Diệp Khả Thư thức dậy từ rất sớm, chào hỏi Tô viện trưởng cô bắt taxi về nhà. Kiểm tra sơ lượt hành lí An Vi đã giúp cô chuẩn bị. Mọi thứ đều đâu vào đấy nhìn thời gian còn sớm Diệp Khả Thư đến ngồi sôpha. Tay phải điếu thuốc, tay trái bật lửa, thông thạo động tác hút thuốc. Những lúc tâm trạng không tốt cô thường một mình như vậy hút thuốc. Diệp Khả Thư vừa hút thuốc vừa thất thần. Đến khi cửa phòng mở ra cô mới giật mình, An Vi và Đường Hoa cùng nhau tiến vào. Đường Hoa trực tiếp xuống bếp, An Vi đến sôpha ngồi xuống, đưa tay giật lấy điếu thuốc dập tắt lại hướng Diệp Khả Thư nói
" Ít hút lại."
Diệp Khả Thư im lặng nhìn bật lửa trên tay. Trực giác cho biết có điều gì đó không ổn, An Vi bất an hỏi
" Cậu đi công tác ở đâu?"
Im lặng một lúc Diệp Khả Thư mới đáp
" Thành phố D."
An Vi thở dài
" Sẽ ổn sao?"
" Ân."
Đường Hoa từ bếp gọi
" Vào ăn sáng."
Kết thúc bửa sáng, hai người kia đưa Diệp Khả Thư đến sân bay. Dặn dò vài câu rồi rời đi.
Đến được thành phố D đã là buổi chiều. Tần Hạ Nhiên cùng Diệp Khả Thư đón taxi đến khách sạn. Diệp Khả Thư suy tư nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính, mọi thứ đều thay đổi cả rồi. Đây từng là nơi cô muốn lưu lại nhưng cũng là nơi cô không bao giờ muốn trở lại. Bây giờ trở lại rồi tâm cô lại một mảng rối bời.
Đường đến khách sạn rơi vào khoảng trầm mặt, Tần Hạ Nhiên nhận ra điều bất thường. Từ lúc nàng thông báo đi công tác thì tâm trạng của Diệp Khả Thư phi thường tệ. Nhớ lại hình như cô ấy đã học đại học tại đây, chẳng lẽ ở đây lại xãy ra chuyện gì làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Diệp Khả Thư sao? Xung quanh Diệp Khả Thư đều là bí mật, hết thảy đều khiến Tần Hạ Nhiên tò mò.
Đến khách sạn, mổi người tự trở về phòng của mình. Tắm rửa xong cũng đến giờ ăn tối, Tần Hạ Nhiên quyết định sang gọi Diệp Khả Thư cùng đi ăn tối.
Diệp Khả Thư vừa tắm xong, tiếng gỏ cửa lại vang lên. Suy nghĩ một chút, có lẽ là Tần nữ vương tìm cô có chuyện, vì vậy tốt nhất là đừng để nàng ta chờ lâu.
Khi cửa phòng được mở, Tần Hạ Nhiên ngơ ngẩn nhìn người trước mặt. Diệp Khả Thư chỉ quấn mổi khăn tắm, làn da trắng nõn, đôi gò má hơi ửng đỏ vì vừa tắm ra, nhìn xuống một chút là xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa là đôi chân thon dài, hết thảy đều quá hoàn mỹ. Tần Hạ Nhiên có cảm giác cả người bắt đầu khô nóng, tiểu hỗn đản em đây là đang dụ dổ người phạm tội sao?
Trong khi Tần nữ vương đang cố gắng khắc chế du͙ƈ vọиɠ, Tiểu Thư đại lão gia lại như không có chuyện gì hướng nàng ta hỏi
" Tần tổng có chuyện gì cần tìm tôi sao?"
" A...Tôi đến rủ em đi ăn tối."
" Vậy chị vào trong đợi một chút, tôi đi mặc y phục."
Vừa nói Diệp Khả Thư vừa mở rộng cửa để Tần tổng đi vào. Ngồi tại sôpha, Tần Hạ Nhiên cố gắng điều chỉnh lại đầu óc đang loạn thất bát tao của mình. Bề ngoài bửa tối coi như trôi qua êm đềm, nhưng trong lòng mổi người đều đang rối loạn không thôi.
Chiều hôm sau, hai người đến thị sát nhà hàng Tân Phúc, mọi việc đều ổn, Tần Hạ Nhiên căn dặn quản lý vài điều, lúc hai người vừa định rời đi lại nghe phía sau có người gọi.
" Tiểu Diệp."
Diệp Khả Thư cả người cứng đờ, cố định thần quay người lại, khi nhìn thấy người gọi cô mới buông lỏng cơ thể, kéo kéo khóe miệng đáp
" Nhậm tỷ."
Âu Nhậm đi nhanh đến, quan sát kỹ Diệp Khả Thư, lại đầy nghi vấn
" Tại sao em lại ở đây? Không phải đã nói không trở lại sao?"
