Nằm xuống giường là Thiết Khai ngất một phát đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Thiết Khai phát hiện những cơn đau ê ẩm từ hôm qua đã biến mất, chân cẳng lại hoạt động bình thường như chưa hề bị chuột rút lần nào. Thiết Khai thầm khen thuốc của vạn thụ sâm lâm công hiệu nhanh, nhưng mà ngẫm lại, đến cánh tay bị bẻ gẫy đôi của mình còn chữa được trong vòng vài giờ, thì việc chữa căng cơ và mệt mỏi qua một đêm với người ở đây âu cũng là bình thường. Khi đến nơi Thiết Khai đã thấy Súc Ích đứng đó hai mắt vẫn thâm quầng như trước. Cả đêm qua Súc Ích lại thức trắng tiếp để chỉnh lại giáo án của mình, vì đây là lần dạy đầu tiên cùng với việc không có kiến thức sư phạm, nên anh cũng chỉ biết dạy lại Thiết Khai những thứ trước đây mình đã từng được dạy và bổ sung thêm vào đó kinh nghiệm áp dụng từ thực tế của mình vào đấy. Súc Ích khá vui mừng khi thấy Thiết Khai vẫn giữ được sự hăng hái từ hôm qua, trong luyện võ hay bất cứ việc gì khác bị xuống tinh thần ngay những ngày đầu tiên là điều tối kị. Vỗ vai Thiết Khai, Súc Ích nói:
- Tốt lắm, chỉ cần giữ được tinh thần này thì rất nhanh cậu sẽ thuần thục hoả tuyến quyền thôi. Tôi đã chỉnh lại giáo trình một chút, giờ chỉ cần hai tiếng chuông reo là được. Tốc độ sẽ được tập thêm vào phần phát lực.
Tuy đã giảm độ khó thế nhưng phải đến giữa trưa Thiết Khai mới đạt được thành tích "reng, reng". Động viên Thiết Khai bằng một cái vỗ vai rồi Súc Ích nói:
- Làm tốt lắm anh bạn, giờ đi ăn cơm trưa rồi chiều chúng ta sang phần phát lực nhé.
Nói xong Súc Ích ngắm nghía tay phải một lúc rồi kêu Thiết Khai cứ đi ăn trước đi, anh còn phải chuẩn bị vài thứ. Sau thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, tóc xanh tóc đỏ được dẫn đến một gốc đại thụ khác có lớp vỏ sần sùi hơn, vỗ vỗ bộp bộp vào thân cây Súc Ích nói:
- Cây buổi sáng hơi cứng với tay cậu, cây này thích hợp để phát lực hơn.
Rồi anh đưa tay nhẹ nhàng dùng lực đấm vào thân cây, một tiếng "bịch" phát ra do va chạm. Đấm xong anh giải thích với Thiết Khai, cây này có một đặc điểm là vỏ của nó cách phần gỗ một khoảng trống nhỏ, chỉ khi nào lực va chạm đủ mạnh mới phát ra tiếng như trên. Tiếp theo Súc Ích nhắc lại một vài lưu ý ở phần phát lực cho Thiết Khai, nếu bài tập tăng tốc kia chủ yếu dùng lực ở phần dưới thì bài tập phát lực này điều cần chú ý là bộ cơ hai bên vai, cánh tay và bắp tay. Thiết Khai gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi đứng vào vạch chuẩn bị xuất chiêu, bỗng hắn quay lại thắc mắc sao Súc Ích không dùng cây có chuông kia để giám sát việc tăng tốc của mình. Súc Ích nghe thấy câu hỏi thì bật cười nói:
- Với thể trạng của cậu bây giờ, nếu không kết hợp tốt giữa việc tăng tốc cùng phát lực thì sẽ không đạt được yêu cầu đâu. Thế nên chỉ cần cú đấm của cậu đủ uy lực là coi như đã thuần thục được chiêu này và đủ điều kiện học sang chiêu khác rồi.
Nghe vậy Thiết Khai mừng ra mặt, nghe Súc Ích nói có vẻ là dễ nên hắn vào thế chuẩn bị tung chiêu, nhưng lúc sau Thiết Khai lại ngập ngừng quay lại hỏi:
- Súc Ích này, liệu có cần đồ bảo hộ cho tay như găng hay băng quấn không. Dùng tau trần đấm thì có hơi...
- Cậu sợ đau - Súc Ích ngạc nhiên hỏi.
