Trans: Hành
--------------------------------------------
Nhìn vào câu trả lời mà tôi đã ghi trong sách, Yoo Hee liền tỏ vẻ nghiêm trọng. Và dù tôi có cố gắng cỡ nào thì mặt em ấy vẫn không đỡ lên được.
“Ca này khó đây, anh nghĩ sao?”
“Thì anh đang suy nghĩ đây.”
“Anh có suy nghĩ à?”
“Có chứ, bộ em không thấy ánh mắt anh nghiêm túc thế nào à?”
“Méo thấy nghiêm túc chỗ nào luôn, ông già.”
Yoo Hee thở dài và nói “Tại sao mấy môn khác không có bị vậy hả? Em đã nói hết mọi thứ rồi, mà tại sao chỉ mỗi môn này là bị vậy hả?”
“Haha”, tôi cười và nhìn Yoo Hee đang lắc cuốn sách đạo đức trong tay em ấy.
“Bộ mấy câu này khó lắm sao?”
“Thì anh nghĩ anh điền đúng đấy nhưng rốt cuộc thì sai hết.”
“Đương nhiên rồi! Ai biểu anh cứ đòi giết tội phạm chi!”
“Bộ đó là đáp án sai à?”
“Không phải vậy!” Em tôi nhìn như không thể chịu đựng nổi nữa mà la lên, “Kể cả khi anh không thích thì cũng cố ghi nhớ đi! Ưu tiên hàng đầu chính là sự an toàn của công dân! Sự an toàn của người dân đó! Đây phải là cơ sở cho công việc của anh chứ!”
“Thậm chí anh đã khử hết tội phạm thì sự an toàn của mọi người vẫn chưa được đảm bảo.”
“Mà đây cũng không phải về ai trước, ai sau, đây không phải đố mẹo về con gà hay quả trứng có trước! Mà là về trọng tâm hành động của anh đấy! MỘT CÔNG CHỨC VIÊN LUÔN ĐẶT TÍNH MẠNG CỦA NGƯỜI DÂN LÊN HÀNG ĐẦU! Rồi mấy vụ khác tính sau.”
“Anh hiểu rồi. Anh chỉ cần nhiêu đó là qua môn này đúng không?”
Tôi lặp lại lời em ấy như một con vẹt.
Rồi tôi đưa cho em ấy một chút tiền do tưởng em ấy giận vì không đủ tiền tiêu vặt nhưng tôi lại bị mắng thêm. Có lẽ vấn đề nằm ở chỗ tôi.
Cơ mà em ấy cũng không trả lại tiền cho tôi luôn.
Dù sao thì lâu lâu học lại cũng vui thật.
Nó khiến tôi tự hỏi vì sao mình hồi đó lại không chú tâm học hành. Học giỏi không những là một lợi thế, mà còn mang lại nhiều sự đãi ngộ khác nữa.
Bên cạnh đó thì vẫn còn một chuyện khác khiến tôi tò mò.
Thứ cuối cùng mà tôi muốn từ việc làm một thợ săn quốc gia chính là quyền lực.
Tuy họ có các khóa dạy về đạo đức, yêu cầu mọi người phải có công lý trong mình, nhưng cái họ muốn chỉ là đáp án đúng. Nhưng nếu vậy thì đâu thể phân biệt ai tốt, ai xấu được.
Thế mà họ vẫn tự nhân danh công lý. Vậy công lý là gì? Mỗi người, mỗi câu trả lời khác nhau, nhưng tôi chắc chắn là ai nấy đều hết lòng ca ngợi thứ gọi là công lý và phẩm chất cao quý.
Lũ tội phạm thì ngược lại. Họ cướp, họ giết và tàn phá.
Rồi từ đây tôi nhận ra một điều.
Rằng bản thân tôi cũng có thể nhân danh công lý, đúng không?
Bây giờ, công dân Choi Joon Ho vẫn là một người chính trực.
Nếu tôi trở thành thợ săn quốc gia và hoàn thành tốt mọi công việc của mình thì tôi sẽ không bị coi là tội phạm nữa.
Đồng nghĩa với việc tôi sẽ có thể duy trì cuộc sống yên bình này.
Rằng thứ mà kiếp trước hằng ao ước lại dễ dàng đạt được đến thế.
Và tôi cũng nhận ra vì sao có nhiều người sẵn sàng chiến đấu vì cuộc sống yên bình của họ.
Nhưng trước hết, tôi phải vượt qua bài kiểm tra cái đã.
