Đỗ Hạ Hi tức đến vỡ bụng, sao lần nào gặp tên này đều không có chuyện gì tốt đẹp hết, từ vụ con mèo đen cho đến vụ đụng xe hôm qua, người này quả thật là sao chổi mà!
Thấy Đỗ Hạ Hi sắp phát tiết, Tây Môn mau mau giải thích, "Tất cả đều do tên giao hàng chuyển phát nhanh hết, cô cũng biết bây giờ bọn họ rất thích ném đồ mà, không liên quan tới tôi nha~"
"Chuyển phát nhanh? Vậy giấy gói bưu kiện đâu? Biên nhận đâu?" Đỗ Hạ Hi tức giận nói, chuyện này nhất định có liên quan tới Tây Môn.
"Hả... cái này..." Nói dối cũng là một kỹ năng, phải có logic từ đầu tới cuối, phải nghĩ hết mọi cách để nói dối cho suôn sẻ, thật ra cũng mệt lắm chứ bộ.
Đỗ Hạ Hi im lặng một lúc sau đó thở dài, "Thôi, được rồi, cô đi đi, đừng để tôi thấy cô nữa."
Tây Môn vốn muốn nói sao vậy được, nhưng nghĩ đến Đỗ Hạ Hi vẫn đang tức giận, nói cái gì cũng không nghe vô đâu, để đảm bảo cho nguồn kinh tế sau này, Tây Môn quyết định tạm rời khỏi trước, dù gì thì Đỗ Hạ Hi cũng rất dễ dính mấy thứ ấy, sớm muộn gì cũng phải đến tìm mình thôi.
"Ây, giờ tôi mới nhớ ra, tôi đến đây để thay băng~" Tây Môn giờ mới nhớ ra mục đích của mình.
"Kiếm y tá." Đỗ Hạ Hi đến nhìn cũng thèm nhìn, đóng cửa phòng trực lại, vừa đúng lúc Tây Môn giơ tay ra, đụng trúng mấy ngón tay đau chết đi được.
"Ui da~ cô đối xử với bệnh nhân vậy coi chừng tôi khiếu nại cô đó!" Tây Môn cũng có chút bực mình, nói chuyện với cánh cửa.
"Đi đi!" Rõ ràng là tâm trạng bác sĩ Đỗ hôm nay không tốt.
Y tá đi ngang thấy thế liền mỉm cười, bọn họ đều biết Đỗ Hạ Hi không thích được nữ sinh tặng quà, cho nên bác sĩ Đỗ chắc vì lý do này mà không vui, xem ra hôm nay phải làm việc chăm chỉ chút, nếu không bác sĩ Đỗ phê bình là mệt.
Y tá dẫn Tây Môn đi thay băng, nhưng khi tháo băng ra thì nhìn đơ cả người, vết thương này nhìn ghê quá, hơn nữa có chút nhiễm trùng nữa, liền mau mau kéo cô ấy tới phòng khám.
Lúc này Đỗ Hạ Hi đã thay xong trang phục rồi đi đến phòng khám, thấy Tây Môn liền nhăn mặt hỏi, "Sao cô vẫn còn ở đây?!"
Y tá hiếm khi thấy Đỗ Hạ Hi tức giận, vả lại bác sĩ chưa bao giờ nổi giận với bệnh nhân bao giờ, lần này có chút khác lạ.
"Bác sĩ Đỗ, vết thương cô ta có chút nhiễm trùng." Y tá có chút sợ không dám nói lớn tiếng.
"Nhiễm trùng?" Đỗ Hạ Hi vốn không muốn xem cho tên này, nhưng hôm qua vết thương vẫn không sao mà sao lại nhiễm trùng được? Vả lại thấy vết thương băng bó cũng không có gì khác thường.
Đỗ Hạ Hi xem xem mu bàn tay của Tây Môn, liền nhíu mày lại, xem ra có vẻ nghiêm trọng rồi đây.
"Ui da, đau quá~ bác sĩ Đỗ, vết thương này cũng tại cô hết~ cô phải chịu trách nhiệm đến cùng đó, với lại cô còn thiếu tôi ba ngàn đó nha~" Tây Môn muốn cho người khác biết được chuyện này, tới lúc đó Đỗ Hạ Hi không muốn trả cũng phải trả.
