Trans: Hành
------------------------------------
Kỳ Khảo Sát Thợ Săn Quốc Gia gần đây nhất đã gặp một sự cố. Đó là trong một buổi kiểm tra, một Quan chức Lục Cấp[note54280] - Lim Hae Cheol đã bị đánh bại hoàn toàn bởi một thí sinh.
Kẻ đó chỉ là thợ săn Tứ Cấp và định thăng cấp sang Ngũ Cấp vào năm sau. Tuy nhiên, vị sĩ quan ấy liền ngất đi mà chưa đánh lấy một đòn.
Còn Choi Jin Ho thì xuất hiện như một ngôi sao chổi vậy, cậu ta đã khuất phục Băng Unlock khi chúng cướp ngân hàng và hình thành một mối quan hệ đặc biệt với Jung Da Hyun từ Đội Đặc Nhiệm Phòng Chống Tội Phạm.
Ngoài ra, cậu còn được cho là đã Tứ Cấp và theo một số trường hợp nhất định thì cậu còn có tiềm năng lên Ngũ Cấp nữa. Theo thông báo là anh ta chỉ mới 25 tuổi.
Và sau khi gặp một số trục trặc với việc kêu gọi nhân tài, thì Chính Phủ quyết định chiêu mộ cậu.
Bài kiểm tra đạo đức của cuộc khảo sát Thợ Săn Quốc Gia chính là bài kiểm tra mức tối thiểu về công lý và mục tiêu mà thí sinh hướng tới. Từ đó đến giờ, bài kiểm tra này chưa bao giờ đóng vai trò chính cả.
Tuy nhiên, tự nhiên nó lại trở thành thứ quan trọng nhất vào hiện tại.
Và lý do mà họ tranh luận rất đơn giản: Đáp án của Choi Jun Ho về an toàn công dân và việc đánh bại kẻ xấu.
“Cô có chắc là chúng ta cần cậu ta không?”
Một giám khảo không nhịn được nữa mà giơ bài thi của Choi Jun Ho lên.
[ Nghĩa vụ của một thợ săn chính phủ chủ yếu là bảo vệ hầu hết người dân. Nếu chỉ xử lý một tội phạm thì số người dân được an toàn rất ít,nên để đa số người dân được bảo vệ, chúng ta phải hạ gục càng nhiều tội phạm càng tốt. Trên thực tế, thiệt hại do một tên tội phạm tạo ra sau khi ‘thức tỉnh bản ngã’ đang tăng theo cấp số nhân, nên chúng ta phải đặt việc đánh bại tội phạm lên hàng đầu kể cả có phải hy sinh…]
“Đây không phải là kiểu suy nghĩ mà một thợ săn chính phủ nên có! Không, kể cả các tập đoàn lớn cũng không ký hợp đồng với kiểu tư duy như thế này nữa! Tư tưởng của thí sinh quá cực đoan, chỉ có tội phạm mới nghĩ như thế thôi!”
“Mắc gì ông làm cáu thế? Ý chính của cậu ta vẫn là bảo vệ càng nhiều người dân càng tốt thôi.”
“Anh vừa nói gì cơ? Ý anh là chúng ta nên để một tên chọn hy sinh vài người để cứu đa số như chọn cơm bữa à?”
“Nếu chúng ta không thuê anh ta thì có sao đâu? Rõ ràng là một tập đoàn lớn khác sẽ thuê cậu ta ngay sau khi bị chúng ta từ chối thôi.”
“Vậy đánh trượt cậu ta đi!”
“Cô đang nói, rằng chúng ta nên bỏ một nhân tài đã tới đây để cống hiến cho đất nước ư?”
Các giám khảo không thể đồng nhất quan điểm được.
Song đấy vẫn là do câu trả lời của Choi Jun Ho quá cực đoan thôi.
Cuối cùng, người đàn ông trung niên ngồi đang im lặng ở một gốc,lên tiếng.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm và nhận anh ta vào Cơ Quan An Ninh Quốc Gia.”
“...!”
Người đàn ông cao chính là giám đốc Jung Ju Ho của CQANQG. Ông ta đang giữ vị trí cao nhất trong số các quan chức ở đây và được đánh giá là một trong năm nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực hành chính công.
“Như cô Jung Da Hyun đã nói, mặc dù tư tưởng Choi Jun Ho có vẻ lệch lạc, nhưng cậu ta vẫn công nhận các ý kiến quanh mình và có một tư tưởng cháy bỏng về sự công chính. Tôi sẽ nhận cậu ta và mài dũa cậu ấy thành một thanh kiếm.”
“...”