Tôi nhớ lại những gì mà Yoo Hee đã nói.
Bảo vệ người dân luôn là cách hành động tốt nhất.
Nhưng chẳng phải để làm điều đó thì tôi phải ngăn chặn ác trước à? Bộ trừ khử kẻ ác không tốt sao?
Môn đạo đức này khó quá.
***
Điều tối thiểu để trở thành thợ săn chính phủ chính là thức tỉnh.
Còn những bài kiểm tra khác chỉ yêu cầu một chút hiểu biết thôi.
Nếu năng lực thức tỉnh của bạn đạt tới 80%, thì phần còn lại sẽ là 20% số điểm.
Điểm tối đa là 60.
Tôi có nghe rằng bài thi khó ngang ngửa thi cấp ba vậy.
Gồm ngữ văn, lịch sử và giáo dục, cuối cùng là thực hành.
Chính buổi thực hành trong trung tâm khảo sát cũng là bằng chứng cho thấy tình trạng thức tỉnh của thí sinh ra sao.
Nếu bạn đang kiếm một nghề nghiệp có thể đạt được với một chút năng lực.
Thì thứ bạn đang tìm chính là thợ săn quốc gia.
Vì thế mà gốc gác lẫn lý do của các thí sinh tại đây rất đa dạng.
“Sao khó quá vậy?”
“Tôi cứ ngỡ mình thức tỉnh là được qua rồi.”
“Vậy chắc là lần sau thì tụi mình sẽ đỗ nhỉ?”
“Đỗ được thì có hết, chúng ta phải cố gắng lên. Nếu không đỗ là đời chúng ta đi tông.”
Trong khi tôi đang nghe cuộc trò chuyện của hai người kia, tôi nhớ lại quá khứ của mình.
Sự bất mãn và oán hận dành cho thế giới chính là thứ dinh dưỡng tốt nhất để trở thành một kẻ xấu. Oh Jong Yeop - Slash, một trong các thuộc hạ của tôi, anh ta cũng từng muốn làm thợ săn của một công ty lớn. Nhưng anh ta đã trở thành ác nhân do bị liên lụy vào một sự cố và thất bại nối đuôi nhau.
Giá như mà sự cố ấy không diễn ra, thì anh ta đã có cơ hội hạ chỉ tiêu của mình mà trở thành thợ săn chính phủ rồi.
Những người ở đây cũng có thể trở thành ác nhân nếu họ không thể giải tỏa sự bất mãn và giận dữ của mình, sau khi thi rớt.
Vậy có công bằng nếu chúng ta tước đi cơ hội của người khác trước khi họ phát triển không?
Tôi thật muốn biết Jing Da Hyun sẽ trả lời như thế nào ghê.
Có lẽ tôi sẽ hỏi cô ấy sau.
Bỗng nhiên bên kia phòng nháo nhào lên, còn tiếng ai nấy thốt lên thì lắp đầy cả căn phòng.
“Gì? Jung Da Hyun kìa!”
“Sao chứ? Jung Da Hyun ư?”
“Tại sao cô ấy lại tới đây chứ?”
Sự chú ý của mọi người đều dồn về hướng người phụ nữ vừa xuất hiện - Jing Da Hyun. Tôi cũng để ý cô ấy đang tới. Hôm nay, cô ấy phủ một lớp trang điểm nhẹ, trên người mặc áo blouse trắng và quần jeans, làm nổi bật khuôn mặt mộc mạc mình với dáng vẻ mảnh khảnh của mình.
Đây đúng là thời đại được dẫn dắt bởi các thức tỉnh giả mà.
Họ nắm trong tay vô số thành tựu từ thông qua các chương trình giải trí lẫn dựa vào sức mạnh của mình.
Trong đó cũng có Jung Da Hyun, cô ấy chưa bao giờ rớt bảng xếp hạng các cá nhân tiềm năng hàng năm, dành cho lứa tuổi 20-22[note53076].
Bên cạnh việc nổi tiếng thì cô ấy cũng có ngoại hình xuất sắc với lý lịch đặc biệt, cô từ ở trong một tập đoàn lớn trước khi trở thành thợ săn quốc gia.
Nhưng tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?
Có lẽ nào là do cô ấy sợ rằng kẻ xấu sẽ xuất hiện ở đây nên muốn canh giữ chăng?
Trong khi nghi vấn của tôi đang lớn dần thì ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Cô ấy tặng cho tôi một nụ cười và bắt chuyện với tôi.
