Nhân viên phụ trách chiêu đãi cô là trợ lý cửa hàng lần đầu tiên thấy cô dẫn một người đàn ông đến đây nên có chút kinh ngạc: “Lần đầu tiên em thấy Bùi tiểu thư dẫn bạn đến đây nha.”
Bùi Tư Vi bĩu môi: “Không phải bạn.”
Sùng Chính Nhã lạnh lùng a một tiếng.
Ngay sau đó cô lại nói: “Là chồng chị.”
Khoé môi đang nhếch lên của Sùng Chính Nhã hạ xuống nhanh chóng kéo thành một đường thẳng tắp, hờ hững hủ một tiếng xem như chấp nhận cách xưng hô của cô.
“A, là chồng a,” trợ lý cửa hàng chớp chớp mắt, lập tức mở miệng,” Ngại quá, xin lỗi, mắt nhìn của em vụng về quá.”
Bùi Tư Vi không tiếp tục đề tài này, thuận miệng nói: “Gần đây có mẫu hàng nào mới về không?”
“Không ạ.
Nếu có, trước khi ra mẫu mới đều sẽ liên lạc chị trước tiên,” trợ lý cửa hàng cười cười, “Hôm nay là chồng chị mua cho chị à? Vậy để em lấy mấy quyển tạp chí lại đây cho chị tham khảo nhé.”
Bùi Tư Vi ngạc nhiên: “Anh ta chỉ đi theo chị mà nhìn thôi, em lấy tạp chí lại đây đi.”
Trợ lý cửa hàng không hỏi nhiều, xoay người đi lấy tạp chí.
Sùng Chính Nhã bỗng nhiên lạnh giọng mở miệng: “Nếu cô muốn tôi mua cho cô, cũng không phải là không thể.”
Vẻ mặt Bùi Tư Vi lập tức không được tốt lắm.
Cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Sùng Chính Nhã, giọng điệu không được tốt lắm: “Ai hiếm lạ tiền cho gái của anh chứ, anh vẫn nên để dành tiền cho mấy phụ nữ bên ngoài của anh tiêu đi.”
Sùng Chính Nhã nhíu mày: “Cô, người phụ nữ này sao cô lại như vậy, tôi cho tiền cô mua đồ vật mà bộ dáng của cô cứ như tôi xúc phạm cô vậy.”
“Tôi không có tiền hay sao? Cần anh mua cho tôi hay sao?” Bùi Tư Vi vỗ vỗ cái ví của mình: “Bà đây có rất nhiều tiền.”
“…….Được, Bùi tiểu thư có tiền chướng mắt tiền của tôi đúng,” Sùng Chính Nhã lười nói lý với cô, trực tiếp bước chân đi thẳng đến ghế sô pha phía bên kia, “Là tôi không có mắt nhìn, dùng tiền của tôi xúc phạm nhân phẩm cao quý của cô.”
Lại bắt đầu cãi nhau.
Bùi Tư Vi cắn môi. Kỳ thật trong lòng cô không muốn cãi nhau với anh.
Nhưng khi cô vừa nhớ đến anh ta cũng từng mua đồ vật cho nhưng người phụ nữ bên ngoài, trong lòng cô không nhịn được cảm thấy chua chát.
Có lẽ cũng ở trong những cửa hàng giống như vậy, mấy người phụ nữ đó làm nũng với anh ta, anh ta liền coi tiền như rác.
Cô mới không cần anh ta trả tiền.
Cô đã thử mấy bộ trang phục theo đề cử của trợ lý cửa hàng.
Cơ bản là cô lớn lên xinh đẹp, khí chất cũng tốt, mặc gì cũng đẹp. Bùi Tư Vi đứng ở trước gương nhìn bản thân xinh đẹp, cảm giác không cao hứng vừa rồi cũng tan thành mây khói.
Trợ lý cửa hàng hỏi cô: “Có muốn hỏi ý kiến của chồng chị không?”
“Không cần,” Bùi Tư Vi bĩu môi, “Anh ta làm sao mà hiểu mấy vấn đề này.”
“Chị cùng chồng chị nhìn rất xứng đôi nha, chắc là anh ấy sẽ cho lời khuyên tốt.”