Một khi Giám đốc Jung Ju Ho lên tiếng, không ai dám cãi lại nữa.
***
Một tiếng sau.
Giám đốc Jung Ju Ho quay lại văn phòng của mình và thấy Jung Da Hyun đi tới như thể cô ấy đã chờ ông từ lâu.
“Ngài khỏe không, Giám đốc?”
“Sao cô biết phiếu thi đó sẽ gặp vấn đề?”
“Tôi không chắc nhưng tôi nghĩ nó sẽ thành vấn đề bởi suy nghĩ có phần bất thường của cậu Jun Ho. Và xem ra tôi đã đúng.”
“Nhân tiện, tôi muốn báo rằng tôi sẽ nhận cậu ta.”
“Tốt.”
Jung Ju Ho ngồi xuống và liếc qua Jung Da Hyun với ánh mắt mệt mỏi.
“Jung Da Hyun à.”
“Vâng.”
Sau khi Jung Da Hyun dừng cười, cô đáp lời.
“Bố đã thấy bài kiểm tra của cậu ta. Hắn không phải kẻ bình thường đâu.”
“Tôi biết chứ. Tôi đã nghi ngờ từ hồi cậu ta hạ Băng Unlock rồi.”
“Vậy cô có thể đánh bại cậu ta không?”
“Có chứ. Và số tội phạm đang không ngừng gia tăng đấy, giám đốc. Gần đây, tôi thấy khó hơn trong việc xử lý đám đó theo phương thức hiện nay. Thế nên…”
Ánh mắt Jung Da Hyun trở nên mãnh liệt sau khi cô khựng lại.
“... chúng ta cần một con dao sắc bén, kể cả nó sẽ cắt trúng tay cô trong quá trình cũng được.”
Jung Ju Ho gật đầu mình khi nhìn thấy sự điên loạn giấu sau lời nói của cô.
“Sau ta có thể cản cô nếu cô đã nói thế chứ? Miễn là cô không làm dụng nó là được.”
“Thế ngài nghĩ tôi sẽ vâng lời không?”
“Hmm, cô vẫn sẽ làm thế thôi.”
“Lần này là đặc biệt.”
“Thế nên cô mới chiêu một con dao đó ư?”
Jung Da Hyun đầu lại, mặt đối mặt với Jung Ju Ho.
“Tôi làm thế là vì nếu người khác sử dụng nó sẽ uổng lắm.”
“Dù sao thì ta cứ làm việc mình nên làm đi. Cô xử lý phần sau đi”
“Vâng.”
***
“Anh thực sự được nhận sao?”
“Đúng rồi.”
“...”
Cái biểu cảm lạ lùng trên mặt em ấy làm tôi muốn chụp một tấm quá. Mà nếu tôi làm thế thì có tính là bị điên không? Có lẽ tôi sẽ chụp một tấm vậy.
Trong khi tôi vẫn đang lưỡng lự thì em gái tôi lại lẩm bẩm với một vẻ mặt rất sốc.
“Em cảm thấy thế giới quan vừa bị đảo lộn vậy. Viết đáp án thế mà vẫn đỗ…”
“Có lẽ là nó hợp gu họ.”
“Dù có là thợ săn quốc gia thì cái đáp án lệch lạc đó…”
“Kệ đi.”
Giờ có lo nghĩ về nó cũng vô dụng. Điều quan trọng là Tôi - Đã - Đỗ!
Bây giờ, tôi sẽ là một vị công chức đáng kính.
“Vì anh đã đỗ kỳ thi nên chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon đi. Em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn thịt sườn bò, kể cả ăn xong mà em chết thì em vẫn muốn ăn!”
“Được, vậy đi ăn thôi.”
Em gái tôi và tôi đi đến nhà hàng sườn bò gần nhất để ăn tối. Ban đầu, em ấy vẫn chưa tin là tôi đã đỗ nhưng theo thời gian, em ấy lại thấy hài lòng khi đã góp công vào sự thành công của tôi.
Ăn xong, chúng tôi tới một quán Cafe để nhâm nhi một tách cà phê trên đường về; em gái tôi có nói gì đó.
“Nhân tiện thì anh có thể giúp em vượt qua bài kiểm tra không?”
“Bài kiểm tra gì?”
“Ừm. Em nghĩ mình có thể dễ dàng vượt qua nó nhưng hóa ra kết quả không tốt cho lắm. Nên em mới nghĩ, rằng anh sẽ có thể giúp em. Được không, anh hai?”
“Đương nhiên rồi.”
“Thật hả?”
