Cuối cùng, Bùi Túc rời khỏi lớp Thẩm Tri Ý với dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Lúc vừa đi ra khỏi cửa phòng học đã nhìn thấy một bóng người cao lớn dựa vào bên tường.
Tống Thời Việt mãi mãi mang dáng vẻ của một học sinh tốt, đồng phục học sinh được mặc trên người một cách nghiêm chỉnh, khoá kéo được kéo đến ngực, ngay cả kiểu tóc cũng là kiểu đằng trước không dài quá lông mày đằng sau không dài quá cổ mà trường học quy định.
Ngoại trừ bề ngoài quá nổi bật, liếc mắt nhìn qua thì hoàn toàn phù hợp với hình tượng mọt sách trong mắt giáo viên và các bạn học.
Nhưng chỉ có Bùi Túc biết, cái tên nhìn như hiền lành kia rốt cuộc khó ưa như thế nào, rốt cuộc đánh người đau đến mức nào.
Cũng như thế, cái con nhóc nhìn rất ngốc ngày nào cũng đi bên cạnh anh cũng không phải là người hiền lành.
Quả thực đúng là...
Bùi Túc sầm mặt lại.
Đúng là giống như sinh ra đã khắc anh ấy vậy.
“Cậu hài lòng chưa?” Anh ấy lạnh lùng nhìn Tống Thời Việt.
Tống Thời Việt khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt đảo qua cửa sổ bên cạnh, liếc nhìn vào trong.
“Cũng được.” Anh trả lời.
Cái gì gọi là cũng được?
Mũi Bùi Túc bị tức đến sắp lệch đi rồi.
Anh ấy đường đường là một cậu ấm nhà giàu, ngày nào cũng bị Cố Phán hành thì thôi, bây giờ còn bị đám người kia hành nữa à?
Nhưng mà mấy câu nói kia của Thẩm Tri Ý lại chém cho anh ấy ngậm miệng không trả lời được. Anh ấy không phải loại ngu ngốc không coi ai ra gì như Khúc Hằng. Anh ấy không làm được chuyện lấy toàn bộ sai lầm của mình đổ lên đầu người khác như chuyện đương nhiên, nên anh ấy mới cảm thấy uất ức.
Nói trắng ra chính là kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Học sinh lui tới nhìn thấy Bùi Túc xụ mặt đứng ở cửa lớp mình thì đều sợ hết hồn, chỉ lo bản thân không cẩn thận chọc tới cậu lớn này, lúc đi qua bên cạnh anh ấy thì cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn.
Tóc Vàng Hoe thấy thế, sắc mặt càng thối.
“Không phải chứ? Bọn họ có ý gì? Né tránh tôi cái gì? Tôi có thể ăn được bọn họ sao?”
Tống Thời Việt chẳng muốn nói chuyện với anh ấy, thấy anh ấy không làm gì thì đứng thẳng người lên chuẩn bị trở về học.
Nhưng anh còn chưa đi đã nhìn thấy một bóng người từ rất xa.
Thiếu niên nhíu mày, liếc mắt nhìn Bùi Túc phía sau.
Bên này, khuôn mặt thối của Bùi Túc bỗng đổi thành nụ cười, tha thiết mong chờ muốn đến gần người kia.
“Cố Phán, cậu đến tìm tôi sao?”
Rất đáng tiếc, tầm mắt của Cố Phán lướt qua anh ấy nhìn về phía Tống Thời Việt.
“Tống... Tống Thời Việt, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Đáy mắt của cô ta mang theo sự quan tâm tha thiết, dường như bọn họ vốn là bạn học có mối quan hệ tốt.
Tống Thời Việt cũng bắt đầu có chút khâm phục cô ta, anh cho rằng sự căm ghét của anh biểu đạt đã đến mức lộ rõ ra ngoài rồi, không ngờ cô ta có thể làm được đến mức không quan tâm chút nào.
Anh mở miệng còn chưa kịp nói câu nào, Thẩm Tri Ý đã như quả đạn pháo nhỏ nhào tới trước mặt anh, cảnh giác nhìn Cố Phán.
“Cô làm gì thế? Mơ tưởng dẫn anh Tống của tôi đi!”
Cố Phán nghe vậy thì chỉ có chút cô đơn cụp mắt xuống: “Tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn nói với cậu ấy mấy câu cũng không được sao?”