Bừi Tư Vi quay đầu nhìn Sùng Chính Nhã đang ngồi trên ghế sô pha.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xám, giày da bóng lưỡng ôm sát chân, tư thái thanh thản dựa vào ghế sô pha, trong tay cầm quyển tạp chí tuỳ ý lật trang, khuôn mặt cúi xuống nên chỉ có thể nhìn thấy đươc. Lông mi mảnh và dài cùng chóp mũi xinh đẹp.
Mới vừa rồi cãi nhau là do trong lòng cô nhạy cảm.
Bùi Tư Vi muốn tìm chuyện để nói với anh để đem chuyện vừa xảy ra cho qua.
Cho nên cô chậm rì rì di chuyển đêdn trước mặt anh, dùng mũi giày cao gót chạm chạm vào cẳng chân của anh: “Này.”Sùng Chính Nhã đáp lại cô bằng giọng mũi.
Cô có chút khó chịu nói: “Nhìn xem, tôi mặc cái này thế nào.”
Người đàn ông không ngẩng đầu, anh nhìn chằm chằm mũi giảy nhỏ tinh xảo của người phụ nữ.
Màu đen lấp lánh khiến cho mắt cá chân trần trụi của cô nhìn trắng nõn và trong sáng.
Anh nhìn dọc theo bắp chân mảnh mai của cô một đường hướng lên trên. Cô đang mặc một chiếc áo gió màu đen được cắt may tinh xảo, chiếc thắt lưng cho thấy vòng eo hoàn mỹ của cô. Lớp áo gió lót bên trong có đường viền cổ thấp làm cho phần lớn cổ lộ ra trắng có chút loá mắt.
Anh dời tầm mắt đi, giọng điệu cứng đờ: “Cũng không tệ lắm.”
Bùi Tư Vi bất mãn với thái độ này của anh: “Không tệ là đẹp hay là khó coi?”
Sùng Chính Nhã chậc một tiếng: “Đẹp.”
Bùi Tư Vi dẩu môi: “Vậy anh cứ nói thẳng là đẹp không phải là được rồi hay sao.”
“Cô cái người phụ nữ này sao lại có thể phiền toái đến như vậy, đẹp và không tệ không phải đều là cùng một ý à?”
“Tôi nói không phải là không phải.”
Cô tuỳ hứng hừ hừ, quay đầu nói với trợ lý cửa hàng:” Vậy tôi lấy bộ này.”
Sùng Chính Nhã ngăn cô lại: “Mua xong rồi?”
Bùi Tư Vi gật đầu: “Ừ, không phải anh nói nhìn đẹp sao?”
Vẻ mặt Sùng Chính Nhã không có cảm xúc: “Cô thử mấy bộ khác cho tôi xem.”
“Không phải anh vừa mới nói là đẹp à? Tại sao còn muốn tôi thử cái khác?”
“Cô mặc cái này đẹp, mặc cái khác biết đâu càng đẹp mắt hơn thì sao?” Sùng Chính Nhã liếc cô: “Cô có phải là phụ nữ hay không vậy?”
Trợ lý cửa hàng đang đứng một bên bỗng nhiên cười lên tiếng.
Sùng Chính Nhã có chút xấu hổ ho một tiếng, im lặng không nói gì.
Bùi Tư Vi liều mạng nhịn cười, khoé môi nhếch lên cao: “Muốn khen tôi đẹp cứ trực tiếp khen là được rồi…”
Sùng Chính Nhã cười lạnh: “Ai khen cô, tôi khen quần áo đẹp.”
Bùi Tư Vi lại thử thêm mấy bộ quần áo. Vốn dĩ lúc mới bắt đầu cô còn có chút ngượng ngùng, hơi xấu hổ khi bày ra trước mặt anh. Nhưng sau khi thử qua nhiều bộ thì da mặt liền dày lên.
Sùng Chính Nhã cuối cùng cũng biết thú vui khi đi theo mấy người phụ nữ mua sắm là ở đâu rồi.
Tuy rằng mất rất nhiều thời gian nhưng có thể nhìn người phụ nữ thay đổi hết bộ này đến bộ khác thực sự là cảnh đẹp ý vui.
Giống như khi còn nhỏ mấy cô bé thích ăn mặc xinh đẹp cho các búp bê Tây Dương, có loại cảm giác thoả mãn không thể giải thích được.
