Sau năm phút, WC truyền đến tiếng kêu rên của Bùi Túc.
Đầu anh ấy bị ấn trên bồn rửa tay lạnh lẽo, vệt nước bị tung ra thấm ướt nửa bên mặt của anh ấy, vai bị dí xuống rất chặt, cả thân thể cao lớn của thiếu niên bị ấn dưới bàn tay mảnh khảnh nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được.
Gạch men sứ lạnh lẽo cùng với nỗi đau vô cùng từ phía sau làm cho đại não hỗn loạn của anh ấy chậm rãi trở nên rõ ràng, anh ấy thử giật giật, cơn đau thấu ruột gan lập tức truyền đến từ phía sau.
“Thả tôi ra.”
Bùi Túc nhắm mắt lại, có chút chật vật mở miệng.
Tống Thời Việt nhìn đôi mắt tỉnh táo của anh ấy, buông lỏng tay ra.
So với Bùi Túc rất chật vật, nhìn Tống Thời Việt không có thay đổi gì lớn, hơi thở ổn đến mức dường như thật sự chỉ đi vào nhà vệ sinh.
Anh thả ống tay áo xuống, mở vòi nước cẩn thận rửa sạch tay.
Bùi Túc thở hổn hển đứng bên cạnh anh, dáng người cao lớn làm cho bồn rửa tay vốn dĩ chẳng rộng rãi là bao trở nên càng thêm chật hẹp.
Học sinh đi WC sợ hết hồn, nhìn dáng vóc hai người không chênh nhau là mấy, rõ ràng bản thân rất sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được run run mở miệng.
"Bạn... Bạn học, đánh nhau trong trường là không đúng.”
Bùi Túc: “...”
Bùi Túc không thể tin được giơ ngón cái lên chỉ vào chính mình: “Đánh nhau trong trường? Ai?”
Học sinh đi vệ sinh lập tức không dám nói gì cả, nhưng vẻ mặt của anh ta đã hoàn toàn thể hiện ra câu trả lời rồi...
"Không phải..."
Bùi Túc lớn thế này nhưng chưa từng trải qua oan ức như vậy.
“Cậu trợn to con mắt của cậu lên nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc là ai đánh ai?”
Tức giận đến tột cùng, anh ấy bắt đầu không khống chế được mà thở mạnh, đuôi mắt nổi lên màu đỏ.
Vị bạn học bị dáng vẻ của anh ấy làm cho sợ hãi, ngay cả WC cũng chẳng thèm quan tâm nữa, quăng cho Tống Thời Việt một ánh mắt tự cầu phúc, lòng bàn chân như bôi mỡ, chạy nhanh như một làn khói.
Bùi Túc có khổ mà không nói ra được, nhưng bây giờ khắp toàn thân anh ấy từ trên xuống dưới giống như tan thành từng mảnh, chỉ hơi động vào một chút đã đau đến tái mặt.
“Mẹ kiếp!” Anh ấy không nhịn được mắng: “Có phải cậu chỉ làm được mấy cái thủ đoạn thấp hèn này thôi không?”
Tống Thời Việt vẩy vẩy tay: “Tôi không cần những thủ đoạn này thì cậu cũng không đánh lại tôi.”
Mọi người chỉ thấy dáng vóc gầy yếu của anh nhưng lại quên mất từ lúc học cấp hai anh đã đi làm thêm, sinh hoạt kiểu gì anh cũng đã từng trải qua. Hơn nữa, chỗ ở của anh lại hỗn loạn, nếu như chỉ có chút chiêu hiểm đó, những năm qua anh không thể lần nào cũng an toàn mà thoát khỏi như vậy.
“Làm sao?” Anh nhấc mí mắt hờ hững liếc nhìn anh ấy: “Đến thử xem?”
Bùi Túc vô thức lui về phía sau, sau khi lùi về sau mới phát hiện mình bị sợ hãi nên mạnh miệng nói.
“Đó là do tình trạng hôm nay của tôi không tốt, cậu chờ đấy, ông đây trở về dưỡng thương mấy ngày, nhất định sẽ đánh cậu đái ra quần.”
“Vậy tôi sẽ chờ.”
Tống Thời Việt thản nhiên đáp lại một tiếng, lúc đi tới cửa, anh quay đầu lại mở miệng với Bùi Túc.
“Đúng rồi, tôi nghe nói Thẩm Tri Ý muốn giúp cậu giải trừ khống chế của Cố Phán...”
