Sáng sớm, khi Đỗ Hạ Hi đến khoa cấp cứu thì đúng lúc gặp chủ nhiệm, liền bước tới chào hỏi, "Chủ nhiệm Trương."
"Hạ Hi, nghỉ ngơi hai ngày nay thấy sao rồi? Sắc mặt cô hôm nay tốt lắm." Chủ nhiệm Trương quan tâm hỏi thăm sức khỏe Đỗ Hạ Hi.
"Chỉ do cảm cúm cộng thêm làm việc quá sức thôi, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe hẳn rồi." Đỗ Hạ Hi quả thực là sau khi ngủ một giấc yên ổn làm con người trở nên sảng khoái hơn.
"Ngày mai noel, cô có đi chơi không? Tôi thấy mai cô trực ca giữa, nếu mai có hẹn thì tôi sắp xếp cho." Chủ nhiệm Trương cũng rất quan tâm đến vấn đề cá nhân của Đỗ Hạ Hi.
Chủ nhiệm Trương tính ra cũng đáng tuổi cha Đỗ Hạ Hi, cho nên cũng có lúc xem cô ấy như hậu bối vậy, nếu nhà mình có con trai thì chắc cũng mai mối cho, bởi vì thời buổi này mà còn cô gái nào giống Đỗ Hạ Hi thì hiếm lắm.
"Bác sĩ Đỗ, có người nhà bệnh nhân cần gặp." Đằng sau có y tá đi qua gọi Đỗ Hạ Hi.
"Chủ nhiệm, mai tôi không có hẹn gì hết, khỏi cần đổi ca, cám ơn ông~" Đỗ Hạ Hi mau mau cảm ơn chủ nhiệm, rồi theo y tá đi khỏi, cô sợ một lát chủ nhiệm lại giới thiệu người cho mình coi mắt nữa, tới lúc đó sẽ rất khó từ chối.
Mỗi khi đến dịp lễ tết thì có chủ nhiệm nè, y tá trưởng nè, đến ông chú bà cô ở phòng khám kế bên cũng chạy tới hỏi thăm vấn đề tình cảm của Đỗ Hạ Hi, không ngờ ba mẹ không càm ràm thì cũng có người khác tới hỏi thăm gái ế này.
Cũng không phải là người bọn họ giới thiệu không tốt, chỉ là trong lòng Đỗ Hạ Hi đã có chủ, cho nên người khác cùng lắm cũng chỉ làm bạn mà thôi, vả lại cô ấy cũng không chỉ vì kết hôn mà đi kết hôn, sống với một người mình không yêu thì sao mà bền vững được.
Theo chân y tá tới trạm y tá, Đỗ Hạ Hi thấy một nữ sinh tay cầm bó hoa, hên là không phải hoa hồng, nếu không thì Đỗ Hạ Hi ngay đến cả chào hỏi cũng thèm mà quay lưng đi liền.
Nữ sinh thấy Đỗ Hạ Hi bước tới, mặt có chút đỏ ửng, mái tóc ngắn bồng bềnh cho thấy cô ta vẫn còn trẻ tuổi, cùng lắm cũng , "Bác sĩ Đỗ, cám ơn cô đã cứu chữa bà nội tôi." Nữ sinh cười rồi tặng hoa cho Đỗ Hạ Hi.
Hoa đã đưa tới trước mặt, Đỗ Hạ Hi cũng ngại từ chối nên nhận lấy, cười cười, "Không có gì, trách nhiệm của tôi mà thôi."
"Đúng rồi, nếu mà không ngại thì còn món quà muốn tặng bác sĩ, chúc bác sĩ giáng sinh vui vẻ~" Cô gái lấy từ phía sau ra một cái hộp hình trái tim.
Đỗ Hạ Hi vỗ trán, không cần nhìn cũng biết trong hộp là cái gì rồi. "Xin lỗi, chúng tôi không được tùy tiện nhận quà của người khác." Đỗ Hạ Hi từ chối khéo.
"Nhưng cô đã nhận hoa rồi mà~" Cô gái lém lĩnh đáp.
Lời nói này làm Đỗ Hạ Hi cứng họng, biết sớm thế này thì không nhận làm gì rồi, bây giờ có muốn vứt cũng không vứt được, chỉ cần cách chuyển chủ đề, "Cô cố ý đến đây à?"
"Không có đâu, hôm nay bà nội xuất viện, một lát tôi còn lấy thuốc rồi về, bà nội vẫn đang đợi tôi, tôi đi trước đây~ tạm biệt bác sĩ Đỗ~" Nói xong cô gái lấy hộp trái tim nhét vào tay Đỗ Hạ Hi rồi quay lưng đi mất.