“Đều mua hết đi,” giọng điệu Sùng Chính Nhã phóng khoáng, “Tất cả đều rất hợp với cô.”
Thời điểm tính tiền, Bùi Tư Vi vừa rút thẻ ra, Sùng Chính Nhã liền đi trước một bước cầm thẻ mình mình để chi trả.
Bùi Tư Vi chớp chớp mắt: “Tôi không cần anh mua cho tôi.”
Giọng điệu Sùng Chính Nhã không thay đổi: “Tôi mua cho cô, cô nhận là được.”
“Tại sao anh lại *vô duyên vô cớ mua quần áo cho tôi?” Bùi Tư Vi có chút khó hiểu: “*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
(*vô duyên vô cớ = không có lý do chính đáng.)
(*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo = Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
“Bùi Tư Vi,” Sùng Chính Nhã bất mãn khoé môi hơi hơi kéo xuống, giọng nói trầm thấp, “Cô cứ tuỳ tiện mà kéo một người lại hỏi một chút xem, chồng mua quần áo cho vợ thì gọi là vô duyên vô cớ hay sao?”
Bùi Tư Vi ngây ngẩn cả người.
Nhân viên hướng dẫn phụ trách tính tiền kịp thời lên tiếng: “Bùi tiểu thư, chồng của chị rất yêu chị đấy.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vốn dĩ chính là vô duyên vô cớ mà.”
Sùng Chính Nhã duỗi tay bóp chặt mặt cô, dùng giọng điệu của chủ nhiệm lớp học dạy dỗ học sinh tiểu học sửa đúng lại cách dùng từ của cô: “Cái này kêu là thiên kinh địa nghĩa.”
(*thiên kinh địa nghĩa = đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.)
Sau khi mua quần áo xong, Bùi Tư Vi kiên quyết không cho phép anh lấy đồ giúp cô, cô cứ luôn cảm thấy anh đang có âm mưu gì đó.
Sùng Chính Nhã cười lạnh, người phụ nữ này làm như thể anh ta đặc biệt muốn thay cô ta lấy đồ không bằng.
Trên đường đi ngang qua một tiệm trà sữa, Bùi Tư Vi muốn uống một chút.
Bản thân cô vốn không có hứng thú đối với trà sữa. Nhưng Chử Dạng rất thích uống trà sữa, cô đi theo nên uống vài lần, phát hiện cái loại đồ có calo cao như cái này thật sự rất dễ bị nghiện.
“Tôi đi mua trà sữa, anh có uống không?”
“Không có hứng thú.”
Quả nhiên, Bùi Tư Vi cũng không kinh ngạc trước phản ứng của anh.
“vậy anh đứng ở cửa chờ tôi, tôi đi vào mua.”
Bên trong không ít người đều là nam nữ trẻ tuổi mặc đồng phục học sinh, Sùng Chính Nhã không muốn cùng đám trẻ con chen lấn xếp hàng nên đồng ý với lời đề nghị của cô.
Ngay cả khi đứng ở cửa chờ, Sùng Chính Nhã vẫn nhận được không ít sự chú ý.
Vốn dĩ anh ta có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ, ăn mặc tinh xảo, đứng dựa vào lan can, trên người anh ta có cổ thành thục của đàn ông nên tạo cảm giác tự phụ và lười biếng.
Bất luận là cô gái trẻ ở độ tuổi nào cũng rất khó có thể không chú ý đến kiểu đàn ông này.
Có một vài học sinh nữ trẻ tuổi và trang điểm can đảm từng bước một dịch chuyển đến bên cạnh người anh ta.
“Anh trai,” cô gái trẻ có lá gan lớn nhất với chất giọng trong trẻo, “Anh đi một mình sao?”
Sùng Chính Nhã liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu tuỳ ý: “Không có, tôi đang chờ vợ.”
Các cô gái trẻ lập tức tiếc nuối a một tiếng.
Sùng Chính Nhã không có hứng thú đối với học sinh nữ, có thể tống cổ đi sớm sẽ tống cổ đi.
Cũng không biết có bao nhiêu người xếp hàng ở tiệm trà sữa này, một đợt người đến đã đi gần hết rồi, Bùi Tư Vi vẫn chưa ra.
Một làn sóng tiếp theo lại gần đến nữa rồi.
