“Sau này ta phải làm hoàng hậu.”
Thiếu niên ở trong lao người đầy thương tích, đầu bù tóc rối, chỉ có một đôi mắt vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn nhìn chằm chằm ta, mà đôi mắt kia lại sáng đến kinh người. Hắn trầm mặc một lát, sau đó khinh thường cười lạnh một tiếng, khàn giọng đáp, “Vậy sao?”
Góc váy đẹp đẽ quý giá của ta ướt sũng bùn đất, giày thêu giẫm lên gạch đá xanh cũ nát.
“Các công chúa của Lương quốc giống như minh châu trong tráp.” Hắn cười quái dị vài tiếng, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói, “Quá mức huênh hoang, chỉ khiến cho người ta chán ghét.”
Ta không nói gì, hắn trông còn phẫn nộ hơn.
“Cút! Bớt học điệu bộ diễn xuất như tỷ tỷ ghê tởm kia của ngươi!” Hắn tức giận đến ho khan kịch liệt, thở hổn hển, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, “ᠪᠥᠭᠡᠯᠵᠢᠰᠦ ᠬᠦᠷᠭᠡᠮᠡ!”
Là Lặc ngữ ở thảo nguyên, ta nghe không hiểu.
Lặc ngữ (勒语): Tiếng nói của người Mông Cổ.
Nhưng không sao.
“Vậy nên...” Ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hắn, nhẹ giọng nói, “Ngươi phải làm hoàng đế.”
Hắn nhất thời ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó, ta nắm lấy tay hắn, bàn tay của hắn lạnh như băng, trộn lẫn vết máu và bùn bẩn, lạnh đến nỗi khiến ta lạnh cóng trong nháy mắt, chiếc chìa khóa ta mạo hiểm bằng cả tính mạng đã bị giữ chặt trong lòng bàn tay của chúng ta.
Hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng ta ngắt lời hắn.
"Ta là công chúa không được sủng ái nhất Lương quốc, nhưng cho đến bây giờ, ta muốn cái gì, nhất định phải có được cái đó, lần này cũng không ngoại lệ.”
“Ta nhất định sẽ trở thành hoàng hậu của A Vân Hách trên thảo nguyên.”
Hắn im lặng rất lâu.
Bàn tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ lạ thường kia siết chặt lấy ta.
“... A Vân Hách thề với thần A La, hoàng hôn và bầy sói trên thảo nguyên đều sẽ chứng kiến điều này, ta sẽ là đồng minh trung thành nhất của công chúa.”
“Mùa xuân năm sau, công chúa sẽ trở thành tân nương của ta trên thảo nguyên.”
Ta cười rộ lên, “Còn gì nữa không? Chỉ riêng những thứ này không đáng để ta động tâm.”
Hắn nhìn chằm chằm ta, ta cũng không chịu thua kém.
“A Vân Hách.”
Cuối cùng hắn cũng mở miệng, thanh âm hắn khàn khàn, nhưng lại mang theo tràn đầy chân thành chỉ có ở thảo nguyên.
“Nàng sẽ có A Vân Hách, công chúa.”
Ta đưa chìa khóa cho hắn, dùng khăn tay quấn vết thương trên cổ tay hắn, chữ thêu trên khăn tay liền bị nhuộm đỏ.
“Thành giao.”
Ta là công chúa không được sủng ái nhất Lương quốc, quốc họ của Lương quốc là Lận, ta tên một chữ Quân, tự là An Hòa.
Nhưng cả đời này của ta, đều sẽ không an ổn yên hòa.
Đoạn Tước lại mang vào một thùng nước nóng, “Điện hạ, có cần tìm thái y không?”
Ta ho vài tiếng, lắc đầu trong hơi nóng lượn lờ, “Phong hàn mà thôi, thân thể ta từ trước đến nay không tốt, hẳn là đêm qua quên đóng cửa sổ để cho gió thổi vào, không có chuyện gì đáng ngại.”
“Vâng.”
Bên ngoài mưa rơi tí tách, ta ngâm mình trong nước nóng.
A Vân Hách không phải người bình thường, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn đã cảm thấy như vậy.
Hắn là sói con trên thảo nguyên, nếu muốn thứ gì thì hắn sẽ tuyệt đối cắn chặt không buông tay. Hắn muốn trở thành chủ nhân của thảo nguyên, chỉ tiếc nhất thời đã bị tỷ tỷ xinh đẹp của ta mê hoặc tâm trí mà giẫm vào lồng giam.
