Mắt Nhượng Nhượng sưng lên tựa như quả đào làm cô không thể không đeo mắt kính khi đi ra ngoài.
Cô vừa vào cửa chính của triển lãm đã thấy Hòa Đa. “Cô gái chết tiệt, ngủ đến bây giờ mới đến à?” Hòa Đa nhiệt tình kéo Nhượng Nhượng hướng đến tủ trưng bày “vãn hồi”.
Nhượng Nhượng đang muốn mở miệng hỏi chuyện tối ngày hôm qua, không ngờ Hòa Đa đã mở miệng trước. “Cô có biết hay không, tối hôm qua tổng giám đốc đưa cô trở về đấy?” Hòa Đa lắm chuyện nói, sau đó đè thấp âm thanh, đẩy đẩy bả vai Nhượng Nhượng, “Sao cô không nhân cơ hội đó mà quấy rầy anh ấy?” Hòa Đa mặc dù biết đạo lý nên đi vòng qua Lục Phóng, nhưng căn cứ vào nguyên tắc thứ nhất của lắm chuyện, còn hy vọng Nhượng Nhượng có thể tạo một chút xì căng đan với Lục Phóng, hơn nữa trong nội tâm anh vẫn cảm thấy khối thịt to béo đang ở trước mặt mà không liếm một cái thì thật xin lỗi “lương tâm”.
Nhượng Nhượng không mở miệng, vì Hòa Đa đã đem kính đeo trên mặt cô kéo xuống “Đi xem triển lãm mà cô còn đeo mắt kính . . . .” Hòa Đa vốn đang muốn cười nhạo Nhượng Nhượng mang đồ linh tinh loạn phong cảnh, kết quả lại thấy ánh mắt cô hồng hồng đỏ đỏ, tạm thời anh có chút thay đổi.
“Cô sẽ không phải dụ dỗ gian dâm tổng giám đốc đấy chứ, bị anh ấy . . . .” Hòa Đa làm động tác cắt cổ, “Cho nên cô khóc thành như vậy? Đừng có nói là cô bị hạt cát bay vào mắt nhá, tôi không có ngu.”
Nhượng Nhượng tức giận đoạt kính trở lại, “Tôi không chỉ dụ dỗ gian dâm anh ta, còn cưỡng bức anh ta đấy, như thế nào? Đây là tôi quá kích động nên mới khóc.”
Hòa Đa không lên tiếng, hồi lâu mới nói: “Cứ cho là đầu óc cô đột nhiên thay đổi đi, cô nói xem con ếch với con cóc khác nhau ở điểm nào?”
“Con ếch có thể biến thành hoàng tử.” Giọng Nhượng Nhượng nửa nghi vấn đáp
“Không phải, con ếch là trường phái bảo thủ, ếch ngồi đấy giếng, mà con cóc là phái cách tân, muốn ăn thịt thiên nga.” Hòa Đa cười đến nỗi thắt lưng không dậy nổi.
Nhượng Nhượng không có phản bác, cho dù ai nghe chuyện này thì chắc chắn sẽ không tin được, nhưng hết lần này đến lần khác nó lại xảy ra.
Hòa Đa cùng Nhượng Nhượng đã đi gần đến tủ trưng bày “vãn hồi”, bình luận viên đang dùng tiếng anh giới thiệu “vãn hồi”, trước mắt là “vãn hồi” duy nhất trên thế giới được trưng bày trong tủ, người thiết kế nó tự mình mài suốt sáu năm mà hoàn thành nó, từ tìm kiếm kim cương đến khảm nạm đều là người đó tự làm từng chút.
Nhượng Nhượng chỉ nghiên cứu mặt bằng “vãn hồi”, lần đầu tiên nhìn thấy đồ thật làm cô kinh ngạc vạn phần, không nghĩ tới vật thật xuất hiện trước mắt, còn có thể trải qua được lần kinh ngạc lần đầu tiên, đúng là không dễ dàng gì.
