-Anh ấy chưa về ư- Đã đến tối nhưng khi thức dậy Ice cũng chưa thấy Jun trở về.
Với tay lấy điện thoại, bật nguồn lên , màn hình điện thoại, bấm một dãy mật mã chỉ giành riêng cho Ice . Thật ra máy Ice có hai mật khẩu có thể nói là chế độ mật khẩu khách. Một mật khẩu giành cho khách sẽ bị ẩn một số ấn dụng bí mật. Mật khẩu kia là của chủ nhân máy,các ấn dụng bị bảo mật bị giấu ở chế độ khách sẽ xuất hiện.
Điều bí mật ở đây là cô không muốn cho ai biết công việc của mình cũng như tình cảm của cô.
Màn hình chờ của cô là hình ảnh của Jun đang cười rất vui vẻ
Đây là bức ảnh do ám vệ của cô cài bên người Jun đã chụp lén giúp cô.
Cô vào một loại ứng dụng bên trong chứa đầy những tệp quan trọng của công ty, tranh thủ giải quyết xong mọi công việc.
Không biết cô đọc được cái gì mà không tự chủ được nở nụ cười .
-Có chuyện gì vui sao em--Jun đến bên cạnh Ice lúc nào không hay.
Tuy vậy, cô không hề ngạc nhiên mà còn dựa vào lòng ngực Jun.
-Không có-
-Thật không, hưm-Jun quay ice, cho cô nhìn chằm vào mình.
-Thật mà-Thấy cô kiêng quyết không nói, jun cũng không muốn gặng hỏi, đành thở dài một hơi.
-Dậy thay áo quần đi, anh dẫn em đi chơi.
-Đi tháp eiffel nha, em muốn đi-Ice nũng nịu ôm lấy tay Jun, lắc qua lắc lại trông rất giống một đứa con nít vòi kẹo.
-Tùy ý em thôi-Jun mặt bất đắc dĩ đồng ý.
-Woa, Jun là nhất, ano, anh xong việc chưa-
-Xong hết rồi, sao vậy-Thấy mặt Ice có điều gì tiếc nuối.
-Mai chúng ta về nhà nhé-
-Sao về sớm vậy-
-Em phải đi ký hợp đồng thay bố
-Hủy đi
-Không được, đây là công ty Rain đứng thứ tg đấy.
-Hey, được rồi, tùy ý em thôi-
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường dẫn đến Eiffel trong vô cùng tình cảm, khi đến trước tháp, cô quay lại đối diện với anh.
-Anh à, nếu một ngày em rời xa anh, anh sẽ đi tìm em chứ-
-Sao em lại nói vậy-Khi thấy đôi mắt chứa đầy sự mong chờ của cô, lòng anh có một dự cảm chẳng lành.
-Anh cứ trả lời em đi-Ice gắt lên, cô chỉ cần anh trả lời câu hỏi của cô.
Anh lấy tay vòng qua chiếc eo nhỏ của cô,ôm cô vào lòng mình. Tựa cầm mình lên đầu cô, giọng nói có chút khàn khàn.
-Cô bé ngốc này, sao em có thể nói như vậy chứ, anh sẽ không bao giờ cho em rời xa anh, mãi mãi không...Nhưng dù có vậy, anh sẽ tìm em bằng mọi cách-
Mắt cô phiếm hồng, hỏi thêm một câu nữa.
-Vậy nếu em chết-
-Anh sẽ đi theo em dù có xuống địa ngục đi chăng nữa-
-Baka!!!, anh cũng là đồ ngốc.
-Đúng anh là đồ ngốc nhưng là đồ ngốc của em mà thôi, mãi mãi như vậy-
-Hứa với anh, đừng rời xa anh nhé-
--Được rồi , em hứa với anh, đây là lời hứa giữa đôi ta nhé, mãi mãi không rời xa--cô giơ ngón tay út của mình lên.
-Anh hứa-Hai người móc nghéo nhau như trở lại tuổi thơ của mình.
-Em khát nước không, anh đi mua nước-
-Cũng có hơi khát-
-Đợi đây anh đi mua cho em-
Sau khi Jun đi , thì có người đến chỗ cô tự xưng là thợ chụp ảnh, muốn cô làm người mẫu cho họ, chỉ cần chụp một tấm ảnh thôi. Thấy họ năn nỉ quá nên cô chỉ cho họ chụp một tấm. Cô mặc một chiếc váy xanh nhạt như là nữ hoàng của biển cả, không ai cưỡng lại nổi vẻ đẹp của cô.
Nhưng sau sáng hôm sau, khi cô trở về nước, thì Pháp có một chấn động , mọi người đang truy tìm cô gái tóc tím, đôi mắt màu xám bạc, với chiếc váy ngắn màu xanh trên mặt tờ báo chí thời trang.
Tại một khu biệt thự nào đó ở pháp.
-Mèo nhỏ, cuối cùng cũng tìm được em-Một người đàn ông tay trang đen , mái tóc vàng, đôi mắt xanh đậm chất người Anh.
Tay lắc ly rượu trông như vị vua đang hưởng thụ.
-Ám, đi đều tra tiểu thư đang ở đâu