Không sao, A Vân Hách.
Cũng chỉ có như vậy, ta mới có thể ban ơn cho ngươi.
Đồng minh.Ngũ nhi tử của bộ lạc – A Vân Hách c.hết trong lao ngục của Lương quốc, đúng lúc xảy ra hỏa hoạn, thi thể khó phân biệt.
Thủ lĩnh Lặc tộc cực kỳ bi thương, hoàng đế vì thể hiện đồng tình, hạ chỉ cho thập thất công chúa của bản triều đi hòa thân để trấn an.
Thập thất công chúa – An Hòa, vui vẻ lĩnh chỉ.
“Điện hạ.” Đoạn Tước buồn bực hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng.
Ta lười biếng đáp, “Ừm?”
“Người lập tức sẽ phải gả đến thảo nguyên xa xôi...”
“Đúng vậy” Ta mỉm cười, “Ta, vui vẻ gả đi xa.”
“Nhưng tuổi tác của thủ lĩnh kia...” Đoạn Tước thở dài một hơi, không tiếp tục nói nữa.
Ta đổi tư thế đọc sách, tùy ý khoát tay, “Đi xuống đi.”
“Vâng.”
Người trong cung không thể tin hết, họa từ miệng mà ra, ai biết dưới lớp da này của Đoạn Tước đang giấu một trái tim như thế nào?
Về phần hòa thân...
Gió từ khe cửa sổ tràn vào, mang theo hơi ẩm và mùi cỏ xanh sau cơn mưa, ta bắt đầu buồn ngủ.
Thật đúng là nằm mơ. Ta chỉ sẽ gả cho sói con mà ta vừa ý, về phần con sói già da đen kia, ta tự có biện pháp kéo dài.
Bất tri bất giác, ta càng lúc càng buồn ngủ, ta cũng thả mình trong cơn gió lạnh này để ngủ, sinh bệnh thật sự là một biện pháp kéo dài tốt đến mức không thể tốt hơn.
Gió dừng.
Ta đột nhiên mở mắt, một bàn tay lạnh lẽo che miệng ta.
A Vân Hách với đầu tóc hơi rối, phong trần mệt mỏi nửa quỳ trước giường ta, hắn còn chưa kịp thở dc đã thấp giọng gọi, “Công chúa.”
Ta túm lấy tay hắn, ngồi dậy kinh hãi nói, “Lúc này ngươi không phải nên đang trên đường trở về thảo nguyên sao?!”
“Ta đi nửa đường rồi quay lại, hai ngày sau thuộc hạ của ta sẽ nhân lúc đêm tối đến bộ lạc.” Hán ngữ của hắn không được lưu loát, giọng nói hắn trầm thấp, mang theo khí chất của thiếu niên lỗ mãng cùng sự kiên định của dân tộc du mục.
Giờ phút này, khuôn mặt hắn đã sạch sẽ hơn mấy ngày trước rất nhiều, làn da màu lúa mì, ánh mắt sáng lạnh, xương mũi cao thẳng, còn có một đôi môi đẹp.
Mang đến vẻ đẹp với cảm giác hiếu chiến độc đáo chỉ có ở thảo nguyên.
“Vì sao quay lại?”
“Vì để công chúa an tâm.” Hắn nghiêm túc mà kiên định, “Công chúa sẽ chỉ đi đến thảo nguyên với tư cách là tân nương của A Vân Hách, đây là lời hứa của ta.”
Hô hấp của ta nhất thời hơi loạn, ta không nói gì, ánh mắt luống cuống liếc một cái, liền nhìn thấy chiếc khăn tay trên cổ tay hắn.
Trên đó thêu: Quân.
“Ta tự có biện pháp của mình.” Ta không muốn bản thân mình trông yếu đuối.
“Công chúa thông minh.” A Vân Hách gật đầu, “Nhưng tổn thương thân thể là hạ sách, công chúa phải quý trọng.”
Ta trầm mặc một lát, sau đó chuyển đề tài thúc giục hắn mau chóng rời khỏi đây, không nên để chậm trễ kế hoạch.
Nhưng A Vân Hách đặc biệt nghiêm túc, nhất định muốn ta đồng ý dùng biện pháp của hắn, không được tự ý sinh bệnh.
Ta không còn cách nào khác, chỉ đành phải đồng ý.
A Vân Hách đi đến bên cửa sổ định nhảy, lại chạy trở về, ngón cái hắn điểm một cái giữa hai đầu lông mày ta, sau đó trán hắn nhẹ nhàng áp vào trán ta một cái.