"Không được..." Thẩm Tri Ý nói chắc như đinh đóng cột: “Hai người cũng không thân, có lời gì không thể nói trước mặt được, lén lút làm việc gì không thể để lộ ra ngoài hả?”
“Tôi...” Cố Phán mím môi bắt đầu khiển trách Thẩm Tri Ý.
“Tôi biết cậu rất ghét tôi, còn nói với bạn học tôi là trà xanh, nhưng lần này tôi thật sự có việc, cậu không cân nhắc vì tôi thì cũng phải cân nhắc cho tự tôn của Tống Thời Việt chứ?”
Thẩm Tri Ý kinh ngạc, Thẩm Tri Ý chậm rãi quay đầu nhìn Tống Thời Việt, dù cho cô không nói gì nhưng Tống Thời Việt vẫn nhìn ra được mấy chữ lớn từ nét mặt của cô.
“Cậu cũng có tự tôn á?” Tống Thời Việt: "..."
Tống Thời Việt kéo đầu của cô lại, giọng nói không hề có tình cảm gì.
“Tôi nghĩ tôi và cô cũng không có vấn đề gì liên quan đến tự tôn cả. Hơn nữa chúng ta cũng không thân đến mức có thể nói chuyện riêng.”
Thấy anh khó chơi như vậy, đáy mắt Cố Phán xẹt qua một tia oán hận, nhưng cô ta lại hoàn toàn không nghĩ căn nguyên của vấn đề là ở Tống Thời Việt mà đổ lỗi cho Thẩm Tri Ý đứng trước mặt anh.
Thiếu niên tiến lên một bước chắn trước mặt Thẩm Tri Ý, đón nhận ánh mắt thâm độc của Cố Phán.
Anh nhíu mày, bỗng dưng bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, dù cho là một nữ sinh cũng làm anh có chút tức giận.
Học sinh xung quanh tụ lại càng nhiều, ánh mắt hóng chuyện mờ mịt đảo qua mọi người.
Tống Thời Việt cứ thế đứng trước mặt Thẩm Tri Ý, gần như chặn lại toàn bộ tầm mắt xung quanh. Anh hơi hất hàm dưới, đôi mắt hẹp dài tối tăm không thấy một tia sáng.
Ý lạnh từ phía sau lưng lan khắp người Cố Phán.
Bùi Túc thấy vậy lại giống như một con chó bảo vệ chủ mà lẻn đến trước mặt Cố Phán. Anh ấy học theo Tống Thời Việt, cũng đẩy Cố Phán ra phía sau bảo vệ, cong môi cười lạnh.
“Làm sao? Mấy người cùng nhau bắt nạt một nữ sinh, không thấy ngại sao?”
Thẩm Tri Ý muốn xông tới cho anh ấy mấy cái tát!
Khương Nhạn đứng một bên xem cũng không nhịn được mở miệng: “Tóc Vàng Hoe, cậu tỉnh táo một chút đi, cậu quên chúng ta vừa nói gì rồi sao?”
Bùi Túc nghe xong cũng chẳng khác gì không nghe, cố chấp cho rằng tất cả mọi người đều đang bắt nạt Cố Phán, thề sống thề chết phải đòi lại công bằng cho cô ta.
Anh ấy hung tợn uy hiếp Tống Thời Việt: “Tôi khuyên cậu nên dùng thái độ tốt với cậu ấy một chút, nếu không tôi thấy cậu một lần đánh một lần.”
“Phải vậy không...”
Tống Thời Việt đứng tại chỗ hờ hững đáp một tiếng, duỗi tay bắt đầu xắn tay áo.
Dáng người anh cao lớn, mặc dù nhìn khá gầy nhưng đứng một chỗ lại cao ngang với Bùi Túc. Anh ung dung thong thả cởi áo khoác đồng phục học sinh rộng rãi ra, để lộ cánh tay trắng nõn.
Tuy cánh tay nhìn trắng nhưng cũng lộ ra một lớp gân và bắp thịt mỏng manh, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng như bạch ngọc vậy, rất ưa nhìn. Nhưng so với Bùi Túc cao lớn ngày nào cũng chơi bóng rổ, vừa nhìn đã thấy không có lực công kích gì rồi.
Mí mắt Bùi Túc giật lên, bị khống chế nên đã quên sạch chuyện lần trước anh ấy bị Tống Thời Việt đánh, tuy nhiên vẫn có một chút sợ hãi vẫn khắc vào trong xương.