Người chung quanh ở đây đều cảm thấy sợ hãi người thiết kế thiên tài này, Nhượng Nhượng nhìn “vãn hồi” đến mê muội, chiếc nhẫn giống như đang kể lại một chuyện xưa ngọt ngào mà đau thương, bất luận kẻ nào đến gần nó, cũng có thể cảm nhận được hương vị tràn đầy tình yêu bên trong nó, cùng với đó là một chuỗi tiếc nuối. Dưới ánh đèn, kim cương phản xạ ánh hào quanh giống như những gợn nước lưu động, một loại lay động khua đến trong lòng mỗi người xem, “vãn hồi” giờ này dù là hình dạng gì, đã không còn quan trọng, trong lòng mỗi người đều khắc ghi ánh hào quanh lưu động đó, có một loại tình yêu đau đớn hành hạ mỗi người, ngọt ngào mà đau đớn, đây cũng chỉ là tư vị tình yêu. “Vãn hồi” là người con gái làm người ta tiếc nuối, gặp chuyện mà không thành đôi, không biết lúc nào thì mới có thể xuất hiện một người đàn ông tương xứng đây.
Nhượng Nhượng nhớ khi “vãn hồi” được thiết kế, chỉ cảm thấy hình dáng nó trang nhã, đơn giản nhưng lại sâu sắc ý nghĩa, đạt giải nhất cuộc thi là hoàn toàn xứng đang, nhưng nó ở trong ngành thiết kế hoành hành nhiều năm như vậy, cô cảm thấy không phục lắm. Mãi đến hôm nay, thấy Lục Phóng tự mình mài thành “vãn hồi” thì cô mới nhận thấy điểm mạnh của “vãn hồi” là thuyết minh bằng cách điều chỉnh ống kính ánh sáng, dùng ánh sáng để để diễn dịch một cuộc tình truyền kì oanh liệt. Cô cũng mới hiểu được, ở phương diện thiết kế của mình còn rất nhiều thứ chưa đủ, bởi vì trong lòng cô đang thiếu hụt thứ gì đó.
Cho đến khi Lục Phóng đứng ở trên đài, người chủ trì tuyên bố anh ta chính là người thiết kế “vãn hồi”, Nhượng Nhượng mới phục hồi lại tinh thần, chung quanh là tiếng vỗ tay dậy sấm.
Vãn hồi, biết người thiết kế là Lục Phóng, Nhượng Nhượng mới suy ngẫm đến hàm nghĩa của nó. Tên trong trò chơi của cô không phải có chữ “vãn” sao? Chẳng qua là từ trước đến giờ Nhượng Nhượng không đem vãn hồi liên hệ với Lục Phóng. Chỉ là cái tên này không biết có phải hay không của chiếc nhẫn này cũng làm cho người ta mộng tưởng rồi, Nhượng Nhượng không nhịn được mà đỏ mặt, cũng không dám nhìn Lục Phóng, sợ chính mình mà nhìn thấy thì lý trí lại không đứng lên nổi.
Ngàn vạn lần tính Nhượng Nhượng cũng không đoán ra được người thiết kế vãn hồi lại chính là Lục Phóng, căn bản anh không phải là một nhà thiết kế trang sức, một người đàn ông vạm vỡ không tim không phổi, sao có thể thiết kế ra thứ “vãn hồi” tinh tế tỉ mỉ, cảm động như vậy? Nhượng Nhượng cảm thấy ông trời thật biết đùa.
Nhưng mà thực sự kì quái, trong năm nay hết lần này đến lần khác, Lục Phóng ra mặt thừa nhận mình là người thiết kế “vãn hồi”, hơn nữa tối hôm qua chất lượng cuộc sống của bọn họ còn bay vọt, Nhượng Nhượng cảm thấy trùng hợp thế nào ý.
Lúc này Lục Phóng đang trên đài tuyên bố, tập đoàn A&E thành công thu mua công ty vàng bạc đá quý trứ danh của Bỉ, chính thức tiến quân vào thị trường quốc tế.
Một chút nghi ngờ của Nhượng Nhượng mới được xóa bỏ, cô nghĩ Lục Phóng là muốn thay công ty đá quý A&E tạo thế, vừa thu mua, vừa là người thiết kế vãn hồi, muốn không lợi nhuận cũng không thể.
Nhượng Nhượng quyết tâm đem hết ảo tưởng của mình bóp chết từ bên trong, đem tất cả trùng hợp quy về phương diện đại gian thương Lục Phóng vì buôn bán mà không từ thủ đoạn nào . . . .
Hòa Đa nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ, sau đó chen chen bả vai Nhượng Nhượng, “Anh ta nhất định là khiếm khuyết cơ thể”. Hòa Đa xúc động phẫn nộ, người đàn ông may mắn như vậy, trời cao cho anh ta tài hoa như vậy, nếu không phải khiếm khuyết cơ thể thì cũng không nói được gì.
