Gần đây, cặp vợ chồng trên danh nghĩa rất kỳ lạ.
Không chỉ bắt đầu phân phòng để ngủ, ngay cả việc ở nhà ăn một bữa cơm cũng muốn tách ra ăn riêng.
Có đôi khi hai người chạm mặt nhau trong phòng khách, sau khi đối diện nhau vài giây liền ăn ý di chuyển ánh mắt, sau đó lại nhanh chóng đi lướt qua nhau.
Trước kia còn có thể cãi với nhau vài câu, bây giờ thậm chí cũng không thèm cãi nhau mà trực tiếp đem đối phương xem như không khí.
Ngay cả khi về nhà mẹ đẻ ăn một bữa cơm, cả hai người đều xem vẻ mặt đáng chết đối phương không vừa mắt.
Cha Sùng cho rằng con trai và con dâu sống chung với nhau trong những năm này, cho dù không có tình cảm với nhau thì tốt xấu gì cũng có chút tình cách mạng hữu nghị, nhưng có ai ngờ được quan hệ của hai người bọn họ lại có thể càng ngày càng cứng rắn.
Cha Sùng, người bắt đầu sự nghiệp của mình muộn, cho rằng quan niệm môn đăng hộ đối thật ra cũng không quá quan trọng.
Hơn nữa gia đình bọn họ cũng không có thiếu tiền nên liên hôn chắc chắn là vẫn có thể làm nhưng cũng không cần thiết lắm.
Chỉ là vừa đúng lúc Bùi thị có mối quan hệ làm ăn mua bán qua lại lâu dài với Sùng thị, cũng lại là vừa lúc Sùng thị có thái tử gia chưa lập gia đình và Bùi thị có cô công chúa chưa gả ra ngoài.
Quả thật chính là trời cao ban tặng nhân duyên cho cả gia đình hai bên.
Còn có cái gì có thể là bảo hiểm cho hợp đồng tốt hơn so với việc làm thông gia với nhau.
Ban đầu, cha Sùng không muốn làm chậm trễ chuyện kết hôn của thiên kim Bùi gia bởi vì bản thân ông rõ hơn ai hết tính tình thằng con trai của mình.
Mới mười mấy tuổi đã biết học đòi yêu đương gái gú sớm. Lúc đó vỗn dĩ chỉ nghĩ đến việc con mình có thể cùng nhị thiếu gia Từ gia kết làm bạn bè, gần đèn thì sáng học được điểm tốt. Kết quả không những học không giỏi mà ngược lại còn đem nhị thiếu gia Từ gia dạy hư, làm hại Từ gia lại đây tìm ông trách tội. Ông vì không thể đắc tội Từ gia nên chỉ còn cách đưa đứa con trai ra nước ngoài.
Đến bây giờ đã qua mười mấy năm, lại không trở thành một người đàn có thể chịu trách nhiệm và biết gánh vác, mà bản lĩnh duy nhất là dựa vào khuôn mặt chết tiệt giống mẹ nó đến tám phần để đi chơi phụ nữ.
Tuy nhiên, do biết con mình tính tình cũng có chừng mực biết rõ không thể mang phụ nữ bên ngoài tiến vào trong gia đình nên cha Sùng cũng đơn giản là mặc kệ con trai mình.
Sau khi cha Sùng đem đạo đức của con mình thú nhận với Bùi thị, không nghĩ đến Bùi thị không những không có tức giận mà ngược lại càng thêm kiên định với ý tưởng muốn liên hôn.
Bởi vì thiên kim của gia đình bọn họ cũng không phải thuộc dạng đứng đắn.
Trước đó bắt cô ta đi du học, cô ta chọn Nhật Bản, người trong nhà liền buồn bực vì bao nhiêu đất nước như vậy lí do gì lại cố tình chọn đi Nhật Bản chứ.
Tiêu tiền như nước chảy. Lúc đầu gia đình cứ nghĩ rằng cô ta thích đi mua sắm cho nên tiêu nhanh.