“Vì thế, để có thể giúp cậu ấy mau chóng đạt được mục tiêu...”
Anh chậm rãi nói tiếp.
“Sau này, cậu mất trí lần nào tôi sẽ đánh cậu lần ấy.”
Bùi Túc ngẩn người, đầu óc của anh ấy thậm chí còn chưa kịp hiểu lời nói của anh có ý gì nhưng bản năng của thân thể đã chạy lên trước kéo thiếu niên lại.
“Không phải, lời này của cậu là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Tống Thời Việt nói thêm: “Dù sao tôi nhìn dáng vẻ của cậu cũng không khống chế được bản thân mình, đánh nhiều hơn thì đương nhiên nhớ sẽ lâu hơn.”
Cơn đau vất vả lắm mới giảm bớt chớp mắt lại bao phủ lấy Bùi Túc.
“Anh trai, chuyện của em cứ từ từ, anh không cần phải làm thế đâu.”
Tống Thời Việt hờ hững cười: “Nhìn ra rồi, chiêu này rất có tác dụng.”
Bùi Túc: “...”
Thế giới chỉ có Bùi Túc bị thương đã hình thành.
*
Chạng vạng, gió bắt đầu nổi lên.
Cây bạch quả vàng óng đung đưa trong gió, trên mặt đường rộng lớn phủ lớp vàng vụn, ngẩng đầu nhìn về phía trước, dưới bầu trời xanh thẳm, đưa mắt nhìn đều là ánh vàng trong vắt.
Mùa thu đến nhanh nhưng lặng lẽ.
Tống Thời Việt dắt xe đạp, bánh xe cán lên lá cây trên mặt đất phát ra tiếng sột soạt.
Thẩm Tri Ý đi theo bên cạnh anh, tiếng người xung quanh huyên náo, hai người bọn họ lại yên lặng, không có người nào nói chuyện.
Bởi vì bọn họ đều biết, có thể đây là lần cuối cùng bọn họ cùng nhau trở về nhà. Cuối cùng là Thẩm Tri Ý đánh tan sự yên tĩnh, cô lấy điện thoại ra đưa cho thiếu niên bên cạnh.
“Tôi cho cậu nghe một thứ rất hay ho.”
Mấy phút sau, Tống Thời Việt lấy tai nghe xuống, có chút kinh ngạc nhìn cô một cái.
“Cậu ghi âm à?”
Thẩm Tri Ý kiêu ngạo hất cằm lên: “Chị Khương ghi âm, có điều là tôi lặng lẽ ám chỉ cậu ấy.”
“Thế nào? Tôi có giỏi không?”
Ánh mắt thiếu niên lóe lên ý cười: “Không nhìn ra, Tuế Tuế nhà chúng ta biết lặng lẽ ghi âm lại.”
Thẩm Tri Ý nói: “Ai bảo cậu ta cứ cắn lấy chúng ta gây khó dễ, trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ, quay lại còn cảm thấy tất cả đều là lỗi của chúng ta, cậu ta là người vô tội.”
“Cậu nói xem?” Thẩm Tri Ý hỏi anh.
“Sao cậu ta có thể xấu như vậy nhỉ?”
Tống Thời Việt cầm điện thoại vuốt tới vuốt lui thanh tiến độ ghi âm, tua tới tua lui một đoạn ghi âm trong đó, nghe xong mấy lần mới đưa điện thoại trả lại Thẩm Tri Ý.
“Chắc là trời sinh cậu ta đã xấu xa rồi, một người tốt hay xấu đâu có nhiều nguyên nhân như vậy.”
“Nhưng mà...”
Thẩm Tri Ý mông lung: “Vốn dĩ cậu ta không phải như vậy mà...”
Dù cho những chi tiết nhỏ trong quyển tiểu thuyết kia càng ngày càng mơ hồ trong đầu của cô nhưng cô có thể nhớ mang máng được nữ chính là một người hiền lành yếu đuối, có sự khác biệt quá lớn so với Cố Phán hiện tại.
Tống Thời Việt nhìn cô một cái: “Sao cậu biết cậu ta không phải là người như thế?”
“Ầy...”
Thẩm Tri Ý nghẹn lại, cô miễn cưỡng giải thích: “Tôi đoán.”
Thiếu niên đứng tại chỗ phóng mắt nhìn về phương xa, ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng dần chìm xuống, gió lớn kéo tới, lá cây rụng lả tả đầy đất, bên tai truyền tới tiếng hô lên kinh ngạc.