“Cậu làm bài tốt không?”
“Vâng, cũng tạm ạ. Sao chị ở đây thế?”
“Cậu quên rằng đây cũng là nơi tập trung những người làm việc cho chính phủ à, nên việc chị đến đây cũng bình thường thôi.”
Ánh mắt cô ấy hào hứng nhìn tôi.
“Vả lại ở đây cũng có nhiều người tài năng thu hút chị nữa.”
“Cảm ơn chị đã khen nhưng chị có thấy hài lòng với lần khảo sát này không?”
“Thì chị phải đi mới biết nó tốt hay không chứ. Tụi chị cần rất nhiều người cho ĐĐN Phòng Chống Tội Phạm mà.”
Tôi nghiêm túc nghe những gì Jung Da Hyun nói và hỏi lại, “Vậy đây là chuyện bình thường à?”
“Ý em là sao?”
“Ý em là các sĩ quan có hay đến thăm thế này không?”
“Hmm, chắc không thường xuyên đâu nhỉ?”
Đương nhiên không rồi.
“Tại vì những thiên tài cậu Jin Ho rất hiếm đấy. Chúng tôi cần chiêu mộ những người tài giỏi như cậu mà. Do đó, cũng tự nhiên mà chị tới đây thôi.”
“Em rất hân hạnh ạ.”
“Chuyện thường tình ấy mà. Nhân tiện thì nếu em đỗ thì em có tham gia bên chị không?”
Jung Da Hyun nhìn tôi một cách đam mê. Nếu chị ấy cứ tiếp tục nhìn tôi thế này thì ai nấy sẽ nhìn tới với ánh mắt kỳ lạ mất.
Cơ mà có phải cô ấy cố tình làm vậy để khiến tôi phân tâm không? Có vẻ cô ấy đang nghi ngờ tôi nên một chút cẩn thận chưa bao giờ là thừa cả.
“Em nghĩ chúng ta nên ưu tiên việc đỗ kỳ thi trước?”
“Chị không nghĩ cậu Jun Ho có lý do nào để thất bại cả.”
“Thì em không lo về phần thực hành nhưng phần thi viết thì em sợ đấy.”
“À…!”
“Nhưng em gái em đã cho em một vài lời khuyên hay nên em nghĩ mình sẽ đỗ thôi.”
“Vậy chị sẽ đón chờ phần thực hành của em vậy.”
Nói rồi Jung Da Hyun đi qua một phòng các với các phóng viên đi theo.
Xung quanh thì đúng như những gì tôi đoán trước, sự chú ý của ai nấy đều tập trung vào tôi. Nếu là người thường thì họ sẽ nghĩ bị chú ý rất phiền hay thú vị, thế nhưng, tại sao tôi cứ nghĩ đến việc khử mọi nhân chứng thế?
“Làm người bình thường khó quá.” Sau vài câu lẩm bẩm, tôi bước vào phòng thi.
***
Lim Hae Chul - một thợ gia chính phủ Cấp 6, đang nhìn Jung Da Hyun đối diện mình.
Lim Hae Chul thích Jung Da Hyun không những vì nét đẹp đoan trang của cô ấy. Mà còn vì sự tự tin và niềm tin vào sự công chính của cô ấy, thứ khiến vẻ đẹp ngoại hình chỉ là nền.
Đặc biệt là hôm nay, cô ấy càng rạng rỡ.
Năm trước, hắn ta đã tỏ tình ngay lần đầu gặp cô ấy, nhưng thứ mà hắn nhận lại chỉ là lời từ chối lạnh nhạt.
Và họ không mấy khi gặp nhau nữa.
“Tôi không ngờ một quan chức sẽ ở đây.”
“Đó là vì có người lọt vào mắt xanh của tôi.”
“Của cô? Của một sĩ quan ư? Câu mà cô nói cũng làm tôi hứng thú đấy.” Hắn ta nói tiếp, “...mà sau này chúng ta sẽ hợp tác để diệt trừ kẻ xấu đúng không? Nên chúng ta gần gũi thêm chút cũng chẳng sao đâu.”
“Không cần.”
“Hả?”
“Ngân sách cho ĐĐNPCTP đã đủ rồi. Tôi cảm ơn vì lòng thành của anh, sĩ quan Lim.”
Lạnh nhạt, như một bức tường đá vậy.