" Em đi công tác."
Nghe Diệp Khả Thư nói nàng mới để ý bên cạnh cô còn có một người cũng đang nhìn mình. Âu Nhậm lấy ra một tấm danh thiếp đưa Diệp Khả Thư
" Bây giờ chị còn có chuyện phải đi gấp. Cần gì cứ gọi chị."
Diệp Khả Thư nhận danh thiếp, gật gật đầu. Âu Nhậm nhìn Tần Hạ Nhiên gật đầu coi như chào hỏi, trước khi rời đi lại hướng Diệp Khả Thư căn dặn.
" Làm gì cũng phải cẩn thận."
Âu Nhậm rời đi, Tần Hạ Nhiên cùng Diệp Khả Thư cũng trở lại khách sạn.
Tần Hạ Nhiên dù suy nghĩ cở nào cũng không thể hiểu những gì hai người kia nói lúc chiều. Tại sao nữ nhân kia lại ngạc nhiên khi thấy Diệp Khả Thư? Không trở lại là sao? Còn có tại sao phải cẩn thận? Mọi thứ liên quan đến Diệp Khả Thư đều là dấu chấm hỏi.
Đến giờ cơm tối, Tần Hạ Nhiên lại đến gõ cửa phòng Diệp Khả Thư. Nhưng đợi thật lâu cũng không ai mở cửa nên đành đi ăn một mình. Ăn xong lại đi dạo bờ sông một chút. Tần Hạ Nhiên thẩn thờ nhìn khung cảnh xung quanh lại vô tình thấy một dáng người quen thuộc ngồi tại ghế đá. Từng bước từng bước đến gần, nàng không nhìn nhầm chính là Diệp Khả Thư. Cô ấy đang hút thuốc, động tác thuần thục như vậy chắc chắn không phải lần đầu hút. Nhìn bóng dáng ấy thật cô đơn, ánh mắt cô lại chứa đựng sự bi thương. Diệp Khả Thư như vậy thật lạ, nhìn cô buồn, tim nàng lại đau đớn không thôi.
Tần Hạ Nhiên đến ngồi cạnh Diệp Khả Thư. Cả hai im lặng hồi lâu, vẫn là Tần Hạ Nhiên lên tiếng trước
" Không nghĩ đến em lại biết hút thuốc."
Diệp Khả Thư không đáp chỉ im lặng đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi dài rồi lại nhả ra làn khói trắng
" Khụ...Khụ...khụ..."
Diệp Khả Thư nhìn Tần Hạ Nhiên thở dài
" Tần tổng, cô nên về trước đi."
Tần Hạ Nhiên ghét những người hút thuốc, nhưng khi nhìn Diệp Khả Thư hút nàng không ghét mà có cảm giác đặc biệt xót xa. Nàng lắc đầu đáp
" Tôi chờ em."
Lại không có người đáp. Tần Hạ Nhiên cảm thấy từ lúc đến thành phố D, Diệp Khả Thư lời nói ít đến đáng thương. Nàng đành phải bắt chuyện thôi
" Em có tâm sự sao?"
Diệp Khả Thư mỉm cười lắc đầu. Cô không có ý định nói Tần Hạ Nhiên biết suy nghĩ của mình. Nhưng Tần Hạ Nhiên lại không bỏ cuộc
" Có tâm sự nói ra sẽ tốt hơn."
Diệp Khả Thư xoay người nhìn Tần Hạ Nhiên
" Tần tổng tại sao cô lại quan tâm tôi?"
Tần Hạ Nhiên nhìn vào mắt Diệp Khả Thư
" Vì tôi yêu em."
Diệp Khả Thư cuối đầu siết chặt điếu thuốc, cô không nghĩ Tần Hạ Nhiên lại trả lời như vậy. Lúc nói câu đó ánh mắt nàng ta đặc biệt thâm tình và chân thành. Môi mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời. Chẳng phải những lời tỏ tình trước kia cô đều từ chối rất tốt sao? Tại sao bây bây giờ lại không thể nói nên lời?
Nhìn Diệp Khả Thư cuối đầu im lặng, Tần Hạ Nhiên như biết được câu trả lời của cô. Nàng lại lên tiếng
" Tôi không cần em đáp lại chỉ cần em hạnh phúc."
Diệp Khả Thư kinh ngạc nhìn Tần Hạ Nhiên, lại thấy nàng ta nhìn cô mỉm cười thật ôn nhu. Người nói yêu cô rất nhiều nhưng Tần Hạ Nhiên là người đầu tiên mong muốn cô được hạnh phúc. Tim bất giác lở mất một nhịp. Cô biết việc này báo hiệu cho điều gì, nhưng hiện tại cô chưa dám đối mặt với nó.
Diệp Khả Thư đứng dậy, bỏ điếu thuốc vào sọt rác, thở dài một hơi lên tiếng
" Sương xuống rồi. Nên về thôi."
" Ân."