- Ngày trước, khi cha mẹ em mất, em bị đưa tới cô nhi viện sống, cho tới khi em thi vào đại học, vừa làm vừa học. Ban đầu, cuộc sống của em chỉ có học và làm, tuy vậy em cũng không bao giờ thấy buồn. Chỉ cho tới khi, em gặp Đổng Ngạc, anh ta cho em biết cuộc sống này còn có nhiều điều thú vị. Lúc đó, em chỉ nghĩ đơn giản là hai người yêu nhau sẽ vượt qua tất cả, thế nhưng, anh ta đã phản bội em theo người con gái khác. Em nghĩ, nếu đã yêu em thực sự thì sẽ biết giữ mình trong sạch, tránh những cám dỗ khác. Thế nhưng, anh ta làm không được.
Không ngờ, sau bao năm gặp lại hai người đó, lại nhận được tấm thiệp hồng trên tay của họ.
Nói tới đây, Trương Doanh khẽ nhếch miệng đầy cay đắng, đã bao lâu rồi, cô không còn nhớ tới họ, khôn phải là khôn nhớ mà là cô đem họ chôn vùi trong sâu thẳm. Cứ nghĩ khi gặp lại cô sẽ bình thản đối mặt, nhưng không nghĩ rằng khi gặp lại, trong lòng cô vẫn có cảm giác tổn thương sâu sắc.
Phương Tiếu Quân nghe cô nói vậy, anh im lặng, cho xe dừng lại, với tay kéo cô tựa vào ngực mình nói:
- Doanh Doanh! Chuyện quá khứ thì hãy để nó trôi qua đi. Bây giờ hãy nhìn về tương lai, hạnh phúc của em là hiện tại và tương lai, chứ không phải là quá khứ kia!.
Trong vòng ngực của anh, Trương Doanh lần đầu tiên có cảm giác bình yên, như anh nói, cô cũng nên cho mình một hi vọng, hạnh phúc của cô, cô phải tự nắm trong tay, không thể buông được.
Nghĩ thông, Trương Doanh khẽ cười nói với Phương Tiểu Quân:
- Tiếu Quân! Cám ơn anh!
- Ngốc! Là anh nên cám ơn em, cám ơn em đã xuất hiện bên đời anh, cám ơn em, vì có em mà anh mới biết thì ra tình yêu không như anh nghĩ! - Phương Tiếu Quân khẽ cười nói.
- Không như anh nghĩ? Là sao?- Trương Doanh ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
- Trước kia anh không tin tình yêu là có thật, khi đó anh chỉ coi phụ nữ như đồ chơi, thích thì yêu, không thích thì bỏ!- Phương Tiếu Quân giải thích- Nhưng sau khi gặp em, anh mới hiểu thế nào là yêu một người chân chính!
- A! Thì ra anh là một kẻ lăng nhăng? Tôi đập anh chết này!
Nói rồi Trương Doanh cau mày đánh vào người Phương Tiếu Quân khiến anh phải chống đỡ cô, vừa chống đỡ vừa sợ làm cô bị đau, anh vội nói:
- Cái đó là trước khi quen em! Từ sau khi quen em, anh đâu có như vậy nữa!
- Hừ, coi như bỏ qua cho anh, nếu còn để tôi biết được thì anh chết với tôi!
Nói xong cô lườm anh một cái sắc lẹm, Phương Tiếu Quân nghe cô nói mà toát cả mồ hôi. Anh bây giờ có được coi là sợ vợ không nhỉ? Mà kệ, sợ cũng được, không sợ cũng được, miễn cô vui vẻ là được.
Cuối cùng, cũng về tới nha của An Diệp Lạc, hai người đàn ông ra xe xách đồ vào nhà ( cả bốn người bàn nhau về nhà An Diệp Lạc trước cho nên giờ mới có cảnh này nhé!), còn An Diệp Lạc và Trương Doanh bước vào nhà, An Diệp Lạc nói:
- Cô Trương, mời cô vào!
- Dạ!
Mặc dù biết nhà của An Diệp Lạc là biệt thự, nhưng Trương Doanh vẫn tự nhiên, không cảm giác gò ép bó buộc. An Diệp Lạc thấy Trương Doanh từ khi bước vào không hề đánh giá xung quanh, cô khẽ gật đầu đem ly nước ra cho Trương Doanh:
- Cô Trương, mời cô dùng nước!
