Ta mơ mơ màng màng ngủ một lúc lâu, thẳng đến một ngày nào đó, ma ma bên cạnh đại công chúa đến thăm ta.
“Thân thể này của tiểu công chúa, đúng là rất yếu đuối.” Khuôn mặt lão ma vừa hung dữ vừa lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm nói.
Trực giác của ta cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể ra vẻ nhu nhược không nói lời nào, cẩn thận tâm tư chú ý bà ta.
Lại chưa từng nghĩ, bà ta cũng không chuẩn bị nghiến răng với ta, chỉ vẫy tay, cầm lấy một bát thuốc đổ vào miệng ta.
Ta đẩy không lại, canh thuốc bị sặc vào trong hơn phân nửa.
“Tiểu công chúa” Lão bà gian xảo này kéo dài thanh âm, “Lão bà tử thay trưởng công chúa truyền lời, hòa thân là đại sự, tiểu công chúa vẫn đừng nên giở trí thông minh nhỏ của mình ra, ngoan ngoãn đi hòa thân đi.”
Ta siết chặt góc chăn, tức giận đến run rẩy.
“Ngươi nôn một ngày, lão bà tử liền đổ thuốc vào miệng ngươi một ngày, tiểu công chúa, ngươi vẫn còn non lắm.”
Bà ta phất ống tay áo đi ra khỏi cửa.
Ta đấm vào khung giường.
Đi c.hết đi, đi c.hết đi, đi c.hết đi, đi c.hết đi, đi c.hết đi, đi c.hết đi, đi c.hết đi...
Lận Thần!
Ta muốn ngươi c.hết, ta muốn ngươi c.hết!!!!
A Vân Hách cắt đứt liên lạc, chim bồ câu không tìm được người, lại bay trở về.
Ta tức giận ném giấy bút xuống đất.
Mẫu phi bị bọn họ hãm hại đến c.hết... Không, không đúng, hoàng đế làm sao có thể quan tâm đến một nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp trong cung còn nhiều hơn lá cây, ông ta mới không thèm quan tâm!
Nếu muốn vặn ngã Lận Thần, trước tiên ta phải bắt được mẫu thân nàng ta... À, bây giờ là chính nàng ta, ta phải bắt được chứng cứ nàng ta cấu kết với triều thần mẫu tộc tham ô quân lương. Những chuyện này mẫu phi ta đều biết, trong thư người để lại rõ ràng cho ta.
Nhưng hoàng đế không biết, đúng, ông ta không biết…
Ngày hòa thân đã gần kề, người mà ta phái đi điều tra vẫn chưa có hồi âm.
Khi nào mới có hồi âm?! Khi nào người mà ta phái đi mới có thể trở lại?!
Không sao, không sao, ít nhất bọn họ tuyệt đối trung thành. Bọn họ đều là thân tín của mẫu phi, hoặc là người của Hổ Vân tướng quân kia, hắn ái mộ mẫu phi ta, sẽ không phản bội mẫu phi ta…
Ta đi chân trần, thu mình trên ghế, nôn nóng đến mức khó bình tĩnh, chỉ có thể cắn ngón tay để giảm bớt phiền muộn.
Phản bội, phản bội...
Sói trên thảo nguyên cũng không thấy trung thành chỗ nào!
Ta phải tự mình làm, tự mình làm.
Không có ai hỗ trợ ta.
Mạch suy nghĩ của ta dần dần bình tĩnh.
Chẳng qua chỉ là Lận Thần mà thôi.
Ta là thập thất công chúa Lận An Hòa, thứ ta muốn, nhất định, có thể đạt được.
Gần đến ngày đoàn xe hòa thân xuất phát, cơn tức giận của ta đã bị những bát thuốc kéo trở lại.
Vào ngày khởi hành, ta ngồi một mình trước gương trang điểm một hồi lâu.
Nhìn vào khuôn mặt trong gương.
Xinh đẹp và yếu ớt.
Lông mày quá nhạt, đuôi mắt quá khiêu khích, môi quá mỏng, da trắng bệch.
Không đẹp lắm.
Ta nhắm mắt và cố gắng bình tĩnh lại.
