô là thân phận bạn gái với đồng nghiệp không?“Trí Li, sao gần đây cô hay cười trộm thế? Nói thật đi, có phải đang yêu không?” Bạn đồng nghiệp bỗng nhiên ló đầu sang đây, Trí Li ngượng ngùng cúi đầu. Cách cửa sổ cô nhìn lầu mười của toà nhà đối diện, vẫn là bức màn đen đóng chặt. Trí Li quay đầu lại bắt đầu gõ bàn phím, khẽ nhấn chuột vào hình QQ của anh, nó luôn là màu sắc u tối, vậy trái tim anh ở đâu?
Di động bỗng nhiên rung lên quấy rầy mạch suy nghĩ của Trí Li, trên màn hình nhảy ra tên gọi quen thuộc “Tiên sinh Hắc Đào”, “Bây giờ em có thời gian thì đến văn phòng anh nhìn thử xem, tiểu thư Trí Li?”
Trí Li cười khúc khích, “Tuân mệnh, tiên sinh Hắc Đào!”
Trong màn đêm tối tăm, một loạt đèn của toà nhà mười tầng đối diện sáng lên, giống như là tiếng gọi dịu dàng của anh.
Thực ra chỉ cách một con đường, nhưng tiết tấu nhanh chóng của cuộc sống lại không cho bọn họ thời gian hẹn hò với nhau, chỉ có đêm khuya mới có thể tranh thủ một chút rảnh rỗi để gặp nhau.
Trí Li nóng ruột đếm con số trong thang máy “Bảy, tám, chín…”, tựa như đang đếm nhịp tim tăng nhanh của cô, có lẽ cô thật sự yêu anh.
Trong khoảnh khắc khi thang máy mở ra, Trí Li lại ngây ngẩn cả người, đèn của lầu mười chưa bật lên, từ ánh sáng trong thang máy cô nhìn thấy cuối hành lang tối đen, Trí Li hơi sợ sệt hướng đến cuối hành lang, “Tuyền Phong? Tuyền Phong?”
Không thể không thừa nhận, nếu là lúc trước, Trí Li tuyệt đối không dám đến toà nhà này, dù sao có không ít người đồn đại toà nhà này thường xuyên có ma quỷ lộng hành, nhất là câu chuyện của lầu mười vô cùng kỳ diệu, mà Lí Tri vẫn chưa đề cập với người khác quan hệ của cô và Tuyền Phong, cô thật sự không thích nghe những lời đồn không cần thiết.
Giày cao gót của Trí Li giẫm trên sàn gỗ, phát ra âm thanh quỷ dị, màu xanh từ đi động của Trí Li chiếu rọi đến cánh cửa khép hờ ở cuối cùng, cô đẩy ra, “Tuyền Phong, anh ở đâu? Anh đừng làm em sợ.”
“Răng rắc” một tiếng, ánh sáng chớp động, bàn tay Trí Li bỗng nhiên run lên, cô sợ tới mức đánh rơi di động xuống đất, “Em không sao chứ? Anh chỉ muốn đùa với em một chút.” Nhìn thấy Vi Tuyền Phong ở trước mắt đang cầm máy ảnh, trong hơi thở ấm áp, Trí Li lập tức nhào vào lòng anh, “Anh làm em sợ muốn chết, sao không mở đèn hả?” Anh lại ôm chặt Trí Li, thì thào nói nhỏ nhẹ, “Lại đây, anh cho em xem thứ này.”
Đây là một phòng làm việc u ám rất lớn, đi vào bên trong là ánh sáng màu đỏ mỏng manh lộ ra rất nhiều tấm ảnh, trên bàn là những tấm ảnh mới rửa dường như mang máng mang theo độ ấm của đầu ngón tay anh, “Những tấm ảnh này đều do anh chụp sao?” Trí Li hết sức ngạc nhiên với của những tấm ảnh cảnh thiên nhiên ở đây.
“Ừm, trước kia khi anh chụp lại để sưu tầm chỉ có chụp cảnh chứ không chụp người, ngoại trừ em ra.” Nhịp tim của Trí Li đột nhiên tăng nhanh, cô ngẩng đầu nhìn anh dưới ánh sáng màu đỏ, chiều cao kém nhau như vậy, bọn họ hẳn là một đôi rất thích hợp, cô lại cười trộm.
“Anh nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, ai biết thật hay giả.” Trí Li cố ý xoay lưng qua, đùa nghịch cái bình nhỏ trên bàn, “Đương nhiên là sự thật, em không tin sao?” Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Vi Tuyền Phong, Trí Li lại giả vờ ra vẻ trầm lắng, “Vậy anh chụp ảnh của tụi mình, dán đầy trên tường phòng làm việc, để cho đồng nghiệp đều nhìn thấy, bằng không em làm sao tin anh chứ?”
Trí Li chỉ nói một câu vui đùa, nhưng anh tưởng thật, anh chuẩn bị máy ảnh, hai người ở phòng làm việc làm đủ loại động tác ngọt ngào, ống kính chuyển động, chớp liên tục, luồng sáng của ánh đèn chụp lại khoảnh khắc hạnh phúc của bọn họ.