"Vết thương cô sao lại thế này?" Đỗ Hạ Hi xử lý vết thương cho Tây Môn.
"Hơ hơ, cái này bác sĩ Đỗ phải biết rõ chứ, cho nên nói cô thiếu tôi ba ngàn đâu phải là tôi lừa cô đâu~ Ui Ui Ui! Á... bác sĩ Đỗ... nhẹ tay chút...đi..." Tây Môn đau đến muốn chảy nước mắt, bác sĩ Đỗ thật là xấu tính mà.
Bác sĩ Đỗ đeo khẩu trang, chỉ nhìn cô ấy một chút rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục, "Bình thường, việc này lẽ ra phải do y tá làm."
"Nói vậy là bác sĩ Đỗ không rành mấy thứ này hả?" Trong lòng Tây Môn cứ oán trách nhưng lại không dám nói ra, cô ấy cũng sợ bác sĩ Đỗ phế cánh tay của mình.
Vốn có lòng tốt muốn xử lý vết thương dùm Tây Môn, sợ y tá làm không tốt, ai dè lại bị Tây Môn nói như thế, Đỗ Hạ Hi tức giận ném vật dụng trong tay lên bàn, đứng dậy ra cửa hét lớn, "Tiểu Trương! Cô qua đây rửa vết thương dùm bệnh nhân!"
Đỗ Hạ Hi ra ngoài, sau đó xuất hiện một y tá, tiếp tục công việc lúc nãy, giờ Tây Môn mới biết thì ra bác sĩ Đỗ dịu dàng biết bao, nước sát trùng xoa vào vết thương đau chết đi được.
"Grr~~ Đau đau đau đau đau...cô có thể...kêu bác sĩ Đỗ ...qua đây ...được không..."Tây Môn năn nỉ.
Y tá đang do dự không biết có nên kêu bác sĩ Đỗ hay không, thì ai ngờ tiếng Đỗ Hạ Hi vang lên, "Mau làm xong rồi đuổi cô ta đi truyền dịch, đừng có ở đây lãng phí tài nguyên của bệnh viện!"
Y tá nghe thế biết điều mau mau băng bó vết thương, đau đến nỗi Tây Môn muốn ngất xỉu, rõ ràng là bác sĩ Đỗ muốn trả thù mà.
Chưa đến phút thì vết thương của Tây Môn cũng băng bó xong, nhưng cô cảm thấy mình giống như đã chết qua một lần vậy, nếu không sao tay chân lại bủn rủn, dựa vào tường ngồi vào ghế dài.bg-ssp-{height:px}
Đỗ Hạ Hi trợn mắt nhìn, hai tay đút vào túi chuẩn bị về phòng khám, thì trong lúc này lại vọng lại tiếng hét, "Cứu! Bác sĩ mau cứu với!"
Đỗ Hạ Hi ngẩng đầu, thì thấy một bé gái ôm một con chó lớn đầy máu chạy vào.
"Đây là bệnh viện, sao cô lại đem chó vào đây?" Đỗ Hạ Hi lại nhíu mày.
"Lúc nãy nó bị xe đụng trước cửa bệnh viện, bác sĩ, mau cứu cứu nó, nó mới hai tuổi thôi à!" bé gái khóc.
"Đây là bệnh viện! Cô phải đến bệnh viện thú y mới đúng, đừng có cản trở công việc ở đây." Chắc do vẫn còn giận Tây Môn nên giọng điệu của Đỗ Hạ Hi hơi khó nghe.
Bé gái nôn nóng hét lên, "Đợi đến bệnh viện thú y thì nó chết mất tiêu rồi! Bác sĩ các người sao lại thấy chết không cứu? Sao lại máu lạnh như vậy!"
"Đúng là vô cớ gây rối." Đỗ Hạ Hi cũng bực mình.
Y tá thấy thế liền kéo Đỗ Hạ Hi ra, còn Tây Môn lại châm dầu vào lửa thêm, "Chậc chậc, xem xem, cái này mới gọi là lãng phí tài nguyên của bệnh viện."
"Cô nói ít lại chút đi." Y tá quả thực phục Tây Môn, nếu cứ nói tiếp chắc cũng có chuyện xảy ra.
