Hai tay Nhượng Nhượng đỡ trán, khó khăn mở mắt, cô cảm thấy cả người như ba năm không luyện yoga, sau đó một ngày lại luyện ba giờ vậy, có một nơi trên người đặc biệt không thoải mái, cô thử hoạt động tứ chi của mình, cảm thấy không có vấn đề, trong lúc nhất thời phản ứng không biết là nơi nào không thoải mái.
Nhưng cô lại biết nguyên nhân tại sao đầu mình lại đau như vậy, vì tối hôm qua cô uống nhiều quá. Nhượng Nhượng ôm đầu, ánh mắt liếc xuống phía dưới một cái, đột nhiên cảm giác cả người mềm nhũn, giật mình, đem chăn vén lên nhìn, mới phát hiện một cánh tay đang đè phía trên người cô.
Cả người Nhượng Nhượng cứng ngắc không dám động, cô không phải người ngu, nhất thời đã hiểu là xảy ra chuyện gì. Thời điểm này nếu buồn bã khóc lóc vì mất đi lần đầu tiên của mĩnh cũng chẳng có ích gì, điều cô muốn nhất là giải quyết như thế nào với tình trạng khốn nạn này mà thôi.
Căn cứ vào việc cô hoàn toàn không có ấn tượng gì với hoạt động tối hôm qua, cô đã muốn giận giữ mắng mỏ người bên cạnh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cô tiếp nhận chuyện xảy ra cũng không được khóc, trong đầu chỉ có hai chuyện, chuyện thứ nhất là vội vàng đi mua thuốc ngừa thai ngoài ý muốn, chuyện thứ hai là đến bệnh viện kiểm tra xem mình có nhiễm virus HIV không, bình thường trong cuộc sống nhiều người tùy tiện như vậy nên tỷ lệ mắc bệnh tương đối cao, có thể cùng đàn ông xa lạ mang theo loại vi khuẩn này làm chuyện đó thì tỷ lệ càng cao.
Nhượng Nhượng tin tưởng tôi không tìm anh phụ trách thì thôi, anh cũng đừng mơ tưởng tìm tôi chịu trách nhiệm, tính toàn đem toàn bộ quần áo từ trên đất nhặt lên rồi chạy trốn.
Cho nên Nhượng Nhượng nhẹ nhàng đem tay kia lấy ra, tay kia cũng thật biết nghe lời, không phản kháng trượt theo đường cong từ eo cô xuống rốn, đến tột cùng Nhường Nhượng mới biết là nơi nào không thoải mái, Nhượng Nhượng hạ quyết tâm bắt lấy tay kia, dù sao cũng tốt hơn là để anh ta đụng vào nơi kia, cô chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, tính rằng gặp được thì xa được, trong lòng âm thầm luyện câu đầu tiếng anh, chỉ có một câu nói, “Goodbye”.
Nhượng Nhượng nghiêng đầu sang chỗ khác thấy Lục Phóng đang nằm ngay bên cạnh, trên người, đầu tóc có chút xốc xếch, chau mày như có người gọi dậy rời giường, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, đầu óc Nhượng Nhượng nhanh chóng linh hoạt, nếu như gặp gỡ người khác, cô nhất định sẽ chọn lựa kế sách trước, nhưng gặp phải Lục Phóng thì hoàn toàn là chuyện khác.
Ánh mắt của Nhượng Nhượng đã phản ứng trước đầu óc, sắp thấy hình ảnh hiện ra, đó là một màn Lục Phóng nhìn mình khinh miệt, không cần lên tiếng, cô có thể hiểu được ánh mắt của đang ám chỉ cái gì, phảng phất như cô là dâm phụ, có thể tùy tiện cùng đàn ông lên giường vậy. Nhượng Nhượn khổ sở muốn chết. Nhưng đó chỉ là do cô ảo tưởng thôi, nét mặt Lục Phóng trên thực tế không nhìn ra bất kì khinh thường nào, ánh mắt híp lại, vặn mi, phảng phất như đang bất mãn cái gì đấy.
Sợ tiếp theo đó Lục Phóng sẽ nói mình quyến rũ anh ta, Nhượng Nhượng lựa chọn kế sách đánh đòn phủ đầu, “Anh, anh, không nghĩ tới anh đường đường là tổng giám đốc lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thế này, hạ lưu, vô sỉ!” Vì mình, Nhượng Nhượng ngụy trang thành tiểu Loli run rẩy.
Lúc này ánh mắt Lục Phóng mới hoàn toàn mở ra, quả nhiên anh cười châm chọc một tiếng, “Tôi không nghĩ tới người ác lại tố cáo trước.”
Nhượng Nhượng cũng biết anh ta là người không những ăn khô lau sạch người ta mà còn đem đũa trả người, “Tối hôm qua tôi uống say, căn bản là không thể.”
“Tôi thấy cô rất tỉnh táo. Khanh tiểu thư cô có thể đi, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”Lục Phóng vén chăn lên rút một cái khăn tắm vậy quanh hạ thân, tính toán vào phòng tắm.