Trong tiếng hô lên kinh ngạc, anh nắm chặt tay lái xe đạp, đồng phục học sinh bị gió thổi phấp phới, cụp mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Lông mi của anh vừa dày vừa dài, anh nhìn về phía cô, cảm xúc nơi đáy mắt đều bị che giấu.
“Vậy nếu như dựa theo lời giải thích trước đó của cậu...”
Giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như trích dẫn một ví dụ không liên quan.
“Chúng ta sống trong một cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính là Cố Phán, Khương Nhạn là nữ phụ ác độc, chúng ta đều là vai phụ.”
Thẩm Tri Ý bỗng dưng trợn mắt lên nhìn về phía anh nhưng trên mặt thiếu niên không biểu cảm gì, thậm chí cô cũng không tìm thấy một chút cảm xúc nào.
“Nhân vật chính trong tiểu thuyết thông minh và lương thiện đều thể hiện thông qua vai phụ để làm nổi bật lên. Nhưng bây giờ vai phụ thức tỉnh rồi, bọn họ không muốn làm công cụ tôn lên nhân cách của cậu ta nữa, hướng đi của mọi việc đương nhiên cũng sẽ không như thế nữa.”
“Nếu như mọi người đều bị hạn chế bởi một loại quy tắc nào đó không thể chống lại được, Khương Nhạn cố gắng gây phiền phức cho cậu ta, như vậy Khương Nhạn chính là công cụ to lớn nhất tôn lên sự lương thiện của cậu ta. Nếu như các cậu không vạch trần mưu kế của cậu ta, vậy thì trong mắt người khác cậu ta vẫn là một Cố Phán điềm đạm đáng yêu...”
“Nói cho cùng, không phải là cậu ta biến chất mà là cậu ta vẫn luôn xấu xa.”
“Nếu như các cậu không thức tỉnh, có thể cậu ta sẽ đùa bỡn các cậu trong lòng bàn tay, đương nhiên sẽ để lại trong mắt người khác chính là dáng vẻ vô hại.”
“Nhưng bây giờ các cậu thức tỉnh rồi, cậu ta phát hiện thủ đoạn của mình bỗng nhiên không có tác dụng nữa, đương nhiên sẽ lộ ra sơ hở.”
Thẩm Tri Ý theo dòng suy nghĩ của anh mà tiếp tục nghĩ, càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
“Sao lại thế được? Cậu ta là nhân vật chính của tiểu thuyết...”
“Không có gì là không thể...”
Đôi mắt Tống Thời Việt tối sầm lại, nghĩ lại vẻ thần kinh của Cố Phán trong ghi âm, anh cong miệng cười.
Tác giả muốn để cho nhân vật của mình trở nên đặc biệt, cho cô ta quá nhiều đặc quyền. Điều này vốn dĩ không sao cả, vốn dĩ nhân vật chính nên được ưu ái.
Nhưng nếu như nhân vật chính ý thức được bản thân mình khác biệt thì sao?
Một bé gái trong một gia cảnh bần hàn, một đứa bé từ nhỏ cũng có chút mặc cảm nhưng lại thích hư vinh. Người bố yếu đuối của cô ta không cho cô ta được cuộc sống cô ta mong muốn, nhưng chỉ cần cô ta cười một cái hoặc khóc lóc thì có rất nhiều người đối xử tốt với cô ta.
Cái loại cảm giác đạt được mà không mất chút thời gian nào quả thật quá tốt, cô ta đã hưởng thụ cảm giác như vậy mười mấy năm.
Nhưng hiện tại, cô ta phát hiện sự đặc thù của cô ta đang dần dần biến mất.
Một cô gái mười mấy tuổi sao chấp nhận được sự chênh lệch này, cô ta càng sốt ruột muốn cứu vãn thì sự âm u trong đáy lòng càng ngày càng nổi lên trên mặt nước.
Cuối cùng chỉ có thể nhận được hậu quả xấu.
“Thật đáng sợ.” Thẩm Tri Ý lẩm bẩm nói: “Nếu tôi là cậu ta, có khi tôi cũng trở nên giống như cậu ta.”
Dù sao, Thẩm Tri Ý cảm giác bản thân mình cũng không phải là người có tâm trí kiên định, không làm được chuyện giữ vững sơ tâm khi đứng trước sự mê hoặc to lớn như vậy.
