Vừa đến công ty Diệp Khả Thư đã nhận được một đạo thánh chỉ từ Tần nữ vương
" Sáng mai h cùng tôi đi thành phố D công tác."
Thành phố D? Tại sao lại là thành phố D? Diệp Khả Thư suy tư, quên mất đáp lại. Tần Hạ Nhiên lại lên tiếng
" Có vấn đề sao?"
" A...Không có."
" Ân. Vậy làm việc đi."
Trong lòng không yên ổn, Diệp Khả Thư có chút mệt đành xin Tần tổng tan tầm sớm. Dòng người như ong vở tổ cùng chen chút, Diệp Khả Thư chờ dòng người ít đi mới tiến vào thang máy. Vừa ra khỏi Tần thị đã thấy một nữ nhân trên tay cầm bó hoa hồng hướng cô đi tới. Người đó không ai khác chính là Tô Tịnh Thi , nàng ta nói liền làm, cứ thế đến tận công ty tìm cô. Tô Tịnh Thi cười sáng lạn, tay nâng bó hoa đến trước Diệp Khả Thư
" Tặng em."
Diệp Khả Thư tỏ ý không quan tâm, đang định bỏ đi lại bị Tô Tịnh Thi chắn trước mặt
" Tâm trạng không tốt? Tôi bồi em giải sầu."
Diệp Khả Thư suy nghĩ, nhẹ gật đầu. Tô Tịnh Thi cười cười, cùng cô tiến đến xe nàng. Đến xe Diệp Khả Thư ngồi vào ghế lái, Tô Tịnh Thi không nói gì cứ thế chiều theo cô.
Tại cửa sổ tầng Tần thị, Tần Hạ Nhiên thất thần nhìn theo chiếc siêu xe rời đi. Đôi mắt nhộm lên nổi buồn không đáy, tim như vở tan. Tần Hạ Nhiên trên thương trường hẳn là một người thật xuất sắc, ai cũng phải ngưỡng mộ nhưng trong tình cảm nàng vụng về đến đáng thương, đây là lần đầu yêu, lại là yêu thầm một người. Thì ra đơn phương lại thống khổ đến thế, yêu thật nhiều nhưng người ta không biết, quan tâm nhưng chẳng ai để ý, ngay cả ghen cũng không có tư cách.
Những người đơn phương trong tình yêu chính là người can đảm nhất. Khi tình yêu đủ lớn người ta mới có thể đem người mình yêu đặt lên trên tất cả. Nàng yêu cô, chỉ hy vọng cô được hạnh phúc dù hạnh phúc đó không phải do nàng mang đến.
Giờ cao điểm, đường phố đông đúc xe, Diệp Khả Thư nhìn ra cửa kính, cố điều chỉnh tâm tình. Thành phố D luôn có ảnh hưởng với cô như vậy. Cuộc đời cô thay đổi cũng tại thành phố D. Bây giờ trở lại đó cô phải dùng cảm xúc gì để đối mặt đây? Điện thoại vang lên đem Diệp Khả Thư trở về hiện thực. Vừa bắt máy đã nghe bên kia giọng nói dể thương của Tiểu An vang lên
" Thư tỷ, Thư tỷ. Hôm nay là sinh nhật Tiểu An. Tỷ đến chơi với Tiểu An được không?"
Diệp Khả Thư xoa xoa thái dương. Hôm nay đã là ngày tháng rồi sao? Tâm trạng không tốt làm cô quên cả ngày tháng. Cô dịu giọng
" Tiểu An ngoan. Tỷ liền đến."
Tô Tịnh Thi kinh ngạc nhìn Diệp Khả Thư. Nàng không nghĩ cô lại có mặt ôn nhu như vậy.
" Em có việc?"
" Ân."
Diệp Khả Thư đánh lái quẹo vào nhà sách. Tô Tịnh Thi cùng cô tiến vào. Hai người đi vài vòng, khi ra tính tiền chính là sách tô màu, bút màu cùng bánh kẹo. Diệp Khả Thư hướng nhân viên, tay chỉ vào sách bút nói
" Gói quà giúp tôi."
Rời khỏi nhà sách Diệp Khả Thư hướng Tô Tịnh Thi nói
" Bây giờ tôi còn có việc. Chị về trước đi."
" Tôi đưa em đi."
" Tự tôi đi được."