Nghe thấy không một chút sự lay chuyển nào từ lời nói của Hung Da Hyun, Lim Hae Chul cắn môi mình.
“Cái thí sinh mà lọt vào mắt xanh cô đấy, là ai vậy?”
“Đó.”
“Câu ta trông không mấy đặc biệt.”
“Cậu ta là một người xuất sắc. Vào mấy bữa trước, chính cậu ta đã hạ lũ cướp ngân hàng, bao gồm cả nhóm Unlock nữa.”
“À, chuyện này thì tôi có nghe rồi.”
Tuy nhiên…
Ánh nhìn của cô ấy là sao?
Cách Jung Da Hyun hướng tới thí sinh đó chính là thứ hắn ta chưa một lần có được.
Nếu vậy, hắn sẽ cho cô ấy thấy rằng mình giỏi hơn.
Và nếu tên khốn đó thua cuộc trước mặt Jung Da Hyun, có lẽ cô ấy sẽ đổi ý.
Không, vậy chưa đủ. Hắn ta sẽ khiến tên đó ôm sàn nhà một cách chật vật nhất. Nếu tên đó bị chột mắt và mất một cái tay thì Jung Da Hyun sẽ không bao giờ nhìn tên đó như cũ nữa[note53077].
Nghĩ vậy mà hắn ta đã xém không kìm lại được năng lượng của mình rồi.
Lim Hae Chul gượng cười và đề nghị cô một câu, “Vậy thế này thì sao?”
“Anh có ý tưởng nào à?”
“Tôi sẽ kiểm tra thí sinh đó.”
“Anh sao?”
“Nếu để một sĩ quan kiểm tra sẽ tốt hơn đúng không?”
“Nghe giống phí thời gian hơn.”
“Không, tôi cũng tò mò đấy. Tại tôi không hiểu sao mà một thí sinh có thể thu hút sự chú ý của một sĩ quan như vậy.”
“Vậy sẽ làm khó anh lắm.
Chỉ bằng một câu, biểu cảm của Lim Hae Chul liền biến dạng.
“Làm khó tôi ư?”
“Đúng rồi.”
“Tôi sẽ hiểu là cô đã cho phép tôi đi.”
Nhìn vào Choi Jun Ho, Lim Hae Chul không thèm giấu sát khí của mình nữa.
***
Rất dễ để chứng minh bản thân trong kỳ thi thực hành.
Tùy vào loại khả năng phát triển mà họ biểu hiện ở từng cấp độ khác nhau, và cách họ chứng minh là tạo sóng xung kích Cấp 1.
Để tham gia các tập đoàn lớn, bên cạnh sóng xung kích, họ còn phải xử lý cách tình huống như thiên tai và sinh tồn.
So sánh với nó thì kỳ thi thợ săn chính phủ dễ như ăn bánh vậy.
Có lẽ nó phụ thuộc vào sự khác biệt của từng năng lực mà thí sinh có.
Nhìn hàng người đi thi, mắt tôi lại có tiêu cự.
Có lẽ do tôi là một tên tội phạm nên việc được chú ý không dễ dàng gì, tôi cứ có cảm giác muốn thủ tiêu mọi ánh mắt hướng về mình vậy.
Và việc này đồng nghĩa với chuyện còn lâu tôi mới bình thường nổi.
Khi đến lượt tôi thi thì một người đàn ông tiều tụy đứng lên.
“Tôi sẽ tự khảo sát thí sinh này.”
Đám đông liền xì xào khi gặp tình huống bất thường này.
Trong lúc đó, người đàn ông đi tới trước mặt tôi.
“Tôi tên Lim Hae Chul, một thợ săn quốc gia Cấp 6.”
Ngay khi hai từ ‘Cấp 6’ vang lên, đám đông càng thêm xôn xao bàn tán.
Dựa vào những gì Yoo Hee từng nói, nếu một người trẻ đạt Cấp 6 thì theo mức chuyên gia, anh ta sẽ thuộc Cấp 3 đến 4.
Tài năng anh ta quá tốt để làm thợ săn chính phủ, anh ta có thể dễ dàng tham gia một tập đoàn bất cứ lúc nào.
Song theo góc nhìn của tôi, anh ta cũng là con mối sẽ chết trước.
Mà sao người anh ta đầy sát khí vậy?
Bộ anh ta có Gift tiên tri và muốn trừ khử tôi tại chỗ à?
Tôi liền lướt qua suy nghĩ đó và hỏi người đàn ông có ánh nhìn sắc lịm.