Vừa nhìn thấy Tống Thời Việt xắn tay áo, anh ấy đã vô thức không muốn đi trêu chọc vào anh nữa.
Nhưng Cố Phán ở phía sau anh ấy lại yểu điệu mở miệng.
“Bùi Túc, cậu đừng vì tôi mà đắc tội với người khác. Tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, chỉ tại tôi là kẻ ba phải, nhất định phải tự mình đến chuốc lấy khổ, cảm thấy tốt xấu gì cũng từng là bạn học ngồi cùng bàn với bạn học Tống cho nên mới đến quan tâm một chút, không ngờ... không ngờ...”
Cô ta nức nở nói: “Chúng ta đi thôi, tôi không nói chuyện với cậu ấy nữa.”
Không biết sao cô ta vừa nói, sự dao động nhất thời của Bùi Túc lập tức như bị đầu độc đến mức kiên định lạ thường, anh ấy nhìn Tống Thời Việt, dáng vẻ hôm nay không làm gì thì cũng đừng mong đi được.
Thiếu niên nhấc mí mắt lên nhàn nhã liếc mắt nhìn anh ấy: “Muốn đánh tay đôi?”
Sau lưng Bùi Túc trở nên lạnh lẽo, xương cốt bỗng nhiên bắt đầu đau, nhưng Cố Phán lại ghé vào tai anh ấy khóc lên.
Anh ấy cứng cổ nói: “Đánh tay đôi thì đánh tay đôi, tao sẽ cho mày biết, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc!”
"Ồ..." Tống Thời Việt nhẹ nhàng nói: “Thật chờ mong, để tôi xem một chút rốt cuộc người nào mới không thể chọc vào.”
Anh duỗi tay ấn vai thiếu nữ: “Tôi đi một lát sẽ trở về.”
“Có người gọi mãi không tỉnh, đánh một trận là được rồi.”
Thẩm Tri Ý vô thức mặc niệm ba phút cho Bùi Túc.
Đến tận khi bóng lưng hai người biến mất ở hành lang, Cố Phán mới thu hồi nước mắt trên mặt. Cô ta nhìn Thẩm Tri Ý và Khương Nhạn, sự oán hận trên mặt đều không giấu được nữa.
Lần đầu tiên Thẩm Tri Ý nhìn trực diện vào ác ý trắng trợn như vậy, mấu chốt là cô cũng tự nhận mình không làm gì có lỗi với cô ta.
Thấy Tống Thời Việt và Bùi Túc đi rồi, các bạn học xem trò hay cũng chẳng còn tâm trạng hóng chuyện, xoay người đi làm tiếp việc của mình, chỉ còn lại ba người bọn họ đứng lẻ loi ở hành lang.
Cố Phán mở miệng trước.
“Tống Thời Việt che chở cậu như thế mà cậu lại trơ mắt nhìn cậu ấy đi WC cùng với Bùi Túc hả? Ha! Tôi còn tưởng rằng cậu thích cậu ấy nhiều lắm đấy.”
Thẩm Tri Ý cũng chẳng buồn liếc nhìn cô ta một cái.
“Sao nào? Cậu rất thích cậu ấy à? Thích mà lại xúi giục Bùi Túc đi dạy dỗ cậu ấy?”
“Cậu...”
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Phán biết cô nhanh mồm nhanh miệng như vậy nhưng vẫn không tránh khỏi bị tức giận, tức đến cực hạn cô ta lại bật cười.
“Cho nên? Bây giờ nói mấy lời này có ý nghĩa gì? Không thể không nói, tôi thật sự muốn quan tâm cậu ấy, chỉ có tôi và cậu ấy mới là người đi cùng một con đường, chúng tôi nên ở bên nhau, nhưng ngày nào cậu ấy cũng dính lấy cậu.”
“Bị đánh cũng đáng đời, ai bảo cậu ấy không thức thời như vậy. Cậu nói xem, nếu như Bùi Túc không khống chế được mà đánh gãy chân gãy tay cậu ấy thì làm sao bây giờ? Bây giờ cậu ấy nghèo như vậy, ông nội bà nội đều mất rồi, có khi còn không theo học được nữa, chỉ cần nhà Bùi Túc bỏ ra ít tiền, cậu ta vẫn là cậu ấm nhà giàu, thậm chí sinh hoạt sau này của cậu ta cũng chẳng có chút ảnh hưởng gì, nhưng Tống Thời Việt thì sao? Cậu ấy vẫn còn là thiên tài cao ngạo lạnh lùng như trăng trên trời cao kia sao?”