Hoả Thiết Khai xấu hổ gật đầu. Thấy vậy Súc Ích nhíu mày nghiêm giọng nói với anh:
- Đau đớn là điều không thể tránh khỏi trong võ thuật. Nếu cậu không chịu được đau đớn thì làm sao có thể gây đau đớn cho người khác. Hơn nữa hoả tuyến quyền là cương quyền, một quyền phát ra cực kì nhanh và mạnh, nếu cậu cứ thích tập chay hay dùng đồ bảo hộ thì làm sao biết được lực mình phát ra thế nào để áp dụng vào trong thực chiến? Mục đích tập võ của cậu là gì, để nâng cao bản lĩnh hay là để né tránh đau đớn. Nếu mà đau đớn thôi mà đã không đối mặt được thì đừng tập võ nữa, tập rúc trong chăn để người khác đứng mũi chịu sào đi.
Thiết Khai chỉ biết cúi gằm mặt nghe lời kiển trách của thầy giáo, càng nghe càng thấy xấu hổ. Thiết Khai nhớ lại lý do chính mà mình muốn đi theo Súc Ích học võ. Trong trận chiến ở rừng cùng Phong, Thiết Khai cảm thấy mình thực sự vô dụng, mọi việc từ lên kế hoạch đến động tay động chân đều do Phong làm hết. Thiết Khai lúc ấy chỉ có đứng đằng sau như gà con nấp vào cánh gà mẹ lúc nhìn thấy diều hâu mà thôi. Thiết Khai muốn luyện cho mình được một thân bản lĩnh, tất nhiên với nguồn ngoại năng dồi dào hắn dư sức làm pháp sư. Nhưng với tính cách nóng nảy Thiết Khai sẽ chẳng bao giờ chịu chiến đấu giống các pháp sư khác, kiểu chiến đấu mà chỉ đứng sau người khác để cast phép rồi khi thấy tuyến phòng thủ sắp tan thì bỏ trận địa chạy đầu tiên đấy Thiết Khai không làm được. Tất nhiên đầu xanh đầu đỏ không chỉ trích hay nói cách nấp sau đồng đội là sai, cách chiến đấu này đã lưu truyền nhiều năm và được mọi quốc gia ủng hộ. Pháp sư luôn là quân bài có sức công phá lớn nhất nhưng lại dễ bị tổn thương nhất trong đội hình, tỉ lệ pháp sư trên thánh giới chỉ chiếm %, mười người thì may ra mới có một người là pháp sư. Hơn nữa pháp sư cũng rất dễ kiếm một công việc nhàn nhã cùng mức lương hời, tội gì phải vất vả lao ra ngoài chiến trường để rồi ăn bom rơi đạn lạc cơ chứ. Chính vì thế pháp sư trong quân đội đã hiếm lại càng hiếm, mỗi người đều được quân đội coi như là bảo vật, thà mình chết chứ không để pháp sư chết.
Thế nên Thiết Khai mới quyết định đi học võ, hắn muốn cho dù không được sánh vai chiến đấu với mọi người thì ít ra mình sẽ không phải là gánh nặng kéo tụt mọi người lại. Khổ nỗi lúc Thiết Khai ngỏ lời muốn học võ thì chẳng ai chịu dạy hắn cả, Chiến Băng nhìn cái cơ thể èo uột của tên tóc xanh tóc đỏ thì khinh thường quay đi, đội hộ vệ thì chối đây đẩy chẳng may đấm tên nhị thế tổ này một cái làm hắn tím mắt thì chạy đâu cho hết tội, còn Phong thì...thôi, bỏ đi. Mãi sau khi Vu bà mới chỉ cho Hoả Thiết Khai đến chỗ của Súc Ích bái sư, tuy có hơi khô cứng trong cách dạy nhưng được cái anh chàng này rất tận tâm với học sinh duy nhất của mình. Tự động viên trong đầu rằng "cơn đau bẻ gẫy tay mình còn chịu được thì mấy cái xây xát nhỏ này chẳng đáng một xu", Thiết Khai vào vị trí thủ thế rồi...dè dặt hỏi liệu có được hô hay hét gì khi tung chiêu không, nhận được cái gật đầu từ thầy giáo, Thiết Khai sốc lại tinh thần rồi hô to lao đến đấm thẳng vào gốc cây. Thế là cứ mỗi cú ra đòn Thiết Khai lại hét to một tiếng, trong đầu thì cũng thầm hô "thằng yếu