Đây chính là kết quả mà Nhượng Nhượng mong muốn, nhưng quá trình xảy ra không phải như vậy. Anh ta là có ý gì đây? Đúng là có cái có thể nhịn nhưng cũng có cái không thể nhịn.
Đầu óc Nhượng Nhượng cũng linh hoạt, cô dùng hết sức vén chăn lên, tìm thấy một bãi nhỏ màu đỏ ở trên giường, chứng minh máu kia là cô đã giữ mình trong sạch hai mấy năm qua, lòng đầy căm phẫn nhìn Lục Phóng.
Lục Phóng nhìn lướt qua, “Nếu cô cần tôi có thể trả tiền cho cô giải phẫu vá lại một lần.” Bộ dáng Lục Phóng rõ ràng chính là không tin, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy đây là Nhượng Nhượng thiết kế dùng lần đầu tiên của mình để hãm hại anh ta, hơn nữa còn không biết đây là lần đầu tiên thứ mấy.
Lần này Nhượng Nhượng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Lục Phóng, anh đừng có khinh người quá đáng như vậy.” Nhượng Nhượng hận không thể nhào tới cắn anh ta một cái.
Ngược lại, Lục Phóng đi tới ghế sa lon, cầm lên một bộ DVD, giao cho Nhượng Nhượng, “Chính cô xem đi.” Rồi anh xoay người vào phòng tắm.
Mặc dù Nhượng Nhượng không hiểu, nhưng cũng đành phải nhìn theo bóng lưng anh ta, đè xuống tức giận, mở DVD ra xem.
Hình ảnh thứ nhất vừa xuất hiện, Nhượng Nhượng đã trợn to hai mắt, mặt đỏ bừng. Hình ảnh Lục Phóng đang ngồi trên ghê sa lon uống nước, mà cô cư nhiên lại ở trước mặt anh cầu xin anh cởi áo, tháo thắt lưng, còn liên tục ném về phía anh ta mấy cái ánh mắt quyến rũ. Đầu cô đang ướt, trên người chỉ có mỗi áo choàng tắm, nhưng trong phút chốc áo choàng kia đã phủ trên nền đất, mặc dù Nhượng Nhượng chỉ thấy bóng lưng của mình, nhưng đã có thể tưởng tưởng được phong cảnh xuất hiện trước mắt Lục Phóng là cái dạng gì rồi.
Nhưng vẻ mặt người kia thật quá ghê tởm, không thấy bất kì vui vẻ gì, cũng không có bất kì đặc biệt gì, phảng phất như Nhượng Nhượng bình thường không phải là đang cởi quần áo mà là đang giải quyết công việc mà thôi.
Hình ảnh ngay sau đó liền thay đổi, cô nhìn thấy Lục Phóng chạy đến bên cạnh cửa, đưa lưng về phía ống kính, mở cửa, làm tư thế xin mời đối với cô, thật như thà chết chứ không chịu nhục, cô cứ như vậy, anh ta thờ ơ ơ hờ, vẫn cố đuổi cô đi, có thể thấy anh ta vô tội cỡ nào, Liễu Hạ Huệ cỡ nào, mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn cỡ nào. Nhưng Nhượng Nhượng dường như không biết liêm sỉ, lắc đầu một cái, chợt nhào tới môi Lục Phóng, cưỡng ép đè lên trên.
DVD này không nhìn ra có bất kì vết cắt nối biên tập nào, ngoại trừ DVD không có thanh âm, những thứ khác đều chính xác đến hoàn hảo, chứng minh Nhượng Nhượng không biết liêm sỉ quyến rũ người khác nhưng lại là một cô gái thất bại. Không thể không nói rất muốn đánh người.
Nửa đoạn sau, có thể vì động tác của cô quá mạnh, Lục Phóng không ứng phó kịp đã bị cô đẩy ngã trên mặt đất. Nhượng Nhượng nhìn thấy tay mình đặt lên dây lưng của Lục Phóng, anh ta đẩy cô ra, lại bị cô rút được dây lưng, dây lưng quất vào bộ mông kia, chuyện kế tiếp thật sự quá bạo lực, cô không ngờ bản thân mình uống rượu vào lại thích SM, dám cưỡng bức Lục Phóng, còn dùng dây lưng trói tay anh ta lại.
Mắt thấy chuẩn bị trình diễn vở kịch đã lên đến đoạn cao trào, Nhượng Nhượng giật mình, ném DVD xuống đất, cô hoàn toàn không tin được mình mà uống rượu lại đạt được đến trình độ này, không trách được khi còn bé mẹ luôn nói không được uống rượu, luôn nói uống rượu say sẽ bị người lừa gạt mang đi bán còn giúp người ta đếm tiền. Đại khái cô hiểu rằng mình mà uống say sẽ trở thành một phần tử bạo lực?
Lục Phóng đã xối nước lạnh xong đi ra, “Thế nào, còn chưa tin sao? Đây là phòng của tôi, chúng ta có thể tìm màn hình giám sát của khách sạn, nhìn xem là tôi bắt cóc cô hay cô tự động chạy đến phòng tôi.” Khuôn mặt Lục Phóng châm chọc.