“Tại sao tôi phải đấu với anh.”
“Vì có một người muốn thấy tài năng của cậu.
Nói rồi, anh ta liếc qua Jung Da Hyun.
“Nếu sợ thì cậu có thể từ chối. Bài kiểm tra vẫn sẽ diễn ra như cũ.”
“Đây là chuyện bình thường à?”
“Đương nhiên đây là dịp đặc biệt rồi. Chuyện này đã không xảy ra nếu không có ai đáng chú ý cả. Chúng tôi sẽ đánh giá kỹ năng của những cá nhân tài năng qua một trận đấu thế này. Chính tôi cũng từng trải qua nó đấy.”
Anh ta tự hào cười. Dường như anh ta muốn khoe cái ‘sự vĩ đại’ của anh ta đối với Jung Da Hyun mà anh ta muốn thử thách tôi.
“Tôi sẽ kiểm soát sức mạnh mình thật tốt.”
Người đàn ông tiều tụy nhặt một thanh kiếm thép với lõi thép không vỏ. Kể cả khi nó là một thanh kiếm cùn thì nó đã là thứ vũ khí hoàn hảo để hạ gục đối thủ dưới sức rồi.
“Cầm vũ khí của cậu lên.”
“Tôi đánh tay không là được.”
“Võ thuật à.”
Anh ta quơ thanh kiếm với ánh mắt kiêu ngạo, anh ta tinh mắt quan sát lấy yếu điểm của tôi và giữ trọng tâm mũi kiếm, chỉnh lại thế đứng sao cho phù hợp.
Mặc dù anh ta đã có nền tảng vững chắc, nhưng mỗi kiến thức kỹ thuật của anh ra vẫn không thể bù đắp được cái nết kiêu ngạo, thứ sẽ cản trở nhận thức tình hình của anh ta và khiến anh mất cảnh giác với đối thủ cao tay hơn.
Ngay khi cả hai tách ra, tôi thử lộ một chút sơ hở là anh ta nhào tới như một chú diều hâu.
Thanh kiếm uy lực nhắm tới vai tôi, có điều là thứ sức mạnh tiềm tàng trong thanh kiếm đó không phải dạng vừa.
Tôi dùng thần lực, thức sức mạnh mà thức tỉnh giả nào cũng có, nắm lấy thanh kiếm đó bằng tay phải mình.
“...!”
Vào lúc mặt tôi đối diện khuôn mặt bất ngờ của anh ta, tôi kéo thanh kiếm, khiến lưỡi kiếm nứt ra còn lõi kiếm thì vỡ vụn.
“Cái gì?”
Tôi với tay, nhắm tới vai phải của người đàn ông đang bị kéo về trước.
Anh ta liền cảm giác được nguy hiểm mà tuyệt vọng nghiêng người mình, khiến mảnh giáp vai bị xé toạc như một miếng giấy vậy.
Ngay khi tôi thả tay trái minh.
“Chết đi!”
Thần lực anh ta toát ra ngay khi anh ta đâm một con dao găm ẩn vào tim tôi.
“A!”
“Gã sĩ quan đó đang làm gì vậy!?”
Trong khi mọi người hoảng hốt, thân là người trong cuộc, tôi liền nhớ lại khi thấy khuôn mặt vặn vẹo của anh ta.
Kẻ đại diện cho Nhục Dục - Lim Hae Chul.
Hắn ta chính là tên tội phạm đã trêu ghẹo và giết hàng trăm phụ nữ trong kiếp trước. Nghĩ lại thì tôi có nhớ tên này từng là thợ săn.
Sau đó, hắn hút máu và để lại vết sẹo khắc tên tôi trên người nạn nhân, gọi nó là tác phẩm của Huyết Chủ. Nhờ công hắn mà hành tung tôi lại bị bại lộ, kèm theo đó là sự truy đuổi của cả trăm thợ săn.
Đương nhiên là tôi giết hết họ rồi.
Vì tương lai hắn ta sẽ là tội phạm nên tôi sẽ chăm sóc anh ta đặc biệt hơn chút, tôi sẽ không cho anh ta cơ hội nào cả.
Bằng tay phải mình, tôi bắt lấy cổ tay phải mà hắn ta đang nắm con dao.
Rộp.
Sau tiếng xương giòn rụng là cổ tay vặn ngược của hắn ta, tôi cũng không ngưng tại đó mà vặn hết mọi chiếc xương trong tay anh ta.