Sau đó gọi Đoạn Tước trang điểm cho ta.
Dáng vẻ quy củ nhất của công chúa, là dán hoa điền trên trán.
Đây là truyền thống trước khi nữ nhi xuất giá, dán hoa điền, gặp tân lang.
Hoa điền (花鈿): Thời Đường và Tống Trung Quốc chuộng trào lưu vẽ hoạ tiết ở giữa mi tâm. Cái dấu hiệu trước trán này được gọi là hoa điền – kiểu trang điểm hình hoa mai giữa mi tâm. Dần dà không chỉ có hoa mai, hoa điền còn phát triển sang nhiều màu sắc khác nhau như đỏ, xanh lá (nhưng thường nhất vẫn là màu đỏ kiêu sa và sang trọng); hình dạng: cánh hoa, chim, cá; trên đa dạng chất liệu như màu sơn, giấy, lá vàng bạc, cánh hoa, xương cá, vỏ sò, lông chim, cánh chuồn chuồn.
Ta đeo mạng che mặt, được Đoạn Tước đỡ ra khỏi cửa cung.
Lúc bái biệt, ta bình thản ngước mắt lên cẩn thận nhìn Lận Thần một cái, nàng ta vẫn cười rạng rỡ, khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
“Tỷ tỷ” Ta gọi nàng ta, nói từng chữ, “Bảo trọng.”
Nụ cười của nàng ta lạnh đi.
Ta xoay người.
Đón lấy ánh sáng mặt trời, dần dần đến gần đoàn xe.
“Tham kiến điện hạ.” Hổ Vân tướng quân – Tưởng Phú quy củ hành lễ với ta.
“Tướng quân, phiền ngài tiễn ta đoạn đường này đi.”
Thân hình Tưởng Phú cứng đờ, “Ty chức lẽ ra chỉ nên hộ tống công chúa xuất kinh.”
“Tiễn ta đoạn đường này.” Ta lặp lại, “Mẫu phi nhất định cũng sẽ hi vọng như vậy.”
Từ xưa tới nay, chỉ có phụ thân và huynh trưởng đưa nữ nhi lên kiệu hoa.
Tưởng Phú trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng thấp giọng đáp, “Được, ta tiễn người.”
Ta ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, từng bước từng bước tiến về phía xe ngựa.
Hào quang chiếu rọi, chuông nhạc cùng cất lên.
Cung nhân bái lạy ở hai bên, tùy tùng khom lưng đi phía sau ta.
Tướng quân được tôn làm chiến thần Lận triều tự mình tiễn ta xuất giá.
Công chúa xuất giá, vốn nên như vậy.
Đoàn xe phải đi cả một tháng, mà ta phải mặc một lễ phục phức tạp, không được mặc tùy ý.
Thật đúng là phiền toái.
Lần hòa thân này, Tưởng Phú chỉ phụ trách tiễn ta rời khỏi kinh thành, chúng ta chỉ kịp vội vàng nói chuyện với nhau vài câu, đoàn xe liền ra khỏi cửa thành.
Nhưng cũng may, trước lúc biệt ly, ta hiểu được hiện tại chỉ còn thiếu một vị quan viên đã cáo lão hồi hương ở Hà Châu, nếu không Tưởng Phú liền có thể phô bày ra tội trạng của mẫu nữ Lận Thần trên triều đường.
Có điều, thân thể của Tưởng Phú dường như có chút không khỏe, theo như hắn nói thì bệnh ho lại tái phát.
Trong lòng ta luôn có dự cảm không tốt, nhưng thời gian ngắn ngủi, chỉ có thể tạm thời buông xuống, thay vào đó ta lại tự mình suy xét cách ứng phó sau khi tiến vào thảo nguyên.
Sau khi đoàn xe đi được nửa tháng, chim bồ câu dường như bị say xe, ủ rũ thu mình vào trong lồng.
Đến thời khắc quan trọng thì lại không trông cậy vào được, giống y như chủ nhân của nó.
Ta nghĩ như vậy, không khỏi tức tối, sách cũng đọc không nổi, chỉ đành nhắm mắt dưỡng thần.