Mặt Nhượng Nhượng không khỏi đỏ lên.
“Cô thấy đúng không?” Hòa Đa như đang muốn Nhượng Nhượng giúp anh khẳng định.
Có tật giật mình, Nhượng Nhượng không thể làm gì khác hơn là hàm hồ đáp một tiếng.
Trên đài, người chủ trì vẫn tiếp tục câu hỏi, “Xin hỏi, khi nào thì “vãn hồi” chính thức được đưa ra thị trường tiêu thụ?”
“Vãn hồi sẽ không ra thị trường, tôi tạo ra nó chỉ vì vị hôn thê của tôi.” Ở trước mặt mọi người cười đến mê người, nụ cười kia tràn đầy ngọt ngào, làm cho mỗi người ở đây ai cũng hân hoan.
Hiện trường bắt đầu oanh động, đèn flash nháy nháy liên tục không ngừng, trừ “vãn hồi” xuất chúng ra, kí giả đều có hứng thú với cuộc sông riêng tư của vị tổng giám đốc thủ thân như ngọc này, huống chi hôm nay anh ta lại chủ động nhắc tới hôn thê.
Vô số kí giả tại hiện trường bắt đầu hỏi Lục Phóng về chuyện kết hôn, anh cũng không trả lời, vẻ mặt xin vui lòng đợi, nụ cười kia quá đỗi ngọt ngào, nghiễm nhiên như ngày mai anh sẽ là chú rể đi vào lễ đường.
Miệng Hòa Đa mở lớn, cơ hồ có thể nhét vừa quả trứng gà, nét mặt trợ lý Bob cũng không khác biệt lắm với nét mặt của Hòa Đa, Nhượng Nhượng liền hiểu, đoán chừng trợ lý Bob cũng không biết chuyện kết hôn của Lục Phóng, có thể thấy được đây là anh ta nói bậy, chính là lăng xê trá hình. Đáy lóng Nhượng Nhượng âm thầm khinh bỉ Lục Phóng, đây là gian thương, chờ anh ta kết hôn chắc phải đợi đến mấy đời, hoàn toàn là vì tạo thế cho công ty vàng bạc đá quý của tập đoàn A&E, thật đúng là cao thủ lăng xê.
“Tổng giám đốc muốn kết hôn?” Đại não Hòa Đa còn chưa tiêu hóa hết tin tức này.
“Trời đổ mưa, mẹ phải gả người ta, anh ta kết hôn thì có gì kì quái.” Nhượng Nhượng bĩu môi.
“Tôi thật sự tò mò hình dáng của phu nhân tổng giám đốc trông như thế nào? Bọn họ nhất định là những người được nuôi dưỡng tốt, nếu không thì thật không thỏa đáng nếu như đối phương làm ô nhiễm gen tốt của tổng giám đốc mất.”
Nhượng Nhượng không quan tâm đến vấn đề này, cô chỉ nghĩ một lòng nghĩ đến cơn say rượu sấm sét giữa trời quang kia. Cô hoàn toàn không thể hiểu sự việc là thế nào, cô uống rượu say sẽ làm như thế? Nhượng Nhượng căn cứ hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, nhất định phải hiểu rõ sự việc kia là như thế nào, dùng tinh thần nhà khoa học quyết tâm thử nghiệm lại lần thứ nhất. Coi như lần đầu tiên cô mạnh mẽ với Lục Phóng thì thế nào, dù sao đã có lần đầu tiên thì cũng không quan tâm lần thứ hai.
Thật may là vé máy bay đặt là vào ngày mai, Nhượng Nhượng hoàn toàn có thời gian. Ban đêm cô mua một chai rượu đỏ ngồi trong phòng, uống từng ngụm từng ngụm một, sợ mình say sẽ không đủ nhanh. Cô không có DVD, cho nên đặc biệt đeo một cái máy ảnh kĩ thuật số trên cổ, bên cạnh có một dòng chữ, viết “Nhớ đi tìm Lục Phóng” cùng “Nhớ chụp hình.”
Bốn giờ rạng sáng ngày tiếp theo, Nhượng Nhượng chợt từ trên giường ngồi dậy, cả người run rẩy, cô chỉ hy vọng tất cả đều là giả. Cô vội tháo máy ảnh ra, âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần không được xuất hiện cảnh tượng cô không muốn nhìn.