Câu trả lời này của cô làm Tống Thời Việt nở nụ cười: “Xem ra cậu còn rất tự biết bản thân mình.”
Thẩm Tri Ý: "..."
Thẩm Tri Ý im lặng, sau khi im lặng qua đi, cô chợt phát hiện một vấn đề đáng sợ.
“Đợi đã! Sao cậu biết đến rõ ràng như vậy?”
Cô duỗi tay bắt lấy cánh tay của thiếu niên, trái tim không khống chế được mà đập rộn ràng hơn.
Vừa rồi anh nói quá tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như đang bàn luận tối nay ăn cái gì mà không phải là hời hợt nói về việc bọn họ cùng sống trong một cuốn tiểu thuyết như vậy.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô: “Biết cái gì?”
Thẩm Tri Ý khó nhọc nói: “Vừa rồi... Vừa rồi cậu nói... chúng ta sống trong một cuốn tiểu thuyết...”
“Ồ...” Thiếu niên nói như không có vấn đề gì: “Điều này không phải là do cậu nói sao? Tôi cảm thấy rất hình tượng nên trích dẫn.”
Trên mặt Thẩm Tri Ý chớp mắt trống rỗng, cô ngước đầu nhìn chằm chằm Tống Thời Việt, muốn nhìn thấy chút vẻ khác thường trên mặt của anh.
Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện được gì.
Anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chẳng biết tại sao trong lòng Thẩm Tri Ý thoáng hoảng hốt.
"Tống Thời Việt..."
Cô kéo tay anh không buông: “Tôi mới chỉ nói một lần mà cậu đã nhớ kỹ rồi sao?”
“Ai bảo trí nhớ của tôi tốt như vậy.”
Thiếu niên vươn mình lên xe đạp, phía sau là hàng cây long não tươi tốt, cành lá đong đưa trên đỉnh đầu của anh, anh vỗ đệm ngồi phía sau.
“Lên, về nhà.”
“Tiểu thuyết cũng được, nữ chính cũng được, đều không liên quan đến chúng ta. Nhưng bây giờ cậu mà không lên xe thì về đến nhà trời sẽ tối đen đấy.”
“Hay là...” Anh khom lưng nhìn thiếu nữ bên cạnh.
“Đây thật sự là một cuốn tiểu thuyết nên cậu mới sốt sắng như vậy?”
Thẩm Tri Ý nhanh nhẹn trèo lên chỗ ngồi phía sau: “Sao có chuyện đó được! Mau về nhà thôi, nếu không trời sẽ tối đen mất.”
Tống Thời Việt cảm nhận được có lực kéo áo mình, cười cười, anh hơi nhún chân giẫm lên bàn đạp một cái, xe đạp lập tức phóng về trước.
Thiếu nữ phía sau kinh ngạc thốt lên một tiếng, ngay sau đó phần mềm mại ấm áp đã kề sát phía sau lưng anh.
Giống như mây trôi trên đỉnh đầu.
*
Những ngày kế tiếp dường như bị ấn nút tua nhanh.
Lá rụng bay lả tả báo hiệu một mùa hè đã sắp kết thúc, xe đạp của thiếu niên không thấy đâu, thiếu nữ trước đây ngồi phía sau xe đạp lại đang đạp xe ở phía trước, nắm giữ phương hướng của chính mình.
Mỗi buổi sáng sớm, Thẩm Tri Ý vẫn tỉnh giấc đúng giờ, vội vội vàng vàng rửa mặt xong xuôi, trong miệng ngậm bánh mì đã mua từ trước mà chạy vội xuống lầu.
Dưới lầu của khu chung cư cũ kỹ có một chiếc xe đạp, dì bán bữa sáng đang đứng trên mép đường rán bánh rán, người đi đường qua lại vội vã.
Dường như mọi thứ vẫn như vậy, lại giống như tất cả đều khác đi.
Ngày cuối tháng Mười, ánh mặt trời vẫn tươi đẹp. Nhưng dòng nước lạnh Siberia đã lặng lẽ tới gần phía nam, trong không khí rõ ràng có cảm giác mát mẻ.
Ngày hôm nay là kỳ thi tháng.
Lúc thi xong trời bắt đầu mưa, trời tháng Mười đúng là nói thay đổi thì lập tức thay đổi.
Thẩm Tri Ý sờ cặp sách phát hiện mình không mang ô, phòng thi của cô được xếp ở lầu một, bên trong có học sinh trực nhật đang quét tước phòng học nên cô chỉ có thể cầm cặp sách đứng ở hành lang bên ngoài.