“AAaaah.”
Người đàn ông tiều tụy hét lên và muốn lùi lại, nhưng tôi thêm sức vào tay đang vặn cổ tay hắn mà kéo hắn đối diện tôi.
Chưa một ai đòi giết tôi mà tôi tha sống cả. Đương nhiên, chúng cũng đã chuẩn bị tinh thần hết rồi nên không chần chừ gì, tôi nhắm tới cổ hắn.
“Cậu Jun Ho!”
Tiếng hét thất thanh chấn tỉnh tôi.
Đúng rồi, nếu mình giết anh ta ở đây thì mình sẽ thất bại mất.
Thay cho cổ, tôi thay đổi hướng tay mình sang vai. Thêm một âm thanh răng rắc, một nên vai hắn đã bị bốp nát và cả cái còn lại cũng vậy.
Thịch!
Cơ thể hắn mềm nhũn nhũn ngã xuống, còn mắt hắn thì trợn ngược.
“Tôi sẽ ngừng tại đây vậy.”
“...”
Nhân viên cấp cứu ngay khi nghe tiếng hô kết thúc liền chạy tới, thực hiện các động tác cấp cứu lên người hắn ta. Tôi thì chỉ im lặng đó nhìn.
Rồi Jung Da Hyun gọi tôi tới với một vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cậu Choi Jun Ho.”
“Yes, ma’am.”
“Theo tôi.”
“Vâng.”
Tôi lặng lẽ theo sau Jung Da Hyun, tự hỏi không biết cô ấy muốn nói điều gì. Nhưng cô ấy lại dẫn tôi tới nhà hàng gần đây nhất.
Tôi không khỏi khâm phục cô ấy khi gọi món đậu tương hầm, khẩu vị cô ấy quá đỉnh.
Trước khi thức ăn được mang lên, Jung Da Hyun xin lỗi.
“Chị xin lỗi vì hành động của trung tướng Lim Hae Chul.”
“Sao chị lại xin lỗi thế?”
“Vì chị đã cho phép Lim Hae Chul thực hiện kế hoạch thử sức em.”
“Bộ anh ta không có ý định nào khác hả?”
“Không có. Anh ấy chỉ muốn thấy kỹ năng của cậu thôi, nên chị cũng hứng thú với nó nữa.”
“Ổn mà. Nhưng điều này có ảnh hưởng xấu đến bài kiểm tra của em không?”
“Không có đâu.”
Jung Da Hyun gật đầu mình.
“Đó là do Trung tướng Lim thể hiện sát khí, và cũng do anh ta quá đà. Cậu Jun Ho sẽ không bị thiệt thòi gì hết.”
“May quá.”
Miễn là tôi đỗ thì sao cũng được.
Có điều là nhịn khó chịu quá.
“Món này ăn được không?”
Nói rồi tôi chỉ vào món đậu tương hầm trước mặt.
Jung Da Hyun chú ý đáp lại.
“Em không thích đậu tương hầm sao?”
Tôi chắc nịch lắc đầu mình.
“Em không thể ăn mà thiếu nó được.”
“Vậy ăn đi. Đây là món nhà hàng giới thiệu đấy.”
“Thật hả?”
“Đúng vậy!”
Bị Jung Da Hyun thuyết phục, tôi cầm muỗng lên và ăn một muỗng. Nhai xong, tôi lập tức giơ ngón cái mình lên.
***
“Anh hai! Bài kiểm tra thế nào rồi?”
“Anh làm ngon ơ luôn.”
“Vậy còn bài kiểm tra đạo đức?”
“Anh làm y hệt những gì em chỉ đó.”
“Thật hả? Anh không có xạo, đúng không?”
“Không, Jung Da Hyun cũng nói anh sẽ đỗ đấy.”
“Tại sao anh lại nhắc tới tên chị Jun Da Hyun vậy?”
“Cô ấy đến với tư cách giám sát viên nha.”
“Chà, nếu chị ấy nói vậy thì là thật rồi. Anh ghi gì vậy?”
“Đương nhiên, anh ghi y hệt những gì em nói rồi[note53078].”
Khi tôi phấn kích lặp lại những gì Yoo Hee chỉ, mặt em ấy đỏ lên như muốn nổ tung vậy.
“Ông anh điên này! Nếu anh ghi như thế thì anh sẽ rớt mất!”
***
Vào lúc này, các giám thị chấm thi cũng đang tranh luận về phiếu trả lời của một thí sinh.