“Ừa, với kỹ năng của em thì đương nhiên sẽ qua rồi. e, Chỉ cần một vài mẹo thôi.”
“Thật hả? Nếu em dỗ thì em sẽ đãi anh ăn món gì đó ngon ngon luôn.”
“Ừm.”
Ở kiếp trước, vì tôi mà em gái tôi không thể bộc lộ tài năng của mình.
Nên tôi nghĩ tới việc hỗ trợ em ấy vượt qua bài thi sẽ có thể bù đắp đôi phần cho em ấy. Đó chính là phần tối thiểu cho lời xin lỗi của tôi.
“Sao anh nhìn em như thế? Tởm quá.”
“...”
Vậy ra em tôi bài tỏ yêu thương kiểu này à?
***
“Em tên Choi Jun Ho, là tân binh ạ.”
Vào ngày đi làm đầu tiên, tôi mặc một bộ côm-lê và đi tới Cơ Quan An Ninh Quốc Gia.
Tôi nghĩ lời giới thiệu của mình khá trang trọng, nhưng phản ứng mà tôi nhận được thì lại nhiệt tình.
“Chu choa! Nhân viên mới kìa!”
“Cuối cùng cũng có gương mặt mới rồi!”
Một vài người chào mừng tôi, còn một số khác thì xì xào, “Đây là người đã bôi nhọ Lim Hae Cheol à?”, hay, “Nhìn mặt cậu ta là biết cậu ta là tay mơ rồi.”
“Không phải thế là xui xẻo sao?”
Thậm chí, có mấy người nhìn tôi, rồi nghi ngờ kỹ năng của tôi. Mình nên làm gì đây? Mình có nên bắt từng người rồi đập họ ra bã để chứng minh kỹ năng không?
Nếu tôi làm thế thì tôi sẽ phá hỏng Cơ Quan An Ninh Quốc Gia mất, thế là tôi loại bỏ suy nghĩ đó.
Trong khi tôi đang nghĩ các được mọi người công nhận, một giọng nói quen thuộc làm tôi chú ý.
“Ai đang nháo lên vì nhân tài hả? Bộ mấy người không biết đây đang là giờ làm việc à?”
“...”
Bầu không khí liền trở nên lạnh như tờ. Trong nhóm người, một người đàn ông trung niên với dáng người thấp bé và chắc nịch, đầu thì cạo bóng và mắt híp.
“Tôi là Wang Ju Yeol, đội trưởng đội đặc nhiệm.”
“Em tên là Choi Jun Ho ạ.”
“Bản tính của người mới tới nên là ngoan ngoãn và khiêm tốn. Không được nháo chuyện và phải coi sếp mình như trời. Đó là tất cả những gì cậu cần biết.”
Tham lam rõ ràng hiện lên trong mắt ông ta. Hắn nhìn tôi như thể muốn ép tôi làm gì đó vậy?
“Trả lời tôi.”
“Một thợ săn chính phủ phải làm gì.”
“Làm? À, vâng. Dù là thợ săn hay nhân viên công chức, thì cũng là nhân viên. Và đó chính là thợ săn chính phủ, Bạn thuộc về tổ chức và tuân lời cấp trên phải không?”
Thay vì trả lời, tôi im lặng nhìn Wang Ju Yeol.
Tuy tôi mới biết tên ông ta nhưng tôi lạ lùng thay, tôi in hẳn vào trong tâm trí tôi.
Ngay lúc đó, tôi nghe một giọng nói quen thuộc từ phía sau.
“Thôi đi.”
“Ồ! Jung Da Hyun! Cô tính phớt lờ trưởng nhóm như thế à?”
“Tôi đâu có làm vậy đâu.”
“Thật ư? Vậy tại sao tôi lại cảm giác như mình đang bị bơ thế?”
Wang Ju Yeol nói một cách mỉa mai.
“Là do anh hiểu nhầm thôi. Tôi sẽ hướng dẫn cậu Jun Ho, đi nào.”
“Sao cũng được, cứ làm mọi chuyện cô muốn đi. Dù gì cậu cũng là người mới mà, tuy nhiên, đừng quên những gì tôi nói đó.”
“...”
Tôi thờ thẫn nhìn Wang Ju Yeol và theo sau Jung Da Hyun, người đang túm tay tôi.
Wang Ju Yeol, Wang Ju Yeol.
Trên đời có hai loại người mà tôi nhớ tên, ngoại trừ gia đình mình.
Những người đã bị tôi giết và những người tôi cần giết.
Sau màn chào hỏi với Cơ Quan An Ninh Quốc Gia, tôi theo sau Jung Da Hyun và đi tới quán café phía sau tòa nhà.