Giống như một nghi thức nào đó.
“Công chúa, nàng có được A Vân Hách.”
Hắn lại hứa một lần nữa, ánh mắt hắn phức tạp, giống như là có chuyện gì muốn nói với ta, nhưng chung quy cũng không nói ra khỏi miệng.
Thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất, ta mới phản ứng lại, cúi đầu như muốn che giấu điều gì đó.
Tim đập không ngừng.
… Không.
Lận An Hòa, tỉnh táo một chút.
Ta nắm chặt lòng bàn tay mình.
A Vân Hách thay đổi như thế, chẳng lẽ đã có ai đó nói gì với hắn?
… Là Tưởng Phú? Hắn cảm thấy thân phận Hổ Vân tướng quân này còn chưa đủ dùng, cho nên cũng hạ tâm tư ở trên người A Vân Hách giống như ta sao?
Hay là sói con vẫn còn dư tình chưa hết với Lận Thần, liên thủ diễn kịch với ta?
…
Đầu lại bắt đầu đau, quên đi.
Quên đi.
Sau khi A Vân Hách đi, dường như cuối hạ rốt cuộc cũng nỡ rời đi, ngày tháng bắt đầu sang thu.
Mùa thu ở Lương quốc luôn có mưa, lá cây xào xạc, từng chiếc lá rơi xuống óng ánh những giọt mưa trong suốt, làm cho đáy lòng người ta sinh ra từng hồi lạnh lẽo.
Ta quỳ gối trên mặt sàn lạnh lẽo cứng rắn, tận lực duy trì lưng luôn thẳng tắp, Đoạn Tước sau khi bị đ.ánh đập tàn nhẫn thì nằm sấp bên cạnh ta, không có một tiếng động, không biết là đã c.hết hay còn sống.
“Thập thất muội muội” Đại công chúa vẫn là dáng vẻ xinh đẹp ác độc muốn tính mạng người khác kia, trên tay giả tạo nắm một quyển kinh Phật, “Bổn cung nghe nói, than củi trong cung muội không đủ?”
Ta rơi nước mắt, chỉ lắc đầu.
“Muội muội, chỉ mới đầu thu, sao muội lại dùng nhiều than củi như vậy?” Nàng ta tràn đầy ý cười, phun chữ như đao, “Không phải là học Linh phi nương nương của chúng ta, muốn học múa lửa của phiên bang ngoại tộc chứ?”
Điệu múa kia kỳ thật tên là Hỏa Linh Hạc, là mười năm trước mẫu phi ta học để múa chúc sinh thần phụ hoàng của ta.
Nhưng người còn chưa kịp nhảy điệu múa này, đã bị hoàng hậu lúc đó – sinh mẫu của đại công chúa gán tội vu cổ đả thương người mà mất mạng.
Có người nói mẫu phi ta là vu nữ, người cực kỳ xinh đẹp, hai con ngươi dị sắc, vốn là vũ nữ hạ đẳng nhất, lại được hoàng đế nhìn trúng một cái liền sinh ra ta.
Bọn họ chán ghét người, hận người, nhưng nếu nói một chút sợ hãi cũng không có thì cũng không quá đáng tin.
Lúc mẫu phi ta c.hết đã nguyền rủa bọn họ sẽ bị chặt đứt hai chân, độc câm cổ họng và mất trắng tất cả.
Ba năm trước, hoàng hậu đã trượt chân rơi xuống nước mà c.hết, điều kỳ dị chính là đêm đó không có một cung nhân nào nghe thấy tiếng bà ta kêu cứu.
Đại công chúa không phải không sợ.
Cho nên nàng ta ở khắp nơi gây khó dễ, ngày càng táo tợn hơn, vọng tưởng đ.ánh bại chí khí của ta, mài gãy sống lưng của ta.
“Điện hạ” Ta cúi đầu, nắm chặt y phục, “Là thập thất tham lam vô độ, chạy theo thói xa hoa, mong điện hạ bỏ qua cho thập thất và cung nhân của thập thất.”
Một lúc lâu sau.
Đại công chúa giả tạo cười một tiếng, “Muội muội tốt, bổn cung xưa nay hiểu rõ muội, hôm nay muội ở chỗ ta chép kinh cho tốt, giải trừ xui xẻo đi.”
Kinh Phật bị ném xuống mặt sàn trước mặt ta, ta cắn răng khấu đầu lạy tạ, “Vâng.”