Trong máy ảnh chỉ có một tấm hình, là một giáo đường nhà thờ. Nhượng Nhượng hét lên một tiếng, hận không thể lập tức té xỉu. Cái ảnh này giống như đúc giáo đường mà cô thấy sau khi say. Nhượng Nhượng không biết tại sao lần này mọi chuyện xảy ra khi cô say rượu cô lại nhớ rất rõ ràng.
Cô nhớ mình tìm được Lục Phóng, chính ở trước giáo đường này, không biết từ nơi nào mà cô tìm được dao găm, cư nhiên lại to gan lớn mật gác lên cổ Lục Phóng, la hét muốn anh ta phụ trách, muốn anh ta cưới cô. Sau đó hai người đi vào giáo đường, trong tâm hình là đôi nam nữ đang quay lưng lại, phía trước là một người giả dạng thành mục sư.
Lời trong miệng của vị mục sư kia nói ra cũng chính là ác mộng của Nhượng Nhượng “Tiểu thư Nhượng Nhượng, xin hỏi cô có nguyện ý gả cho tiên sinh Lục làm vợ, từ đó cùng sống cùng chết, dù họa hay phúc đều cùng hưởng?”
Cô trả lời “Tôi nguyện ý.”
Sau đó là Lục Phóng, sau đó nữa cô nhìn thấy Lục Phóng hôn mình. Tình cảnh như thể giống như thật, Nhượng Nhượng không có cách nào không tin. Thậm chí cô còn nhớ hoa văn trên nóc giáo đường, nhớ một hàng vết xước nhỏ trên ghế ở giáo đường này.
Nhượng Nhượng không biết làm thế nào mà mình trở lại được phòng của mình, thế nào cô trở lại được trên giường, hiện tại cô chỉ có một ý niệm, chính là tìm được Lục Phóng, chứng minh tất cả.
Đầu óc của cô là một đống hỗn loạn, cô bị chuyện kết hôn cùng Lục Phóng dọa đến phát sợ rồi, mà hoàn toàn quên mất người mục sư kia sao có thể nói được tiếng trung. Cô biết lúc ấy mình nghe là tiếng anh, cô cũng chỉ cho là ông ta phiên dịch mà thôi.
Áo ngủ Nhượng Nhượng cũng không đổi, một hơi lên thẳng tầng, điên cuồng gõ cửa Lục Phóng vào bốn giờ sáng.
“Cô ở đây làm cái gì?” Lục Phóng đang buồn ngủ nhìn Nhượng Nhượng ở phía trước, mang theo bất mãn.
Nhượng Nhượng lập tức đi vào, xoay người đóng cửa lại, run rẩy nói ra tiếng, “Tại sao anh lại đồng ý, tại sao anh lại đồng ý, là tôi uống say mới buộc anh kết hôn, đầu óc của tôi không thanh tỉnh, hôn nhân như vậy tôi tuyệt đối không thừa nhận.”
Nhượng Nhượng đang kích động, Lục Phóng rót nước, nghe cô nói như thế, không hiểu ra sao quay đầu nhìn Nhượng Nhượng, nhưng Nhượng Nhượng hoàn toàn bỏ quên vẻ mặt của anh, ở trong phòng phiền não đi tới đi lui. “Tôi biết rõ là tôi không đúng, tôi không nên uống rượu, tôi không biết về sau tôi uống rượu lại có thể thành ra như vậy.” Nhượng Nhượng bắt đầu tự lẩm bẩm.
Lục Phóng đi đến bên cạnh cô, “Nhượng Nhượng . . . .”
Giọng nói êm ái như vậy, trong nháy mắt Nhượng Nhượng cả kinh, trừ khi quan hệ của bọn họ thật sự đã thay đổi “Chúng ta thật sự đã kết hôn?” Nhượng Nhượng có chút chờ đợi nhìn Lục Phóng, hỏi cẩn thận, cô không biết mình đang chờ đợi anh sẽ nói phải, hay đang chờ đợi anh nói không phải.
Lục Phóng không trả lời, “Nhượng Nhượng, cô mệt mỏi rồi, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai cô tỉnh táo lại rồi chúng ta nói chuyện tiếp được không?”
Lúc này Nhượng Nhượng vì rượu đã không còn tỉnh táo, ôn thuận nghe lời, mặc cho Lục Phóng đỡ cô lên giường, giúp cô đắp chăn, cô từ từ khép mắt lại.