“À, đúng rồi, bây giờ trong trường học đều đồn rằng bố mẹ cậu ấy tìm được cậu ấy. Cậu ấy nghèo như vậy cũng chưa chắc bố mẹ có bao nhiêu tiền đâu. Đúng là buồn cười, cho rằng bố mẹ cậu ấy tìm được thì cho cậu ấy chỗ dựa sao?”
“Vì thế...” Cô ta nhìn Thẩm Tri Ý.
“Nếu như cậu chấp nhận quỳ xuống cầu xin tôi, có khi tôi sẽ mềm lòng bảo Bùi Túc dừng tay.”
Lần đầu tiên Thẩm Tri Ý biết một con người có thể ác độc thành cái dáng vẻ như vậy, thế này hoàn toàn không giống với vai nữ chính trong tiểu thuyết mà cô đã đọc.
Theo nguyên tác trong tiểu thuyết, mặc dù Cố Phán động một chút là khóc, dáng vẻ lúc nào cũng như thỏ trắng nhưng ít nhất trong tiểu thuyết cô ta được miêu tả là người có tính cách lương thiện, thậm chí còn lương thiện đến mức hơi giống như thánh mẫu.
Nhưng cái dáng vẻ này làm cho cô nghi ngờ mình xuyên nhầm vào một cuốn tiểu thuyết đạo văn, nếu không thì sao nữ chính lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?
“Cố Phán...” Cô không nhịn được nói: “Cậu như vậy là không đúng. Đúng là trước đây chúng tôi có làm mấy việc khiến cậu mất mặt nhưng những điều này không liên quan gì đến Tống Thời Việt, cậu hà tất phải ác độc như vậy?”
“Ác độc?”
Cố Phán nở nụ cười, dường như lần đầu nghe thấy có người dùng từ này để hình dung về mình.
“Tôi ác độc? Vậy cậu là cái gì? Làm người tốt giả mù mưa sa, luôn luôn nói tôi là trà xanh, chẳng phải để cho những nữ sinh kia cách xa tôi sao?”
“Cậu cũng không nhìn lại mặt của mình xem, muốn mặt không có mặt, muốn thành tích không có thành tích. Tống Thời Việt mù nên mới coi trọng cô.”
“Không phải chứ...” Khương Nhạn che trước mặt Thẩm Tri Ý: “Mày có bệnh à?”
“Mày xem lời mày nói có phải là do con người nói không? Ai đi nói khắp nơi mày là trà xanh chứ? Tao thấy là do mày đứng trước mặt người này một kiểu người kia một kiểu, chỉ thiếu điều viết trên mặt là chúng tao bắt nạt mày.”
“Làm sao, mày đẹp, thành tích mày tốt thì tức là con trai toàn thế giới đều phải thích mày sao? Ông nội Mao còn không được tất cả mọi người yêu thích, mặt Cố Phán mày đúng là to thật đấy.”
Vẻ mặt Cố Phán có chút như phát điên nở nụ cười.
“Vốn dĩ tất cả đều thích tôi... đều thích...”
Từ nhỏ điều kiện gia đình của cô ta đã không tốt, mẹ của cô ta qua đời từ khi cô ta còn nhỏ, chỉ có bố nuôi cô ta lớn lên.
Cái lão già kia thật vô dụng, muốn tiền không có tiền, muốn năng lực không có năng lực, thật thà lại chất phác, còn nói cái gì mà phải cho cô ta cuộc sống sinh hoạt tốt nhất. Chỉ dựa vào ông ta, lấy cái gì cho cô ta cuộc sống sinh hoạt tốt nhất?
Cho nên từ nhỏ cô ta đã biết, muốn cái gì thì phải dựa vào bản thân tự giành lấy.
Cô ta biết cô ta có một vẻ ngoài xinh đẹp. Dường như định sẵn từ lâu, chỉ cần cô ta giả vờ yếu đuối, đáng thương, người nhìn thấy cô ta sẽ không nhịn được mà mềm lòng.
Cô ta ở thế giới này có sự khác biệt.
Từ lâu Cố Phán đã biết chuyện này.