Trên đường đường, tôi cố gắng nhớ lại. Tôi nhìn Jung Da Hyun mặc dù cô ấy không chải chuốt mấy nhưng vẫn trông rất xinh đẹp.
Cô ấy có thể dễ dàng nhận được tiền tài và danh tiếng dù có làm việc ở tiền tuyến hay không. Tôi luôn tự hỏi, nguồn gốc về công lý của cô ấy từ đâu, Và tôi vẫn muốn hỏi lại.
“Bộ chị không thân với Đội trưởng Wang hả?”
“Cẩn thận lời nói của cậu vào.”
Jung Da Hyun, người hiếm khi ngạc nhiên, nhìn quanh và hạ giọng nói cô ấy.
“Đội trưởng Wang giữ một chức vụ quan trọng trong Cơ Quan An Ninh Quốc Gia, cậu nên uốn lưỡi trước khi nói đi.”
“Còn tôi dám nói ở đây là vì không có ai nghe hết.”
“Như cậu thấy đây, ông ta không thích tôi chúi mũi vào việc ông ta.”
Wang Ju Yeol có một mùi rất tệ. Tôi có hình dung sơ ông ta là loại người như thế nào rồi.
“Ông ta tham nhũng đó, bắt ổng đi.”
“... Không có bằng chứng, thì chúng ta không bắt được?”
“Chúng ta có thể bắt hắt mà không cần bằng chứng không?”
“Luật là luật. Không có bằng chứng thì họ không phải nghi phạm, chi là liên can thôi.”
Nó hoàn toàn khác với những gì tôi biết. Khi tôi còn là kẻ phản diện, những việc mà tôi thậm chí chưa từng làm sẽ bị thêm vào hồ sơ tội phạm.
Tôi vẫn nhớ khi một trong các thuộc hạ của mình - Oh Jong Yeopi, người hay gọi tôi là “Pima Hong” và đùa cợt, bảo tôi giống Hong Gil-dong, uống máu với tốc độ thần sầu như từ bay từ Đông sang Tây. [note54279]
Sự khác biệt giữa việc có 100 tiền án và có 101 tiền án là gì?
"Em hiểu rồi ạ."
“Giờ chúng ta sẽ là đồng nghiệp với nhau một thời gian. Nên nếu cậu có thắc mắc hoặc điều gì không biết thì hãy hỏi chị nhé.”
"Vâng ạ."
“Và hôm nay sẽ có một bữa tiệc chào mừng cho cậu đấy.”
“Tiệc chào mừng gì?”
“Thì tại lâu quá tụi chị không có tân binh mới nha.”
“Có vẻ như bộ phận chúng ta không được ưa thích mấy nhỉ?.”
“Ừm. ĐĐN Phòng Chống Tội Phạm rất nguy hiểm ”.
Nói rồi, cô ấy ngó qua tôi. Mặc dù cô ấy không nói gì nhưng Yoon-hee đã nói trước cho tôi biết một chút rồi. Địa vị của Cơ quan An ninh Quốc gia trong nước rất cao nhưng tiêu chuẩn tiếp nhận nhân sự nội bộ rất nghiêm ngặt.
Kể cả khi có thiếu người, họ vẫn sẽ không nhận những nhân sự không đạt tiêu chuẩn. Khối lượng công việc và sự nguy hiểm cũng liên quan rất nhiều đến nó.
“Chị xin lỗi vì đã không báo trước cho cậu biết nha.”
"Không sao đâu. Em biết nó nguy hiểm thế nào mà.”
"Thật sao?"
“Thì việc truy bắt tội phạm nguy hiểm mà.”
Tất nhiên, những thợ săn chính phủ ở đây đều là những cá nhân tài năng, họ cũng phải có ý thức về nhiệm vụ bắt giữ tội phạm nữa. Và tiếc thay, những người như thế khá ít ỏi.
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng Jung Da Hyun có vẻ khá nhẹ nhõm.
"Chị rất vui khi em hiểu."
“Từ bây giờ trông cậy vào chị đó, cô Da Hyun.”
“Được chứ, cậu Jun-ho.”
Sau khi uống cà phê xong, tôi lên văn phòng và bắt đầu tìm hiểu về những công việc của mình. Bắt đầu với những tài liệu đơn giản, tôi xem xét tổ chức và cơ cấu nội bộ của Cơ quan An ninh Quốc gia, và trước khi tôi nhận ra thì đã đến lúc tan ca.
Sau khi tan sở, tôi đến một nhà hàng thịt bò Hàn Quốc cao cấp.