Ta cuối cùng sẽ có được những gì ta muốn.
Người có bàn tay nhuốm máu tanh tất sẽ thành máu tanh.
Trưởng tỷ, kinh ta chép hôm nay tất sẽ hóa thành từng tấc loan đao, cuối cùng cũng có một ngày...
Cắt đứt cổ họng ngươi.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, ma ma đã lấy đi cây bút trong tay ta.
Cánh tay và cổ tay ta đau nhức khó nhịn, cả người lúc lạnh lúc nóng, đầu óc ta mê man, hô hấp nóng rực.
Khi ta bị cung nhân xách ra khỏi cửa, ánh nắng ban mai xuyên qua ngọn cây tầng tầng phản chiếu trên mặt ta, đ.ánh thức nửa phần ý thức của ta.
Toang.
Đã hứa với sói con là không sinh bệnh nữa.
Hắn sẽ không cho rằng ta ra vẻ thông minh, lừa gạt hắn chứ?!
Điều quan trọng nhất giữa đồng minh là tín nhiệm.
Cái này có chút khó xử rồi đây.
Sau khi trở lại Tê Nguyệt Cung, ta cố gắng chống đỡ khí lực tìm giấy bút, viết ra vài ba chữ số, lại đi mở lồng trúc chứa chim bồ câu.
Sau nhiều lần thử, cuối cùng cũng mở ra được.
Con chim bồ câu vội vàng vỗ cánh, mổ vào mu bàn tay của ta, như thể đang lo lắng cho ta.
Chim trên thảo nguyên này dường như còn thấu hiểu nhân tình hơn cả người trong cung.
“Đi đi.”
Ta buộc chặt thư, mở cửa sổ.
Sau khi nhìn nó bay đi, ta mới leo lên giường, mặc cho mình chìm vào giấc ngủ mê man.
Khi ta tỉnh dậy, một cung nữ lạ mặt đang trông coi cạnh giường.
“Đoạn Tước đâu?”
“Tỷ tỷ ở trong phòng dưỡng thương, dặn dò ta đến chăm sóc người.” Cung nữ có dáng vẻ ngoan ngoan dễ bảo, hẳn là người mà Đoạn Tước tin tưởng.
Ta gật đầu, thuần thục tiếp nhận bát thuốc, uống một hơi cạn sạch.
Đắng c.hết rồi.
“Mứt kẹo ở trong tủ trên bàn trang điểm, mang tới đây cho ta.”
“Vâng.”
Mận ngâm đường hóa giải đi vị đắng, ta nhai thêm một viên mứt nữa. Cửa sổ mà con chim bồ câu bay đi đã đóng lại, ta thấy ngột ngạt, yêu cầu nàng ta mở cửa sổ.
Nàng ta chần chừ trong chớp mắt, nhưng vẫn mở cửa sổ ra.
Ôi, Đoạn Tước có thủ đoạn tốt, Tê Nguyệt Cung này vẫn còn có nha đầu nghe lời, không nhiều chuyện như vậy.
“Thân thể tỷ tỷ ngươi thế nào rồi?”
Nàng ta sửng sốt, có chút kinh ngạc liếc ta một cái đáp, “Vẫn tốt.”
Ta rũ mắt xuống, “Đi xuống đi.”
“Vâng.”
Phong thư của A Vân Hách đến vào ngày thứ ba.
Lúc đó, ta đang dựa vào thành giường ho ra máu, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển một cách khó khăn.
Phụ hoàng vung tay lên thưởng cho ta không ít dược liệu quý giá, phân phó thái y cần phải dùng thời gian nhanh nhất để ta khỏi hẳn.
Buồn cười.
Những bát thuốc đó ta đã bí mật nôn ra hết một nửa, khỏi hẳn?
Chưa đến mức dùng nhân sâm để giữ mạng là do ta móc họng nôn ra còn ít.
Thái y mặt mày ủ rũ trở về phục mệnh.
Ta vẫy tay xung quanh.
Chim bồ câu lao xuống bên giường.
Thư của A Vân Hách cũng không dài, chữ viết ẩu, giống như là người mới bắt đầu viết, đơn giản biểu đạt rằng sự tin tưởng của hắn sẽ không vì chuyện nhỏ này mà sụp đổ, lại đại khái nói trước mắt thảo nguyên bên kia tiến triển thuận lợi.
Kế hoạch cụ thể không được đề cập.
Lòng phòng bị rất nặng.
(Còn tiếp)