Đỗ Hạ Hi cầm hoa với hộp socola gây chú ý cho rất nhiều người, tuy buổi sáng khoa cấp cứu không có nhiều bệnh nhân, nhưng người qua lại thì không ít.
Trong lúc Đỗ Hạ Hi không biết làm gì với hai thứ này thì nghe phía sau có người gọi, "Hi~ Bác sĩ Đỗ~"
Chỉ cần nghe tiếng này thôi thì không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là ai, nụ cười lúc nãy ngay lập tức vụt tắt, cô đem vật trong tay đưa cho y tá ở trạm, "Các cô tìm bình hoa cắm vào đi."
"Nhưng đây là quà..." Y tá có chút bối rối, đây là quà người ta tặng bác sĩ Đỗ mà, cô ấy lại tặng cho người khác, thật không hay chút nào.
"Bác sĩ Đỗ~ Bác sĩ Đỗ Lôi Tư~" Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi rõ ràng nghe thấy mà lại bơ mình nên hét to lên.
"Phụt~" Bác sĩ, y tá, mọi người xung quanh nghe tên này liền phì cười.
Đỗ Hạ Hi quay đầu lại, mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, "Ăn vạ tiểu thư, nếu cô cứ như vậy thì tôi báo cảnh sát đó!"
"Đừng vậy mà, có báo thì cũng phải là tôi báo mới đúng chứ, cô còn thiếu tôi ba ngàn đó~" Tây Môn cười nói.
"Tôi thiếu tiền cô hồi nào?" Đỗ Hạ Hi khoanh tay, tay vẫn cầm hộp socola.
"Bác sĩ Đỗ không được giả lơ, lời nói ra như bát nước đổ đi, sao có thể nói không thừa nhận được~" Dù gì thì Tây Môn cũng không ngại ngày ngày đến khoa cấp cứu đòi nợ, dù sao thì lần nào đến đây cũng đầy túi đi về, chỗ Đỗ Hạ Hi chỉ là số tiền nhỏ thôi.
"Chứng cứ đâu?" Đỗ Hạ Hi hất hất cằm, còn lâu mới lọt vào bẫy của tên này.
Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi lần này cực kỳ nghiêm túc, nếu cứ làm tới thì cũng không ích gì, tạm thời bỏ qua để ngày mai tính tiếp, hơn nữa lần này mình đến đây không chỉ để đòi tiền, còn việc quan trọng phải làm.
"Cho cô này~" Tây Môn cẩn thận đưa cái hộp nhỏ tới trước mặt Đỗ Hạ Hi.bg-ssp-{height:px}
Lần này Đỗ Hạ Hi không có tùy tiện nhận quà nữa, tuy cái hộp này gói rất là đẹp, nhưng bên ngoài hộp rõ ràng là có vết dơ....giống như là ai nôn lên đó vậy...
"Cái gì đây?" Đỗ Hạ Hi né qua một bên
"Quà đó~" Tây Môn lại bước tới.
"Tôi không cần, cô giữ lại mà xài đi." Buổi sáng nhận hộp socola đã làm cô đau đầu lắm rồi, tên này không biết muốn giở trò gì đây.
"Không được, cái này là cho cô mà." Tây Môn đuổi theo Đỗ Hạ Hi.
Phải nói là cái hộp này được Tây Môn "lụm" một cách tình cờ, buổi sáng cô đến bệnh viện thay thuốc, đi tới cửa chính thì bị nhân viên giao hàng chạy xe đạp điện đụng trúng, vốn muốn đòi ít tiền, ai dè tên này vô lương tâm chạy đi mất tiêu!
Đang muốn lên tiếng chửi thì cúi đầu thấy tên đó làm rớt một bưu kiện, Tây Môn cầm lên coi thử, nói không chừng trong đó có gì đắt tiền thì sao, xem như là tiền bồi thường cũng được~
Tây Môn tính tháo ra xem bên trong là vật gì, sau đó sẽ tiêu hủy chứng cứ, lấy vật đắt tiền trong đó đi là được.
Cô dùng chìa khóa rạch lớp băng keo, thì thấy trong đó là một hộp quà được gói rất sang trọng, Tây Môn đưa lên lỗ tai lắc lắc nghe thử, hình như trong đó có tiếng đồ vật bị vỡ.
"Đây là cái quái gì thế..." Đứng bên cạnh thùng rác, đang tính tiếp tục mở lớp giấy gói, thì bị người đằng sau đụng trúng, trượt tay làm rơi gói quà vào thùng rác.