Sau này mới biết được, những khoản tiền đó đều là vào túi trai bao.
Ở trong nước, Bùi Tư Vi còn có phần kiềm chế, ra nước ngoài rồi, cô ta trực tiếp tự mình sống tự do.
Cô đã quen qua mấy người bạn trai. Sau đó, cô ta dần dần phát hiện ra rằng bạn trai sẽ quản đông quản tây đến mức cô ta không có một chút tự do thân thể. Do đó, cô ta đá người bạn trai cuối cùng, cô ta quyết định không yêu đương nữa để vĩnh viễn có được tự do thân thể.
Nhật Bản được nhiều người biết đến với áp lực lớn và nhịp độ nhanh nhưng cũng nổi tiếng với cuộc sống về đêm hoa lệ và phong phú.
Quan niệm của người Nhật Bản cũng rất cởi mở, đàn ông có tiền có thể tìm gái điếm, phụ nữ có tiền đương nhiên có thể tìm trai bao.
Chỉ cần có tiền, đàn ông và đàn bà đều có quyền hưởng thụ lạc thú như nhau.
Sẽ không có ai khinh thường cũng sẽ không có ai xen vào. Tiền bạc đổi lấy vui sướng, tất cả đều bình đẳng.
Ban đêm ở Tokyo, Bùi Tư Vi tiêu tiền như nước ở Ginza. Sau khi một đêm qua đi, các hoá đơn rượu ào ào như nước chảy.Sau khi hai nhà trao đổi ý kiến, thống nhất cho rằng mối liên hôn này quả thật là rất phù hợp.
Nếu đứa con ở nhà có liên quan đến các cuộc ăn chơi đàng điếm thì sẽ không tìm được một người đặt nặng quan niệm về gia đình.
Tốt nhất vẫn là người tám lạng người nửa cân, cũng không tính là hại đối phương.
Trước khi Sùng Chính Nhã và Bùi Tư Vi kết hôn, ngoài việc biết người mình sẽ kết hôn có ngoại hình không tệ ra những cái khác đều hoàn toàn không biết gì.
Vốn đang lo lắng sau khi kết hôn sẽ bị đối phương quản lý.
Sau khi kết hôn mới phát hiện, oh ho, kết quả là cá mè một lứa.
Như vậy vừa lúc, ai chơi theo ý người nấy, ai cũng không làm ảnh hưởng đến ai.
“Cha biết hai đứa không có tình cảm. Ngà thường cha cùng ba của Tư Vi nếu có thể mặc kế hai đứa sẽ cố gắng mà mặc kệ,” Ba Sùng kêu con trai mình vào phòng nói chuyện riêng, lời nói thấm thía sự khuyên bảo, “nhưng kết hôn lâu như vậy rồi, hai đứa thật sự một chút tình cảm cũng không bồi dưỡng được hay sao?”
Sùng Chính Nhã khoanh tay ngồi đối diện cha Sùng, vẻ mặt hờ hững.
“Bồi dưỡng cái lông a.”
Cha Sùng cho rằng mình nợ con trai. Vợ ông ta mất sớm, là một mình ông ta một tay đem nuôi lớn thằng nhãi ranh này. Có những tình cảm chỉ có người mẹ mới có thể cho. Bản thân là người làm cha, trừ bỏ việc ông cố hết sức đền bù về phương diện vật chất, ông thật sự không thích hợp cùng con trai chơi trò phụ tử tình thâm buồn nôn.
“Được rồi, cha chỉ là muốn nói, hai đứa ở nhà có thể lạnh nhạt với nhau, nhưng trước mặt người ngoài nếu cần giả bộ thì vẫn nên giả bộ.”
Sùng Chính Nhã ừ một tiếng: “Con có chừng mực, cha, ông yên tâm đi.”
“Còn nữa,” cha Sùng nhíu mày, “Đều đã kết hôn mấy năm rồi, có phải cũng nên sinh con hay không?”