Nhượng Nhượng trầm mặc không nói, thật sự cô không còn mặt mũi gặp người.
“DVD kia cô mang đi đi, tôi ghi hình chỉ vì đề phòng mấy chiêu này của phụ nữ như các cô thôi, rõ ràng là yêu thương nhung nhớ, quay đầu lại đã thành oan uổng rồi.” Lục Phóng trải ra nhiều bộ dáng, thật là muốn ăn đòn mà.
“Đây là lần đầu tiên của tôi, tôi uống say, không phải cố ý . . .” Nhượng Nhượng lấy tổn thất của mình để chứng minh một chút mình cũng là người bị hại, cô cũng không cố ý phạm tội, cô cũng không phải loại người tùy tiện quyến rũ người khác.
Lục Phóng nhướng mày, “Cô muốn tôi phụ trách sao? OK, cô cần bao nhiêu?” Lục Phóng móc ra một tập chi phiếu.
Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, anh ta nghĩ mình là loại người nào. Nhượng Nhượng rất muốn mang tảng đá đập chết mình, “Ai muốn tiền thối của anh, tôi nói thật cho anh biết, tối hôm qua tôi uống say, cái gì cũng không nhớ, những chuyện này căn bản dưới tình huống đầu óc tôi mơ hồ mà làm, coi như là tòa án có thể phán tôi vô tội. Phụ trách, anh cho rằng tiền là có thể phụ trách sao, tôi muốn phụ trách ở đây là lấy kết hôn làm điều kiện đầu tiên!” Nhượng Nhượng rống giận.
Thật là đã nghèo lại còn đen, anh ta biết cái gì, lần đầu tiên của Nhượng Nhượng cô muốn để lại cho chồng tương lai, thật vất vả mới giữ được đến tối hôm qua, chỉ là một đêm tồi tệ xảy ra, nghĩ đến lần đầu tiên của mình cư nhiên lại không có ấn tượng gì, cô cảm thấy đáng tiếc vô cùng, cô chẳng khác gì Trư bát giới ăn được một quả nhân sâm mà chẳng nếm được cái vị gì cả, đây chính là lần đầu tiên của cô, sau này cô cũng không còn cơ hội để thưởng thức lần đầu tiên của cô nữa.
Lục Phóng ngẩn người, mặt ra vẻ “Cô cứ ở đây mà nằm mơ đi” nhìn Nhượng Nhượng, sau đó nhìn đồng hồ, “Tôi còn có việc gấp.”
Sau khi Nhượng Nhượng thấy anh ta đóng cửa lại, nhào lên giường khóc mãnh liệt, đúng là đàn ông không có ai tốt. Hôm nay cô khóc, cũng không phải là khóc vì mình bị bắt nạt, chẳng qua là tiếc hận cuộc đời cô, đơn giản là phí của trời, vì chuyện này Nhượng Nhượng khóc đến thương tâm.
Thật ra nghĩ đến tối hôm qua người cùng cô không phải người khác mà lại là Lục Phóng, cô không để ý xấu hổ tự hỏi một chút, thật ra thì tâm cô đang buông một hơi thở dài, ít nhất cô cũng không cần lo lắng anh ta mang mầm bệnh HIV, một luồng cảm giác ngọt ngào không biết liêm sỉ từ từ dâng lên, cô cảm thấy phần đó không đáng kể.
Nhượng Nhượng đi vào phòng tắm, ở gương phòng tắm cô nhìn thấy thân mình một mảng xanh, một mảng hồng, rõ ràng chính là vết hôn, cô chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng biết heo đi thế nào. Vết hôn này không có khả năng tự mình hôn mình chứ?
Chẳng lẽ là anh ta, tại sao trên người mình lại có nhiều vết hôn như vậy? Nhượng Nhượng vừa dội nước nóng, đầu óc có một chút tỉnh táo. Anh ta là một người đàn ông, cứ như vậy mà dễ dàng để một cô gái yếu đuối trói lại? SM hả?
Nhượng Nhượng không thể không ngửa mặt lên trời kêu gào, hèn hạ, vô sỉ, cô không nghĩ có một người đàn ông vô sỉ hèn hạ như vậy, lại còn quay DVD, Nhượng Nhượng hận không thể xông ra giết tên Lục Phóng vô sỉ đó. Cô cũng không biết anh ta dùng chiêu thức hạ lưu gì để mình với anh ta nói gì nghe nấy, cư nhiên làm ra cái DVD gây bất lợi cho mình.
Chuyện tối hôm qua, coi như anh ta không chủ động, khẳng định anh ta cũng là cam chịu, thậm chí còn hoan nghênh nữa, lửa cháy thêm dầu cộng thêm kỹ thuật chỉ đạo. Cô không tin không có mèo nào không trộm thịt, đều do mình bị chị Quả Quả và Hòa Đa chỉ bậy, cư nhiên tin tưởng anh ta bị khiếm khuyết cơ thể.
Nhượng Nhượng khóc hồi lâu mới nhớ tới hôm nay nên đi nhìn “vãn hồi”.