Cô ta không cần phải cố gắng học tập nhưng các câu hỏi trong mỗi cuộc thi kia cô ta đều biết làm, cô ta muốn cái gì chỉ cần khóc lóc vô cùng đáng thương, tự nhiên sẽ có rất nhiều người đưa đến trước mặt cô ta.
Yếu đuối, đáng thương, tấm lòng lương thiện nhưng lại quật cường, cứng rắn…
Những năm qua, cô ta thăm dò rõ ràng cái vỏ ngoài của mình. Rất dễ thấy, cô ta đúng, cuộc sống của cô ta bắt đầu thuận buồm xuôi gió, nam sinh nào gặp cô ta cũng sẽ thích cô ta mà chẳng màng gì.
Đến tận khi gặp phải Tống Thời Việt...
Vốn dĩ cô ta cũng không cần thiết phải cố chấp với một người như thế, nhưng cô ta cảm nhận được, chỉ cần cô ta nắm được anh thì sau này cô ta nhất định sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Ý trời nói cho cô ta biết bọn họ nên là một đôi, bọn họ đều có xuất thân như nhau nhưng đều không chịu thua, cõi đời này không có ai hợp với cô ta hơn anh.
Nhưng tất cả những chiêu cô ta dùng trước kia đều hoàn toàn vô dụng trước mặt Tống Thời Việt. Đôi mắt lạnh lùng của thiếu niên dường như có thể xuyên qua lớp vỏ bọc của cô ta, khai quật toàn bộ dục vọng dơ bẩn bên trong của cô ta.
Điều làm cho cô ta không thể chịu đựng được nhất chính là sự đối xử hoàn toàn khác nhau một trời một vực của thiếu niên, mà người anh đối xử khác kia lại là Thẩm Tri Ý không có gì sánh bằng cô ta.
Sao cô ta có thể chịu đựng được điều này?
Đương nhiên, điều làm cho cô ta cảm thấy càng khủng hoảng hơn là: Từ sau khi Thẩm Tri Ý xuất hiện, cô ta phát hiện mị lực của cô ta mất đi tác dụng. Đối với nam sinh còn đỡ, chỉ cần cô ta vừa khóc thì đều mềm lòng, nhưng nữ sinh lại không dễ dụ như vậy.
Thậm chí ngay cả Khương Nhạn trước đây luôn vì Khúc Hằng mà đối địch với cô ta cũng trở nên tỉnh táo, nhìn trong mắt cô ấy không còn sự đố kị quen thuộc nữa mà lại coi cô ta như một tên hề.
Nghĩ đi nghĩ lại, mặt Cố Phán có chút vặn vẹo, trong lòng ác độc nguyền rủa.
Tại sao không chết đi vậy?
Những người phá vỡ cuộc sống của cô ta sao không đi chết hết đi?
Vốn dĩ những thứ này đều là của cô ta, tại sao lại phải đi cướp từ Thẩm Tri Ý?
Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi...
Tất cả đều đi chết đi!
Dáng vẻ này của cô ta doạ Thẩm Tri Ý giật nảy mình, cô kéo Khương Nhạn lui về sau một bước để tránh cô ta không cẩn thận ngộ thương cô ấy.
Cô không hiểu được loại suy nghĩ này của cô ta cho lắm nhưng cảm giác bây giờ cô ta có hơi đáng thương. Vốn dĩ là nữ chính ngạo nghễ trên cao, ngay cả quy tắc của thế giới này cũng lập ra vì cô ta nhưng bây giờ lại biến thành dáng vẻ này.
Nhưng Thẩm Tri Ý cũng tự hỏi lòng mình, bản thân không hề làm việc có lỗi với cô ta, dù cho cô giúp Khương Nhạn thoát khỏi nội dung của tiểu thuyết, vậy thì cũng là suy nghĩ riêng của Khương Nhạn. Không có nữ phụ ác độc làm khó dễ, Cố Phán nên vui vẻ mới đúng.
"Cố Phán..." Suy nghĩ một chút, Thẩm Tri Ý không nhịn được khuyên nhủ.
“Tôi không biết vì sao cậu lại cảm thấy tất cả đàn ông đều phải thích cậu nhưng tôi biết yêu thích từ một phía sẽ không được lâu dài, không có ai sẽ mãi mãi chỉ thích một người.”