Tươi cười trên khuôn mặt Sùng Chính Nhã bỗng nhiên biến mất.
Cha Sùng không phát hiện ra sự khác thường của con trai, cố gắng nói: “Thật ra thì ba của Tư Vi có nói bóng gió với cha vài lần. Nhưng ông ta lại chiều chuộng con gái nên cảm thấy ngượng khi nói ra miệng nên nhờ cha đến hỏi con một chút, các con có tính toán sinh con không?”
Sùng Chính Nhã giật nhẹ môi: “Không có.”
“Con năm sau đã 30 tuổi rồi, con không có suy nghĩ muốn làm cha sao?”
“Không nghĩ,” Sùng Chính Nhã cà lơ phất phơ nhịp chân, giọng điệu thiếu đánh, “Con không có hứng thú với việc nuôi dạy con cái.”
Cha Sùng lại hỏi: “Vậy còn Tư Vi? Con có hỏi qua nó chưa?”
“Không có hỏi, con không biết cô ấy nghĩ gì.”
Bộ dáng của anh ta như mọi chuyện đều không liên quan đến mình. Cha Sùng cảm thấy con trai mình hết thuốc cứu chữa rồi.
“Hai đứa kết hôn lâu như vậy, theo lý mà nói như vậy là không đúng nha,” cha Sùng nhíu mày, vuốt cằm phỏng đoán, “Có phải vợ chồng hai đứa sinh hoạt không hài hoà đúng không?”
Sùng Chính Nhã cười lạnh.
Cái gì mà sinh hoạt không hài hoà chứ, căn bản là không có.
Thấy con trai trầm mặc, nghi ngờ trong lòng cha Sùng lại càng lớn thêm vài phần.
Ông ta lớn mật phỏng đoán với suy tính nho nhỏ là để chứng thực: “Có phải con trước đây ăn chơi quá mức nên làm cho thân thể hỏng rồi đúng không?”
Sùng Chính Nhã trợn trắng mắt: “Cha, con trai cha rất bình thường, điểm này thì cha không cần phải nghi ngờ, được không?”
“Vậy thì tại sao Tư Vi vẫn chưa có mang thai?”
Sùng Chính Nhã chậc rồi nói: “Cô ta không mang thai thỉ cha đi hỏi cô ta, hỏi con thì có ích lợi gì?”
Chuyện riêng của con dâu, ông ta làm ba chồng làm sao mà có thể hỏi được.
Cha Sùng mím môi, ngập ngừng hỏi con mình: “Vậy đó là do Tư Vi có vấn đề hả?”
“……”
Cô ta có vấn đề hay không làm sao anh biết được?
Vấn đề này anh không có cách nào trả lời.
Cha Sùng nhận ra chắc chắn là do mối quan hệ của cả hai khuyết thiếu sự giao tiếp và trao đổi và vợ chồng sinh hoạt không quá hài hoà cho nên lâu như vậy mới không có nghe tin tức gì.
“Hai đứa phải nói chuyện và trao đổi với nhau thường xuyên hơn, cha cùng ba của nó không cầu mong hai đứa yêu thương lẫn nhau nhưng ít nhất hai đứa phải sinh một đứa con cho cha làm ông nội, cho ba của Tư Vi làm ông ngoại được không?”
Sùng Chính Nhã mím môi, không biết nên nói gì.
Đôi mắt cha Sùng xoay chuyển, giọng điệu bỗng nhiên hạ xuống: “Hai năm nữa cha sẽ tổ chức mừng thọ 60 tuổi rồi, ngay cả cháu trai cũng không có. Chờ đến lúc đó người khác đều sẽ ôm đứa nhỏ lại đây chúc mừng cha, cha cũng chỉ có thể hâm mộ người ta, con nói xem, cha sống đến một bó tuổi lớn như vầy thì có ích lợi gì chứ?”
“……”
“Ông già như cha sống cũng làm chướng mắt con, chờ hai năm nữa cha đi xuống dưới bồi mẹ con vậy.”