Chỉ để lại một người Lục Phóng đang ngồi trong đêm tối, ánh sáng chói mắt bức người phát ra mạnh mẽ cho dù là trong đêm tối, giống như con sói đang nhìn vào con mồi. Lục Phóng đem mở ra máy chụp hình từ trong tay Nhượng Nhượng, nhìn tấm ảnh giáo đường, hình như trong lòng có điều suy nghĩ.
Ngày tiếp theo Nhượng Nhượng tỉnh lại, nhìn thấy Lục Phóng ngủ ở bên cạnh mình, khuôn mặt bình thản. Cô biết chuyện hỏng bét rồi, chỉ có vợ chồng mới có thể cùng giường đúng không?
Lục Phóng phảng phất cũng cảm nhận được Nhượng Nhượng đã tỉnh, anh mở mắt nhìn Nhượng Nhượng cười cười. Không có giương cung bạt kiếm giống như sáng sớm hôm qua, hôm nay phảng phất giống như một dòng chảy nhỏ trong cuộc sống thường ngày, một đôi vợ chồng sáng sớm rời giường, chào nhau buổi sáng tốt lành.
Khi Lục Phóng để cô đi về trước, anh nói anh còn có nhiều việc ở địa phương khác nữa, cơ hồ Nhượng Nhượng chạy trối chết.
Thời điểm sáng sớm khi Lục Phóng trả phòng, Nhượng Nhượng cũng đang ở đại sảnh, cô xúc động kéo vạt áo Lục Phóng, ôm chờ đợi cuối cùng, hi vọng anh nói “Không phải”. Đáng tiếc chẳng qua là lưng đại gia, cười nói với cô, “Cô đi về trước đi, mấy ngày nữa tôi sẽ tới.”
Nhìn Lục Phóng chạy mất, Nhượng Nhượng nước mắt lã chã nhìn Hòa Đa, úp mặt vào bả vai anh ta bắt đầu khóc, cuộc sống thật quá tuồng hóa rồi, ai có thể nghĩ tới Nhượng Nhượng cô là nụ hoa tươi sáng, thế nào mà giờ đã thành phụ nữ kết hôn rồi, đó chính là mắt to bằng cá chết làm mất đi rất nhiều anh trai tốt đấy. Cô cũng không nên ham từ thiện đãi ngộ của A&E, sớm biết như vậy cô đã quay đầu bỏ chạy, kết quả, hôm nay lại rơi vào tình cảnh này, ngay cả hôn lễ cũng thành trò đùa, huống chi cô có được là do cầm dao ép buộc người ta.
“Nhượng Nhượng, là gan của cô cũng to thật đấy, lại dám kéo vạt áo của tổng giám đốc, tôi và chị Quả Quả đã dạy dỗ cô bao nhiêu lần rồi, thấy tổng giám đốc thì phải đi đường vòng, cô lại còn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đêm trước bị dạy dỗ còn chưa đủ à, cô còn ngại không đủ mất mặt à.” Hòa Đa còn tưởng rằng Nhượng Nhượng bị Lục Phóng ghét bỏ, cô lại còn chưa từ bỏ ý định dây dưa.
Nhượng Nhượng không có tinh lực tranh cãi cùng Hòa Đa, thế giới của cô đột nhiên long trời lở đất, chỉ là cô vẫn nhớ Hòa Đa vừa nói câu nói sai lầm đó, đó chính là con cóc chưa chắc đã muốn ăn thịt thiên nga, là thiên nga quá tự luyến, bọn họ một chim bay một lưỡng cư, phương thức xxoo hoàn toàn bất đồng, con cóc sao có thể nghĩ ăn thiên nga, thật là trò cười lớn nhất thiên hạ. Hôm nay có lẽ Lục Phóng đang ngồi máy bay hướng đến nơi khác, mà cô vẫn bồi hồi ngồi trên đất, thật đúng là giống cóc và thiên nga. Đã không cùng loại thì làm sao lai giống, hoàn toàn không tìm được nơi hạ thủ, cảm xúc của Nhượng Nhượng hôm nay chính là loại này.
Máy bay của Nhượng Nhượng cất cánh sau, cô cũng không còn cơ hội nhìn thấy có một giáo đường tại Bỉ đang tuyên truyền hình ảnh, cùng giáo đường cô chụp trong ảnh giống nhau như đúc.