Bên ngoài rộn ràng nhốn nháo đều là người, nước mưa rơi bùm bụp xuống bùn đất, trong không khí bốc lên mùi tanh ẩm ướt.
Bạn học xách theo thùng nước đi từ xa tới, lúc đi gần tới phía cô không biết giẫm lên thứ gì mà một thùng đầy nước sắp hắt về phía cô.
Lúc quan trọng nhất có một cái tay kéo cô lại, tiếp theo cả người cô rơi vào trong lồng ngực có mùi bạc hà.
Thẩm Tri Ý sợ hãi không thôi, giương mắt lên đã chạm phải đôi mắt đen nhánh của thiếu niên.
Tống Thời Việt đỡ lấy bả vai của cô, kéo cô ra khỏi lồng ngực của mình.
“Choáng váng à? Cũng không biết đường né đi.”
Bỗng nhiên mưa lớn lên, bị gió thổi hắt vào trong hành lang, Thẩm Tri Ý liên tục lùi lại phía sau mấy bước mới nghĩ tới mở miệng.
“Bất ngờ quá không phản ứng lại được.”
Tống Thời Việt nhìn qua màn mưa: “Không mang ô à?”
Thẩm Tri Ý cười hì hì.
Cái ô màu đen bị ngón tay thon dài của thiếu niên căng lên, anh đưa tán ô lệch về phía thiếu nữ bên cạnh, có một nửa vai trái của mình lại lộ ra trong mưa.
Thẩm Tri Ý không hề hay biết, tay cô khoác lên cánh tay đang cầm ô của thiếu niên, cúi đầu dùng mũi giày giẫm lên bọt nước bị nước mưa bắn lên.
“Tôi cảm thấy lần này tôi thi không tốt cho lắm, rất nhiều câu không biết làm. Rõ ràng đều biết hết công thức nhưng vừa nhìn vào đề đã thay đổi lòng vòng.”
Cô lại nở nụ cười: “Có điều, mặc dù có rất nhiều câu không biết làm, nhưng dùng sổ ghi chép của cậu cho tôi, tôi vẫn cảm thấy dòng suy luận của mình rõ ràng hơn trước đây nhiều.”
Thiếu niên nghiêng đầu cười: “Vậy nói lên Tuế Tuế của chúng ta vẫn có năng khiếu học toán, chỉ là không nắm giữ được phương pháp mà thôi.”
Thẩm Tri Ý không hề cảm thấy áp lực tâm lý mà tiếp nhận lời khen của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn Tống Thời Việt.
Trải qua thời gian này được tẩm bổ, sắc mặt của anh đã tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn cảm giác tái nhợt suy nhược trước kia nữa, thậm chí ngay cả gò má cũng có chút thịt, càng ngày càng ra dáng thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Khoảng thời gian này, Tống Thời Việt chắc chắn là người được thảo luận nhiều nhất ở trong trường.
Một con vịt nhỏ từng ở bên trong vũng bùn bỗng nhiên lắc mình biến thành một hoàng tử được muôn người chú ý. Cái người mà lúc nghèo khó thậm chí còn cần bạn học quyên góp tiền, đến bây giờ một đôi giày đi bừa lên chân cũng nhiều hơn tiền sinh hoạt cả tháng của bọn họ.
Nếu như dùng một câu để hình dung tâm trạng của bọn họ, đại khái chính là:
Bản thân bần cùng đương nhiên là đáng buồn, nhưng bạn học đột nhiên trở nên giàu có lại càng làm cho người ta lo lắng.
Vẫn còn may Thẩm Tri Ý không phải là một trong số những đám người kia, cô đã nhìn thấy lúc thiếu niên nghèo khó, cho nên cô hi vọng anh có được cuộc sống tốt hơn bất cứ ai khác.
“Nói đến thì dường như sau khi cậu chuyển đi, đây là lần đầu tiên tôi tới nhà của cậu đấy.”
Cô huých phải bả vai của thiếu niên: “Thế nào? Sống ở biệt thự có phải cảm giác rất thoải mái đúng không?”
Tống Thời Việt bị cô huých một cái thì thoáng lảo đảo, cái ô trong tay suýt nữa không cầm chắc mà đổ xuống. Tán ô rung lên, nước mưa lập tức không khống chế được rơi xuống, xối ướt lưng thiếu nữ.
"Thẩm Tri Ý..."