“Nếu như mục đích của cậu chỉ là để bọn họ yêu thích mình, tôi cảm thấy cậu cũng nên làm gì đó chứ? Yêu mến là từ hai phía, bất cứ là thứ tình cảm gì đều phải từ hai phía, cậu muốn có được thì phải trả giá, không có cái gọi là không làm mà đòi có ăn đâu.”
“Đúng, cậu không hiểu vì sao Tống Thời Việt ngày nào cũng ở cùng với một người bình thường không có gì đặc biệt như tôi. Bởi vì trong mắt cậu chỉ thấy tôi bình thường không có gì lạ, cậu không nhìn thấy lúc cậu ấy bị bắt nạt rốt cuộc ai là người ở bên cạnh cậu ấy, cậu cũng không nhìn thấy lúc cậu ấy nghèo khổ khốn khó nhất là ai ở bên cạnh cậu ấy, thậm chí cậu ấy thích ăn cái gì, thích uống cái gì cậu cũng không biết...”
“Nhưng cậu chỉ biết là thành tích của tôi không tốt, trông cũng không đẹp như cậu.”
“Thành tích của tôi không tốt, tôi có thể học, bề ngoài là bố mẹ tôi cho, đúng là tôi không thay đổi được. Nhưng cậu thì sao? Cái vỏ bọc xinh đẹp không phải chỉ dùng để che giấu nội tâm ghê tởm của cậu thôi sao?”
“Mày câm miệng đi!” Cố Phán nghẹn ngào gào lên, thậm chí còn đưa tay đẩy cô một cái.
Thẩm Tri Ý bị cô ta đẩy đến lảo đảo về sau mấy bước, nếu không có Khương Nhạn giúp đỡ thì suýt nữa đã ngã trên đất.
Chuông vào lớp đột ngột vang lên, cô cho rằng thời gian đã trôi qua rất lâu, thật ra mới chỉ một khoảng thời gian giữa các tiết học mà thôi.
Thẩm Tri Ý bám vào cánh tay của Khương Nhạn, cũng không hề tức giận.
“Tôi không hề có ý định muốn nhắm vào cậu, mà chỉ có cậu năm lần bảy lượt tìm bạn của tôi gây phiền phức, chỉ bởi vì bọn họ không đi theo phát triển của nội dung tiểu thuyết.”
“Cố Phán, làm người không thể quá tham lam, cái gì cũng muốn thì sẽ không nhận lại được cái gì. Cậu hẹn ước với Khúc Hằng lại còn dây dưa với Bùi Túc, sau đó còn muốn quyến rũ Tống Thời Việt, cậu thật sự nghĩ bọn họ đều ngốc sao? Cam tâm tình nguyện làm một con chó không có danh phận của cậu sao?”
“Nuôi chó cũng cần phải bỏ tình cảm vào đấy, tôi hỏi cậu, ba người bọn họ, cậu có thật lòng thích ai không?”
Cô cứ thế yên lặng nhìn Cô Phán, ánh mắt vẫn trong suốt như vậy, nhưng trong ánh mắt đó, Cố Phán có cảm giác quần áo toàn thân từ trên xuống dưới đều bị cởi sạch.
Xung quanh vắng lặng không người, hành lang trống rỗng chỉ có ba người bọn họ.
Hai tay Cố Phán vòng quanh trước ngực ôm lên vai, cảm thấy nơi nơi đều có ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô ta, chúng nó cởi sạch quần áo của cô ta không còn một mảnh, chúng nó cười nhạo cô ta.
Đến đây cũng hết lời, Thẩm Tri Ý không nói thêm gì nữa.
Hơn nữa, đây là suy nghĩ riêng của cô, chắc cũng không áp dụng được với nữ chính trong tiểu thuyết. Dù sao các cô cũng không có lý do gì để được toàn thế giới nuông chiều.
Cố Phán nhìn cô xoay người đi vào trong lớp, tiếng chuông vào học rốt cuộc cũng vang lên.
Cô ta thả tay xuống, nhìn về phía hành lang phía dưới.
Nơi này cao hơn lớp cô ta tận ba tầng lầu, đứng ở trên cao nhìn xuống, tầm nhìn bỗng nhiên rất cao, phong cảnh dưới chân đương nhiên cũng không giống.
Cố Phán nở nụ cười.
Cô ta thích đứng ở chỗ cao, có người đồng ý đưa cô ta lên, tại sao cô ta lại phải tự bò?