“Dành cho tân binh của sở.”
“Và dành cho lợi ích chung của chúng ta!”
Theo cách rầm rộ và phô trương nhất, họ tổ chức bữa tiệc chào mừng chào đón tôi ở trung tâm nghiêm ngặt nhất của thành phố.
“......”
Còn tôi lặng lẽ nhìn các đồng nghiệp của mình thư giãn và uống rượu.
Ăn uống thỏa thích theo ý thích của mình là một việc xa lạ đối với tôi, người luôn bị truy nãi và tách biệt khỏi sự sự xoa hoa của thành phố.
Trớ trêu thay, chính cảm giác này lại là thứ chào đón tôi khi hòa nhập xã hội.
Sau đó Jung Da Hyun đến gặp tôi.
“Họ là những người tốt.”
“Họ ư?”
"Đúng rồi. Họ đang thiếu sự điều trị cơ bản và các biện pháp khuyến khích. Công việc của họ rất khó khăn và họ có nguy cơ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, họ đang cháy hết mình với ý thức về sứ mệnh.”
Cuối cùng, tôi biết rằng mình chẳng khác gì một con thiêu thân trước ngọn lửa. Tôi tuân theo mệnh lệnh của tổ chức và thực hiện sứ mệnh của họ với tinh thần công lý.
Tôi không chế nhạo bản thân mình, nhưng tôi cũng không thể đồng cảm. Cuối cùng, Jung Da Hyun cùng hạng với tôi và đã bị chính tay tôi giết chết khi cô ấy cố giết tôi.
Nếu không có niềm tin của mình, tôi sẽ không bước tới dù biết trước những rủi ro.
Trở thành thợ săn của chính phủ là ở trong khuôn khổ quyền lực của chính quyền. Tôi muốn tránh thêm bất kỳ trải nghiệm nào khiến tâm trí tôi mệt mỏi vì bị truy đuổi.
Tuy nhiên, tôi không biết khi nào con quái vật trong tôi mới lộ diện. Tôi muốn tiếp tục sống một cuộc sống bình thường như bây giờ.
Sự xuất hiện của Jung Ju-ho, người đứng đầu Cơ quan An ninh Quốc gia đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Có chuyện gì với cuộc nói chuyện nghiêm túc này vậy? Này, tân binh! Chúng ta hãy uống một ly nhé.”
"Cảm ơn."
“Có chuyện gì với hình thức vậy? Kể từ bây giờ chúng ta sẽ làm việc cùng nhau rất nhiều đó.”
Anh ta rót cho tôi rất nhiều rượu với vẻ mặt vui vẻ.
“Này, vì đây là bữa tiệc chào mừng tân binh, sao chúng ta không dành chút thời gian để làm quen với nhau nhỉ? Người mới tuyển dụng giỏi ở điểm gì?”
“Tôi giỏi cái gì…”
Tôi dừng lại một lúc. Đột nhiên, sự chú ý của mọi người đổ dồn vào tôi.
Nghĩ lại, tôi đã tham lam đến mức phát điên và không thể bảo vệ được gia đình mình. Điểm yếu của tôi đã rõ ràng. Là tôi đã thiếu kiên nhẫn.
Thế thì sức mạnh của tôi là gì? Những điều tôi đã giỏi. Kinh nghiệm tôi có được khi làm Huyết Chủ cuối cùng chính là sức mạnh của tôi. Sau khi sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, tôi mở miệng.
“Em tự tin vào khả năng truy đuổi, sinh tồn và trốn thoát. Em có thị lực tốt. Tôi có thể phát hiện ra những kẻ hung ác. Nhưng trên hết, điều em tự tin nhất là…”
Vào lúc đó, ánh mắt của tôi chạm vào ánh mắt của Wang Ju-yeol.
Tôi tự hỏi tại sao, nhưng một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tôi.
“...Loại-bỏ-mục-tiêu.”
“.......”
Giết ai đó là kỹ năng thành thạo nhất của tôi.
Điều tôi kém tự tin nhất là bắt được ai đó mà không khiến họ bị thương.
“Em tự tin trong việc tìm ra và loại bỏ những kẻ phản diện hơn ai hết. Xin hãy tin tưởng tôi từ bây giờ, Giám đốc.”
"Chắc chắn."
Jung Ju-ho, người đột nhiên quét sạch bầu không khí u ám không một dấu vết, giơ ra một chiếc ly với đôi mắt kiên định.
Tôi cười và cụng ly với anh ấy trước khi uống cạn nó chỉ trong một phát.
Nhưng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi.
Tôi đã làm gì sai sao?