Tống Thời Việt cúi đầu, mặt không hề có cảm xúc nhìn cô.
Thẩm Tri Ý giơ tay đầu hàng: “Tôi sai rồi.”
Hai người khó khăn đi tới cái xe đỗ ở cổng trường học, lúc thu tán ô lại, áo khoác đồng phục học sinh của hai người ít nhiều đều ướt một chút.
Tới đón bọn họ là tài xế trong nhà, là người tâm phúc của Tống Lẫm, người nước ngoài, đeo kính râm không thích giao lưu với ai.
Thẩm Tri Ý nhìn thấy, cảm thấy khá hứng thú: “Chú ấy thật sự là người nước ngoài sao?”
Tống Thời Việt ấn cái đầu đang ngó lên trở lại: “Chẳng lẽ còn là giả?”
“Vậy tôi có thể luyện nói với chú ấy không?”
Tống Thời Việt: "..."
Không thể không nói, mạch não của cô đơn thuần đến mức lần nào cũng làm anh không nói được gì.
Anh mới chuyển tới chưa được mấy ngày, Tống Lẫm đã ra nước ngoài xử lý chuyện của công ty. Sau đó, trong nhà đã tràn vào một nhóm người, tài xế chính là một người trong số đó.
Cho dù anh mới dọn đến đây chưa tới một tháng, nhưng trong lúc trò chuyện với Tống Lẫm, ít nhiều anh cũng biết được một chút, bàn tay Tống Lẫm chắc chắn không sạch sẽ gì
Bao gồm cả tài xế đeo kính râm trước mặt bọn họ cũng tuyệt đối không phải chỉ là một tài xế.
Thẩm Tri Ý run run mở miệng luyện nói: “Hello?”
Tài xế: "..."
Thẩm Tri Ý: "What is your name?"
Tài xế: "..."
Thẩm Tri Ý: "My name is..."
Tống Thời Việt che miệng của cô, cũng kéo tấm ngăn trên xe xuống.
Thẩm Tri Ý đẩy tay anh ra: “Cậu làm gì thế?”
Tống Thời Việt: “Không muốn nhìn thấy cậu mất mặt.”
Thẩm Tri Ý không hiểu: “Không đúng? Chú ấy bị câm sao? Sao không nói được câu nào thế?”
Tống Thời Việt: “Chú ấy nói tiếng Trung.”
Thẩm Tri Ý không còn gì để nói: “Chú ấy là người ngoại quốc thì nói tiếng Trung cái gì?”
Thiếu niên thở dài: “Có phải ông chủ mà chú ấy phục vụ là người Trung Quốc không?”
Thẩm Tri Ý: "..."
Bỗng nhiên bị đánh mất niềm vui có thể luyện nói, Thẩm Tri Ý tựa mặt lên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, không muốn nói chuyện.
Tống Thời Việt nhìn chằm chằm sườn mặt của cô.
Vào thu, đèn đường sáng lên từ sớm, thậm chí ngay cả các cửa hàng bên cạnh cũng đều lên đèn, đủ mọi loại màu sắc ánh sáng ở trước mặt cô gái đan xen biến ảo.
Không thể không nói, Liễu Mai giữ gìn cho Thẩm Tri Ý rất tốt, hơn nữa cô lại ít khi vận động, thịt trên toàn thân cực kỳ mềm, hai bên gò má còn có chút mập của trẻ con.
Đôi mắt vừa sáng vừa tròn, hàng lông mi của cô cũng rất dài, trời sinh đã xinh đẹp, lúc chớp mắt giống như vụt sáng lên.
Trong lòng Tống Thời Việt ngứa ngáy.
"Thẩm Tri Ý..."
Anh gọi tên của cô, chẳng biết vì sao cổ họng bỗng nhiên rất ngứa.
Nhìn gò má phúng phính của cô như là một miếng bánh giầy bằng gạo nếp ngon miệng, hận không thể nhào tới cắn một cái, nếm thử xem rốt cuộc là hương vị gì.
“Hả?”
Nghe thấy anh gọi mình, Thẩm Tri Ý hơi nghi hoặc quay đầu lại.
Thiếu niên tìm thấy chai nước ở trong cặp sách, ngửa đầu uống hết mấy ngụm nước mới áp chế được sự ngứa ngáy bỗng nhiên dâng lên trong lòng.
“Tuần sau, nhà tôi có mở một bữa tiệc, cậu có muốn tới không?”