“……”
“Bà nó ơi, bà ở dưới chắc chắn là rất cô đơn đúng không? Bà yên tâm đi, tôi sẽ mau chóng đoàn tụ với bà.”
Sùng Chính Nhã không kiên nhẫn cắt ngang bài phát biểu thâm tình của cha anh.
“Để lát nữa con sẽ nói chuyện với Bùi Tư Vi, được chưa, đừng có giả bộ khóc, giả bộ chết.”
Cha Sùng lại đột nhiêu bày ra gương mặt tươi cười: “Được rồi.”
“……”
Đây là cha anh, anh không thể mắng.
Mắng là muốn tao trời phạt.
Nếu mắng là muốn bị trời phạt.
***
Sau khi cơm nước xong ở nhà mẹ đẻ, cặp vợ chồng trên danh nghĩa trở về nhà.
Không khí trên xe vẫn xấu hổ như cũ.
Bùi Tư Vi nhịn không nổi vì quả thật là tra tấn người khác.
Thay vì như vậy, cô tình nguyện cũng Sùng Chính Nhã tách ra sinh hoạt riêng.
Khi xe chạy đến khu phố thương mại, Bùi Tư Vi kêu tài xế dừng xe lại.
“Hai người về trước đi, lát nữa tôi tự mình về.”
Tài xế có chút do dự, quay đầu nhìn Sùng Chính Nhã.
Giọng nói Sùng Chính Nhã bình tĩnh hỏi cô: “Cô lại muốn làm cái gì?”
Bùi Tư Vi chỉ đơn giản không muốn cùng anh ngồi chung trong một chiếc xe. Nhưng hỏi cô xuống xe để làm gì, cô lại không tìm được lí do để trả lời.
Cô thuận tay chỉ chỉ trung tâm thương mại phía đối diện bên ngoài cửa sổ xe.
“Tôi đi mua sắm,” Bùi Tư Vi thuận miệng nói, “Tôi muốn mua quần áo mới.”
Sùng Chính Nhã ừ một tiếng: “Vậy thì đi thôi.”
Cô như trút được gánh nặng, mở cửa xe bước xuống xe.
Kết quả Sùng Chính Nhã vậy mà cũng xuống. Tại lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh đã phân phó tài xế lái xe “Trước tiên anh lái xe về đi, lát nữa hai chúng tôi tự mình về.”
Tài xế gật đầu: “Được.”
Sau khi xe đi rồi, Bùi Tư Vi nhìn người đàn ông trước mắt, trong giọng nói của cô tràn ngập nghi vấn “Anh xuống xe làm gì?”
Sùng Chính Nhã mím môi: “Đi mua sắm.”
“Anh cũng muốn đi mua sắm?”
“Như thế nào? Tôi không thể đi mua sắm sao?” Sùng Chính Nhã hất cằm lên, “Tôi cũng muốn mua quần áo mới.”
Bùi Tư Vi nói a rồi cùng anh cùng nhau đi vào trung tâm thương mại.
Sùng Chính Nhã không giống với dòng họ Từ cao lãnh luôn khinh thường việc đi mua sắm mà chỉ mặc trang phục đi làm, ra đường đối với anh chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng việc đi chung với mấy người phụ nữ đi mua sắm thật sự là vô nghĩa.
Dù sao bất kể mấy người phụ nữ đó mặc cái gì thì lên giường đều phải cởi ra mà anh không hể hứng thú với việc phụ nữ mặc gì sau khi xuống giường.
Cứ đưa thẻ có hạn mức tương đối cao là mấy người phụ nữ đó sẽ vui như nở hoa, anh không cần thiết phải hạ địa vị của mình còn phải đi chung với họ khi đi mua sắm.
Bùi Tư Vi trước hết ghé vào một cửa hàng nữ trang.
Cô xem như là khách quen của cửa hàng này. Những nhân viên hướng dẫn đều rất quen thuộc đối với cô.