đuối", hắn muốn dùng tiếng thét cộng với sự xấu hổ của mình để lấn át nỗi sợ đau đớn trong lòng, và có vẻ cách đấy khá là hiệu nghiệm. Sau hơn chục cú đấm thì Thiết Khai dừng lại nhìn nắm tay mình nhíu mày, đúng là không quá đau như hắn nghĩ nhưng Thiết Khai cảm nhận có cái gì đó sai sai. Lần trước tập lao đến tiến bộ của Thiết Khai tuy nhỏ nhưng có tăng từng chút từng chút một, nhưng lần phát lực lần này Thiết Khai thấy không có sự thay đổi tích cực nào, hắn cảm tưởng cho dù mình có đấm thêm trăm cái nữa thì tất cả vẫn y nguyên. Súc Ích sau khi nghe thắc mắc của Thiết Khai thì thầm vui trong lòng, luyện võ mà luyện theo kiểu mãng phu cứ lao vào chân đấm tay đó thì suốt đời cũng chỉ là mãng phu thôi, muốn phát triển võ thuật ngoài động chân tay thì còn phải động trí não nữa. Vui là vui vậy thôi chứ anh không nói cho Thiết Khai biết, Súc Ích từ tốn chỉ ra cái sai cơ bản khi tung chiêu cho Thiết Khai biết. Trọng tâm của chiêu này là thời điểm kết hợp lực từ cú lao đến cùng cú đấm, nếu nhanh quá thì không đủ lực, còn nếu chậm quá thì lỡ mất đà. Thiết Khai sau khi được thông não thì gật gù, thảo nào lúc thì mình thấy mạnh lúc thì thấy nhẹ. Mấy lần tiếp theo Thiết Khai giảm tốc độ cú lao xuống để cảm nhận thời điểm vàng khi kết hợp cùng đòn phát lực, từ từ tốc độ cú lao sẽ tăng dần dần. Nắm bắt được yếu quyết giúp trình độ của Thiết Khai tăng lên đáng kể, nhưng cho dù thế vẫn xa xa chưa đạt đến yêu cầu.
Hôm nay không có cây chuông nên Súc Ích kèm Thiết Khai đến chập tối mới về. Kéo lê thân tàn vào phòng ăn giờ đã vắng tanh, Thiết Khai ngồi sụp xuống bàn ăn chờ Súc Ích dọn bàn và cảm nhận cơn đau lan khắp cơ thể. Hôm qua cơn đau chỉ đến từ phần dưới chân thôi, hôm nay ăn đủ combo đau từ đầu đến chân luôn. Thiết Khai nhìn nắm đấm xây xát trầy trụa máu của mình mà cười khổ, lúc tập hăng máu quá giờ xem lại hình như xương bàn tay bị rạn mấy đoạn, ngón tay cũng bị trật khớp rồi nắn lại ba bốn lần. Tính ra tay Thiết Khai là phải chịu chấn động nhiều nhất, không chỉ là lực từ cơ bắp mà còn phải chịu lực phản chấn từ thân cây nữa. Hai tay run rẩy như bị parkinson khiến Thiết Khai không cầm được cả thìa lên để múc canh, hắn quyết định cúi rạp xuống để ăn, tuy hơi mất hình tượng nhưng được cái dễ dàng trong chuyện ăn uống, dù sao cả cái phòng ăn này cũng chỉ còn hai người. Sau khi dìu Thiết Khai vào phòng bôi thuốc và dặn dò hắn nhớ uống thuốc trước khi ngủ Súc Ích nhẹ nhàng đóng cửa lại, tuy thể chất của tên học trò này chả ra làm sao cả nhưng bù lại hắn lại có trái tim lửa nóng cùng lòng quyết tâm sắt đá, có lẽ lên qua chỗ nhà tiểu muội xin thêm ít thuốc trị thương, Súc Ích vừa đi vừa vu vơ nghĩ.
Thiết Khai đang nằm trên giường cảm nhận cơ bắp toàn thân đang kêu gào vì mệt mỏi quá độ, hắn nhắm mắt cố ru mình vào giấc ngủ, hắn biết với linh đan diệu dược thì chỉ cần mai tỉnh dậy thôi là mọi đau đớn và mệt mỏi sẽ tan hết. Chẳng mấy chốc mình sẽ mạnh về và không phải núp sau lưng như lần trước nữa, nghĩ đến đây Thiết Khai lại nhớ về Phong và tự hỏi xem lúc này Phong đang làm gì. Với thể chất vượt trội cùng sự chỉ dạy của vu bà thì môn võ đặc hữu kia chắc chẳng làm khó được hắn.