Ta cũng đã quen với việc xe ngựa xóc nảy, ở trong những cú xóc nảy này lại có chút an tâm.
Thẳng cho đến khi có một cái gì đó đập vào toa xe của ta.
“Thề sống c.hết bảo hộ điện hạ!”
Là giọng nói của Đoạn Tước, có vẻ như là đã bị thương.
Gần như trong nháy mắt, ta đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lận Thần không chỉ muốn ta rời khỏi hoàng cung, nàng ta quá am hiểu mấy chữ trảm thảo trừ căn này.
Nàng ta muốn mạng của ta.
Một mũi tên đột nhiên đâm vào xe ngựa, ta nghiêng người tránh đi nguy hiểm, trong lòng biết trốn không phải là biện pháp. Lận Thần biết rõ tùy tùng đi theo đoàn xe, nếu đã phái người đến, đoàn xe tất nhiên không phải là đối thủ của bọn họ, nói không chừng còn có kẻ phản bội.
Ta muốn gỡ mũ trên tóc ra, nhưng thứ đồ này được buộc lên đầu ta bằng trâm vàng, thật sự không thể dùng vũ lực. Ta không còn cách nào khác, đành phải cởi chiếc áo choàng quá rườm rà ra, tùy tiện thắt chặt ống tay áo rộng, vén rèm nhảy xuống xe.
“Điện hạ cẩn thận!”
Đoạn Tước chắn cho ta, trên người nàng cũng có chút công phu.
Ta nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng chạy về hướng ít người hơn.
“Coi chừng công chúa! Nàng ta sắp chạy!”
Ta không dám quay đầu lại, chỉ có thể túm lấy Đoạn Tước liều mạng chạy, dần dần đổi lại thành Đoạn Tước túm lấy ta chạy.
Ngực đau đớn như sắp nổ tung, chân giống như bị rót thủy ngân, chúng ta chật vật đi về phía trước.
Nhưng không ngoài dự đoán của ta, rất nhanh đã bị sát thủ vây quanh.
Ta gần như mất hết sức lực, đầu đầy mồ hôi, phảng phất trong nháy mắt liền muốn quỳ liệt trên mặt đất, chỉ có thể dựa vào ý chí cực khổ chống đỡ.
“Các ngươi là ai?” Đoạn Tước chắn trước người ta, tay nàng sợ đến phát run, “Lá gan của các ngươi thật lớn!”
Ta khó khăn kéo nàng ra phía sau, “Các ngươi chẳng qua chỉ nghe lệnh mà hành sự, muốn mạng của công chúa, nô tì này, hẳn không cần làm vong hồn dưới đao phải không?”
“Thập thất điện hạ, nếu là ngươi, ngươi có để lại cho dù chỉ là một cái mạng không?”
Ta sẽ không.
Cho nên, bọn họ cũng sẽ không tha cho Đoạn Tước.
“Điện hạ, đắc tội rồi!” Tên kia hét lớn một tiếng, cầm kiếm xông thẳng về phía ta.
Hô hấp của ta trì trệ, cố nén nỗi sợ hãi mở mắt.
Ta muốn nhìn thấy rõ những kẻ này, ta phải c.hết thật tỉnh táo, cho dù có rơi xuống địa ngục, cũng phải hóa thành lệ quỷ, sinh ra hàm răng sắc bén, cắn đứt đầu hung thủ.
Sau đó…
Máu tươi nóng hổi bắn tung tóe lên mặt ta.
Tên kia trước khi c.hết còn kinh ngạc trợn to hai mắt, cứng đờ người còn muốn quay đầu nhìn lại, nhưng ta đã đi trước hắn một bước nhìn thấy người đối diện.
Người ngồi trên con ngựa đen kia che nửa khuôn mặt dưới, đôi mắt của hắn như sói lộ ra bên ngoài, tàn nhẫn, hung hãn.
Hắn mang theo đội ngũ nhảy xuống ngựa, cao giọng quát Lặc ngữ mà ta nghe không hiểu, trong nháy mắt đã lao vào chém g.iết với sát thủ.