" Được. Vậy mai tôi lại đến. Cùng nhau ăn tối."
" Ngày mai tôi đi công tác."
" Ân. Đợi em trở về tôi lại đến tìm em."
Diệp Khả Thư không đáp, cô chính là " thân bất do kỷ " a. Tô Tịnh Thi lái xe rời đi, Diệp Khả Thư bắt taxi đến viện Hướng Dương, cô gọi điện nói cùng Tiểu Vi nô tỳ hôm nay không trở về nhờ nàng ta thu xếp giúp cô ít đồ ngày mai đi công tác. Tiểu Vi nô tỳ cũng vui vẻ đáp ứng cô.
Diệp Khả Thư mổi tay một túi quà tiến vào viện Hướng Dương. Vừa vào cửa đã có một bóng dáng nhỏ xíu hướng cô chạy đến. Tiểu An ôm chân Diệp Khả Thư cười đến vui vẻ
" Tiểu An thật nhớ Thư tỷ."
Diệp Khả Thư mỉm cười nhìn đứa nhỏ trước mặt. Ngày này bốn năm trước cô đến viện, lại tình cờ nhìn thấy một đứa bé bị bỏ lại trước cửa viện. Đứa bé không khóc không nháo chỉ mở to mắt nhìn cô. Nhìn đứa bé cô như thấy được hình ảnh của mình, đều như vậy bị cha mẹ bỏ rơi. Cô ôn nhu bế lấy đứa bé vào viện, đứa bé hướng cô cười ngây ngô. Cô âm thầm khen, thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Nhưng hình như đứa nhỏ chỉ hiểu chuyện với cô thôi, khi người khác bế nó đều khóc inh ỏi, ngay cả Tô viện trưởng đều không có cách vổ nín được. Vậy là cô phải ở lại viện gần một tháng để chăm sóc đứa bé này, chăm sóc một đứa bé thật mệt mỏi nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ, cũng thật yêu thương đứa bé này. Tô viện trưởng giao cho cô trách nhiệm đặt tên, lại cho đứa bé theo họ của cô. Suy tư vài ngày cô quyết định đặt tên cho đứa bé là Diệp Khả An, mong muốn đứa bé có thể khả ái, bình an lớn lên. Cô từng nghĩ sẽ nhận nuôi Tiểu An nhưng rất nhanh suy nghĩ ấy bị vứt đi. Không phải cô không đủ điều kiện mà cô không biết cách chiếu cố người khác, ngay cả bản thân đều không chiếu cố tốt thì làm sao chiếu cố được Tiểu An. Đành để Tiểu An lại cho Tô viện trưởng chăm sóc, việc tốt nhất cô có thể làm chính là mổi năm đều gửi tiền hổ trợ đến. Nhanh như vậy đã bốn năm trôi qua, nếu tính theo tuổi thì Tiểu An phải gọi cô là a di nhưng con bé một mực không chịu lại cứ gọi cô là tỷ tỷ. Tiểu An rất hiểu chuyện duy chỉ có điều này lại cố chấp, cũng chỉ là cách xưng hô nên Diệp Khả Thư không so đo, đành chiều theo.
Diệp Khả Thư đặt túi quà vào tay tiểu An, xoa đầu con bé
" Tiểu An sinh nhật vui vẻ."
Tiểu An nhận lấy quà, lại kéo Diệp Khả Thư ngồi xuống, hôn lên má cô
" Cảm ơn Thư tỷ. Tiểu An thương tỷ nhất."
Lúc này Tô viện trưởng mỉm cười đi đến
" Tiểu Thư, con như vậy không sợ chiều hư Tiểu An?"
" Tiểu An ngoan như vậy sẽ không hư được."
Tiểu An được khen cười khúc khích, lại lôi kéo tay Diệp Khả Thư
" Thư tỷ vào chơi cùng em và mấy bạn đi."
Thế là một lớn một nhỏ nắm tay nhau vào bên trong, chia bánh kẹo lại chơi đùa cùng những đứa nhỏ khác. Chơi đùa xong là lúc đi ngủ. Diệp Khả Thư đêm nay ở lại viện bồi Tiểu An ngủ. Cô nhìn đứa nhỏ đang ngủ ngon bên cạnh lòng lại thấy ấm áp. Nơi này giống như nhà cô, còn những người ở đây chính là thân nhân. Khi mệt mỏi được trở về nhà thật tốt.