Sùng Chính Nhã không kiên nhẫn lại tiếp tục đuổi đi vài học sinh nữ, sau đó nhấc chân bước vào tiệm trà sữa
Bùi Tư Vi đang xếp hàng, bỗng nhiên cô cảm giác được có một trận xôn xao nhỏ phía sau lưng.
Cô quay đầu lại thấy Sùng Chính Nhã thanh lịch đi về phía cô.
“Không phải nói anh ở bên ngoài chờ tôi hay sao?”
Sùng Chính Nhã nhíu mày, vươn tay: “Đưa hết túi xách và mấy túi đồ của cô cho tôi.”
Bùi Tư Vi theo bản năng từ chối: “Tôi tự cầm được.”
“Đưa tôi,” gương mặt của Sùng Chính Nhã không có cảm xúc “Tôi giúp cô cầm.”
Ở đây có nhiều người như vậy, Bùi Tư Vi cũng không muốn làm mất mặt mũi của anh nên đem túi xách cùng túi mua hàng đều đưa cho anh.
Sùng Chính Nhã cầm lấy rồi lại đi ra ngoài.
Trước cửa tiệm trà sữa có một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đang đứng dựa tay vịn và chơi điện thoại di động.
Trên Vai anh ta đeo túi xách của phụ nữ, trong tay thì cầm túi mua hàng của những nhãn hiệu dành cho phụ nữ.
Toàn thân trên dưới hiện bốn chữ to
“*Đã có chủ, chớ làm phiền.”
(*trong bản raw ghi là “有主,勿扰” (4 chữ))
Cuối cùng lỗ tai của Sùng Chính Nhã cũng được yên tĩnh.
Sau khi Bùi Tư Vi cầm trà sữa ra đến nơi, nhìn thấy Sùng Chính Nhã cầm giúp túi xách và túi mua hàng, bỗng nhiên cô thấy có cổ ấm áp từ trái tim dâng lên.
“Vất vả cho anh rồi,” Bùi Tư Vi đem ông hút trà sữa đưa đến bên môi anh, “Anh uống hớp đầu tiên đi.”
Sùng Chính Nhã phối hợp với động tác của cô hút một ngụm trà sữa.
Quá ngọt, anh không quá thích.
Bùi Tư Vi nhìn anh chờ mong: “Uống được không?”
Sùng Chính Nhã miễn cưỡng ừ một tiếng.
Bùi Tư Vi cũng biết anh không thích lắm, cũng không miễn cưỡng anh uống, tự mình cầm trả sữa uống đến vui vẻ.
Cô không chút nào chú ý đến việc hai người họ dùng chung một cái ống hút.
Dù sao cũng đã hôn môi qua, dùng chung một cái ống hút thì có sao.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không nghĩ như vậy.
Anh ta liền cảm thấy Bùi Tư Vi cố ý.
“Bùi Tư Vi,” Sùng Chính Nhã bỗng nhiên nhỏ giọng, hầu kết anh khẽ nhúc nhích, giọng điệu mất tự nhiên một cách kỳ lạ, “Cô có muốn cùng tôi sinh em bé không?”
“Phốc —— khụ khụ khụ khụ khụ!!!”
Bùi Tư Vi suýt chút nữa là phun ra trà sữa, nhưng cũng bị trà sữa làm cho làm cho sặc đến nỗi mặt đỏ cổ to ra, vỗ ngực ổn định lại hơi thở.
Cô đỏ mặt, bởi vì mới vừa bị sặc nên hai tròng mắt còn ngậm ánh nước, giọng nói hơi run rẩy: “Anh nói cái gì?”
Phản ứng của người phụ nữ này lớn như vậy khiến anh cảm thấy xấu hổ.
Sùng Chính Nhã quay mặt đi, trong lòng ảo não chính mình vừa mẹ nó nói mấy lời nói thật ngu xuẩn.
Giọng điệu anh cứng rắn: “Coi như tôi chưa nói gì hết.”
“Không được,” Bùi Tư Vi đứng ở trước mặt anh, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm “Anh nói muốn cùng tôi sinh em bé, tôi nghe thấy được.”
Vẻ mặt Sùng Chính Nhã lập tức trở nên phức tạp: “…….Cô mẹ nó nghe thấy được còn hỏi lại tôi?”
“……”
Cái này không phải là do cô sợ bản thân nghe lầm hay sao.