Tây Môn đang do dự không biết có nên nhặt lên không, dù gì thì cũng bị vỡ rồi, nhặt lên chắc cũng không đáng tiền đâu, huống hồ gì trong thùng rác cũng không sạch sẽ lắm.
Tây Môn tính từ bỏ rồi, sau đó xem xét cái thùng bưu kiện, xem còn vật gì khác không, thì thấy có một tấm thiệp, trên đó thấy được một cái tên thấy quen quen, "Hạ Hi, giáng sinh vui vẻ," ký tên là Thạch Nam.
Thạch Nam? Hình như là có nghe qua ở đâu đó, trong lúc Tây Môn đang cầm cái hộp do dự, thì tự nhiên xuất hiện người phụ nữ chạy đến ôm thùng rác nôn mửa, "Trời! Đồ của tôi!"
"Xin... xin lỗi... tôi mới có thai... buồn nôn... ọe..." Nói xong người phụ nữ vẫn tiếp tục nôn.
Tây Môn thấy cái hộp sắp bị làm bẩn thì nhanh tay nhặt nó lên, "Cô làm dơ quà của tôi rồi, bắt đền cô đó."
"Xin lỗi, đền cho cô đồng nè, chúng tôi còn phải đến bệnh viện kiểm tra nữa." Người đàn ông đi cùng nhét đồng cho Tây Môn rồi đỡ người phụ nữ đi khỏi.
Tây Môn vui mừng cầm tiền nhét vào túi, bác sĩ Đỗ này đúng là giống mèo chiêu tài, từ lúc quen cô ấy xong là tiền vào như nước, cho nên hôm nay mình đại phát từ bi đem gói qua này cho cô ấy vậy.
Tây Môn dùng giấy lau lau vết bẩn trên giấy gói, sau đó vứt bỏ thùng bưu kiện, mà không để ý đến trên đó có ghi chữ "Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay."
Tây Môn cầm hộp quà đuổi theo Đỗ Hạ Hi đến tận phòng trực, lấy tấm thiệp huơ huơ trước mặt rồi nói, "Thạch Nam là ai vậy?"
Người này chắc là đang theo đuổi bác sĩ Đỗ, nếu mà có thể tìm ra được người này, với "miệng lưỡi" của Tây Môn thì mấy ngàn tiền mai mối cũng không thành vấn đề, lúc này trong lòng Tây Môn bắt đầu tính tới chuyện làm ăn.
"Thứ này sao lại trong tay cô?!" Đỗ Hạ Hi có chút bực dọc giành lại tấm thiệp, xem xem chữ trên đó quả thực là của Thạch Nam.
"Lúc này nhặt được ở cửa~ xem tôi tốt không, nếu không nhờ tôi thì bác sĩ Đỗ mất quà giáng sinh này rồi."
"Đưa đây." Đỗ Hạ Hi còn lâu mới tin lời cô ta, chỉ cần dính tới Tây Môn là không có chuyện gì tốt hết, chắc lại có ai đó bị gạt rồi, nhưng cô lại không lo lắng cho Thạch Nam, bởi vì cô biết rằng Tây Môn sợ nhất chính là cảnh sát.
"Bác sĩ Đỗ dữ quá á~ không thèm nói tiếng cám ơn nữa~" Tây Môn đứng dựa ở cửa oán trách, rõ ràng là bác sĩ Đỗ không muốn cho mình vào phòng.
Đỗ Hạ Hi mặc kệ cô ta, cẩn thận mở gói quà, khi mà mở tới lớp cuối cùng, cả hai đều chưng hửng, đó là một vật trang trí hình cầu bằng thủy tinh; trong đó có cát, mô hình nhà, thực vật mini, còn có vật gì màu lam, tất cả đều dính vào nhau, nhìn không ra được đó là vật gì nữa.
Tây Môn nghĩ một hồi, sau đó chỉnh lại quả cầu cho ngay ngắn, "Tôi cảm thấy.. đây là vật trang trí theo phong cách địa trung hải, xem ra cũng rất đẹp~ cô thấy sao, bác sĩ Đỗ?"
Tây Môn nghĩ bụng, đàn ông đúng là đàn ông, theo đuổi phụ nữ mà không biết phụ nữ thích gì, người mạnh mẽ như bác sĩ Đỗ sao lại có thể lấy vật phẩm trẻ con này tặng cô ấy được, xem ra chắc cũng không phải thật lòng theo đuổi cô ấy, vô dụng!