Một lát sau, ta hậu tri hậu giác cảm giác được mắt trái đau đớn, là máu chảy vào mắt, ta mạnh mẽ che mắt lại, trong lúc nhất thời có chút đứng không vững, nhưng lập tức ngã vào một vòng tay, cũng không phải là vòng tay quen thuộc của Đoạn Tước.
Mà là rơi vào một hơi thở xa lạ, giàu hiếu chiến.
“A Vân Hách.”
Ta đau đớn ngửa đầu, dùng con mắt còn lại nhìn hắn.
Cánh tay của A Vân Hách cực kỳ có sức lực, siết chặt eo ta, đem ta vào trong ngực hắn, cách một lớp khăn vải, thanh âm của hắn vẫn không lưu loát, âm sắc giữa thiếu niên và nam nhân đặc biệt hấp dẫn tâm thần người khác, “Máu vào mắt phải dùng nước rửa sạch.”
Ta còn chưa kịp nói chuyện thì đã có nước sạch tưới xuống.
Xúc cảm lạnh lẽo khiến ta không tự chủ được mà nắm chặt lớp vải trên người hắn.
Hồi lâu sau, cơn đau trong mắt ta mới giảm bớt, mạng che mặt trên mặt ta đã thấm đẫm nước, thật sự không thoải mái, ta liền giật nó xuống, thở hổn hển.
A Vân Hách không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay, lau khô nước trên mặt ta, thân thể hắn cường tráng, ánh mắt chuyên chú.
“ᠱᠢᠢᠳᠦᠭᠳᠡᠯᠡ ᠃!”
Xa xa có thanh âm truyền đến, là người của A Vân Hách.
A Vân Hách cẩn thận kiểm tra trên mặt ta còn có nước hay không, cũng không quay đầu mà ra lệnh.
“Nói Hán ngữ.”
“... Vâng, thủ lĩnh, đã giải quyết xong.”
“Điện hạ!” Đoạn Tước cách đó không xa có chút chần chờ.
Ta ra hiệu với nàng không sao, sau đó đưa tay vuốt v bàn tay đang ở trên eo ta, cười giả tạo một tiếng, kéo dài âm thanh âm dương quái khí nói, “Đến thật đúng lúc, con của ta.”
Sao không đợi ta và phụ vương của ngươi vào động phòng rồi hẵng đến?
Ta trừng thẳng vào đôi mắt sắc bén kia.
A Vân Hách nhướng mày, siết chặt vòng tay, sau đó hắn kéo khăn vải của mình xuống, nhẹ nhàng che nửa khuôn mặt dưới của ta.
“ᠦᠨᠡᠨ ᠭᠣᠶᠣ”
Dường như là một câu Lặc ngữ nào đó mà ta đã từng nghe qua trước đây, trong trí nhớ của ta, một đêm nào đó, có một người cũng nói ra âm thanh tương tự như vậy.
Khí lực của ta đã cạn kiệt, toàn bộ cơ thể vốn phải dựa vào cánh tay hắn để chống đỡ, lúc này ta lười biếng giãy giụa một chút, nhưng giãy không ra, liền lạnh giọng nói, “Nói Hán ngữ.”
“Xinh đẹp.”
Sắc mặt A Vân Hách không thay đổi, chỉ cúi đầu gần hơn một chút.
Ta bị lời khen thẳng thắn này chọc đến đến hô hấp hỗn loạn, cuống quít nghiêng mặt đi.
“Ta đã nói rồi.”
Khoảng cách quá gần rồi, hơi thở độc đáo của A Vân Hách phả vào cổ ta, nóng bỏng, nguy hiểm, mê hoặc.
Giọng nói của hắn trầm thấp, ghé vào tai ta tiếp tục với nửa câu sau mà chỉ ta mới có thể nghe thấy, âm cuối khàn khàn, vừa hoang dã vừa tàn nhẫn.
“Công chúa là của ta.”
Ngay tức thời, tim ta đập như trống đ.ánh.
Chúng ta phải vứt bỏ xe ngựa, trước khi đi A Vân Hách hỏi ta còn muốn lấy cái gì nữa không, ta chỉ bảo Đoạn Tước đi cất kỹ quyển du ký mà ta đã xem kia.
“Hết rồi?” A Vân Hách nghiêng đầu hỏi ta.