"Hứ, bác sĩ Đỗ coi tôi không ra gì, lại còn không cho nói chuyện? Thiếu tiền thì không nói đi, thái độ lại còn tệ như vậy... Sao số tôi khổ quá vậy..." Tây Môn miệng cứ lải nhải rồi rời khỏi khoa cấp cứu.
Vừa mới ra khỏi khoa cấp cứu thì thấy có bà lão một mình ngồi ở đại sảnh, nheo mắt lại như đang tìm kiếm ai đó, xem ra có chút nôn nóng, đến đồ vật rơi xuống đất cũng không để ý nữa.
Tây Môn bước tới nhặt dùm túi xách cho bà lão, "Bà ơi, bà làm rớt đồ nè."
Bà lão mò mẫm một lát mới cầm được túi, hình như là mắt không được tốt lắm, "Cám ơn cô, mắt tôi yếu lắm, cháu gái nói đi lấy thuốc rồi làm thủ tục xuất viện, đi tới giờ vẫn chưa thấy về nữa." Bà lão cứ ôm chặt cái túi.
Tây Môn bắt đầu ngửi thấy mùi tiền rồi, cười cười ngồi kế bên bà lão, "Cháu gái bà mặc đồ như thế nào? Tôi tìm giúp cho."
"Vậy cám ơn cô trước, nó mặc áo nỉ màu đen, tóc ngắn. Haiz, đứa nhỏ này từ nhỏ không ai chăm sóc, ba mẹ đều đi làm xa, ông nhà tôi lại mất sớm, chỉ còn mình tôi chăm sóc nó, hai năm nay mắt lại bắt đầu yếu đi...." Bà lão bắt đầu lẩm bẩm.
Tây Môn một bên nghe bà lão nói, một bên phụ họa theo, sau đó mắt cứ tia xung quanh, thấy ở quầy thanh toán có một người giống như bà lão miêu tả, bởi vì có quá nhiều người thanh toán, chắc không quay về liền được.
Trong lúc trò chuyện thì biết bà lão thờ phật, trong lòng Tây Môn mừng thầm, đạo Thiên Chúa thì Tây Môn không rành, còn đạo Phật thì do quen biết sư thái nên cũng có chút hiểu biết, lừa bà lão không phải là chuyện khó.
Tây Môn bắt đầu huyên thuyên phật giáo với bà lão, sau đó thừa cơ lấy ra bán một vật đã được khai quang, lấy đại một vật ra lừa bán cũng đủ cô ấy tiêu xài trong nửa tháng.
Bà lão bởi vì thấy Tây Môn ngay từ đầu đã rất tốt bụng nên cũng buông lơi cảnh giác, sau khi trò chuyện lại thấy hợp rơ, tuy món đồ này hơi mắc nhưng xem ra cũng tốt.
Tay run run móc ra từ túi áo khoác đống tiền, tiền chẵn tiền lẻ gì cũng có, vừa nhìn ra biết không nỡ tiêu rồi.
Bà lão nheo mắt lấy ra hai tờ, " đồng à? Cái này có hiệu quả không đó?"
"Bà à, bà lấy lộn tiền rồi, đây tới đồng lận, trả lại bà một tờ~" Tây Môn nói xong lấy tờ nhét trở lại, nhìn cách ăn mặc thấy cũng không giống người có tiền, nên kiếm chút cháo là đủ rồi.
Bà lão cảm thấy người này thật thà quá, cho nên không có nghi ngờ chút nào, lấy tờ tiền đó đưa cho Tây Môn, "Mua cái! Cho cháu gái tôi cái~"
"Hơ hơ hơ, nói thật cho bà biết, bà mua cái này là đúng quá rồi, đây là nhờ sư phụ xxx ở núi xxx khai quang cho đó, thấy chúng ta cũng có duyên nên mới bán rẻ cho bà đó, cái giá này cũng giống như tặng bà rồi." Tây Môn giả bộ có chút tiếc nuối, sờ sờ món đồ rồi thở dài.
"Đúng rồi đúng rồi, sư phụ đó tôi cũng có nghe qua, lợi hại lắm đó." Bà lão đã hoàn toàn tin Tây Môn rồi.
"Trả tiền lại cho bà ấy." Trên đầu vang lên một giọng nói, Tây Môn ngẩng đầu lên thì thấy Đỗ Hạ Hi đang nhìn mình với ánh mắt khinh thường.