“Ừm.” Ta hạ mình đáp lại một tiếng.
Một giây sau ta đã bị nhấc lên ngựa, nghiêng người ngồi một bên, ta khiếp sợ vội vàng bắt lấy dây cương, lại bị hắn theo sát mạnh mẽ tách tay ra.
Ta nhíu mày quay đầu lại nhìn hắn, đối phương vừa đưa tay siết chặt eo ta, vừa đem tay ta ôm vòng qua sau lưng hắn, ta không giãy giụa được, chỉ có thể chịu thua.
A Vân Hách nắm lấy dây cương, tự nhiên ôm ta vào trong ngực, thấp giọng nói, “Giữ chặt ta.”
Dường như không hài lòng.
Lại giống như hung thú thề c.hết bảo vệ lãnh địa.
Không đợi ta trả lời, hắn hét lớn một tiếng, thúc ngựa phi nước đại.
Trước kia ta chưa từng cưỡi ngựa, giờ phút này tốc độ quá nhanh, vô cùng dọa người, ta hít một hơi khí lạnh, vội vàng nắm chặt lớp vải bên hông A Vân Hách, nhắm mắt dựa vào trong ngực hắn.
Đột nhiên, bên tai ta truyền đến một tiếng cười khẽ mơ hồ.
Ta to gan mở mắt nhìn hắn, A Vân Hách không chút che dấu, lông mày khẽ nhíu, là một loại đắc ý mãn nguyện.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, hắn cười rộ lên, lộ ra một cái răng nanh nho nhỏ, khí thế của thiếu niên dã tính khó thuần.
Thấy ta ngẩng đầu, tay bên dưới eo liền siết chặt hơn, hắn thấp giọng dỗ dành nói: “Giữ chặt một chút, công chúa.”
Ta không nói gì, lại dựa vào vai phải hắn, chỉ là tay ta dùng sức nắm chặt hơn một chút.
Một con sói nhỏ mười bảy tuổi biết làm người ta sợ hãi.
Ta được đưa đến một điểm dừng chân tạm thời của bọn họ.
A Vân Hách thúc ngựa xông vào, mấy thuộc hạ nhìn thấy hắn, cũng không hành lễ, mà cao giọng quát ra Lặc ngữ mà ta nghe không hiểu.
Hẳn là mấy lời giống như “Thủ lĩnh trở về rồi.”
Giống như, người nhà.
“Từ nay trở đi bắt đầu nói Hán ngữ cho ta, mấy ngày nay không phải là đã để cho các ngươi tập luyện rồi sao?”
Ta dời tầm mắt, ta có thể nghe được rõ ràng nhịp tim đặc biệt mạnh mẽ của thiếu niên trong lồng ngực A Vân Hách, sống động, tự do.
“Đây là công chúa sao?”
Hán ngữ khập khiễng này, ta quả thật phải cẩn thận phân biệt một chút, mới miễn cưỡng lĩnh hội được ý tứ của đối phương.
A Vân Hách ghì dây cương ngựa, trước tiên cẩn thận kiểm tra tình trạng và y phục của ta, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó mới cao giọng trả lời: “Phải!”
Ta nhíu mày nhìn hắn.
Không phải tất cả mọi người ở đây đều đáng tin cậy, một khi tin tức công chúa hòa thân ở đây truyền ra ngoài, tất cả đều sẽ không có quả tốt để ăn.
Đối phương lại cười rộ lên, mơ hồ có thể nhìn thấy được răng nanh của hắn giống như một loại dã thú nhỏ nào đó, khoảng cách vốn đã gần lại càng thêm rút ngắn, phản xạ có điều kiện của ta muốn tránh đi nhưng lại bị hắn siết chặt đến mức không thể động đậy.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, phảng phất muốn nhìn vào trái tim ta, không chút che dấu tính xâm lược, dường như nhất định phải có một thứ gì đó.
A Vân Hách lại mở miệng, giọng hắn vui mừng, nói năng có khí phách.
“Công chúa là tân nương ta cướp được.”
“Thiên Thần chỉ dẫn cho ta nhìn thấy được bảo châu của Trung Nguyên.”
(Còn tiếp)