- Cám oen chị, mà chị cứ gọi em là Doanh Doanh cũng được, đừng gọi em là cô Trương!
- Được!
Hai người nhìn nhau khẽ cười, mặc cho hai nam nhân bê vác đồ vào, cũng không phải hai người không muốn giúp mà do nam nhân bọn họ không cho hai cô chạm vào.
Nhìn vậy, cả hai cô gái trong lòng đều có ngọt ngào chảy qua. Thấy cả hai đã đem hết đồ vào nhà, An Diệp Lạc và Trương Doanh đều đưa nước cho hai chàng trai của mình uống khiến hai anh trong lòng vui như mở cờ.
-Trưa nay chúng ta sẽ làm món gì đây?- An Diệp Lạc nhìn ba người hỏi.
- Món gì cũng được!- Trương Doanh lên tiếng.
- Vậy hôm nay để bọn anh trổ tài phục vụ hai vị tiểu thư!- Tống Nghiêm Tịch và Phương Tiếu Quân cùng lên tiếng.
- Hai người có chắc sẽ nấu được không?- An Diệp Lạc chăm chú nhìn hai người.
-Được hay không lát nữa em sẽ biết!- Tống Nghiêm Tịch ra vẻ bí ẩn nói.
- Còn không ăn được thì chúng ta tới nhà hàng thôi!- Phương Tiếu Quân vui vẻ nói.
- Được đó, ý kiến hay!- An Diệp Lạc cười nói.
- Vậy giờ mời hai bà xã của hai ông xã ra ghế ngồi chờ nhé!- Tống Nghiêm Tịch cười khẽ cúi người làm bộ dạng mời nói.
- Được thôi!
An Diệp Lạc kéo Trương Doanh ra ghế ngồi, còn để mặc hai nam nhân trong bếp nấu ăn.
- Doanh Doanh! Chúng ta làm bạn nhé!- An Diệp Lạc cười nhìn Trương Doanh khẽ nói.
- Được! Mình cũng muốn chỉ là sợ Lạc Nguyên không muóin làm bạn với mình thôi!- Trương Foanh cười vui vẻ nói.
- Vì sao không muốn?
- À vì mình nghèo, cha mẹ không còn, nếu Lạc Nguyên không chê thì chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt, không phản bội nhau!
- Được! Mình không chê!
Bên ngoài hai cô nói chuyện vui vẻ, bên trong bếp, Tống Nghiêm Tịch và Phương Tiếu Quân đang làm đồ ăn, Phương Tiếu Quân vừa làm vừa hỏi Tống Nghiêm Tịch:
- Nghiêm Tịch! Mày quen cô ấy lâu chưa?
- Trước mày một ngày khi mày quen Doanh Doanh!
- Làm sao quen vậy?
- Bí mật, không nói!- Tống Nghiêm Tịch lắc đầu.
- Đồ ki bo!- Phương Tiếu Quân lườm Tống Nghiêm Tịch- Tao là bạn thân, bạn thân của mày đấy! Biết không hả?
- Như vậy càng không nói, đó là kỷ niệm của tao và cô ấy, mày biết làm gì?
- Ờ! Không nói thì thôi!
- Mày xác định bỏ những cô gái chân dài, siêu mẫu để bên mình Doanh Doanh chứ?
- Xác định! Trong lòng tao chỉ có mình Doanh Doanh!- Phương Tiếu Quân nghiêm túc nói.
- Nếu vậy mày nên dọn dẹp những bông hoa trước kia của mày đi, đừng để họ tới tìm Doanh Doanh, nợ đào hoa của mày tự mày giải quyết đi!- Tống Nghiêm Tịch khuyên nhủ bạn của anh.
- Tao biết, mày yên tâm! Kẻ nào dám đụng tới cô ấy hay làm cô ấy tổn thương thì tao sẽ cho nó sống trong địa ngục!
- Ừ! Tao tin!
Món ăn cuối cùng cũng được hai chàng trai bưng lên, An Diệp Lạc và Trương Doanh nhìn một bàn đồ ăn khiến hai người kinh ngạc tròn mắt nhìn. Họ không tin tất cả đều là do hai chàng trai tự mình làm ra, có món gà hầm canh, món sườn xào chua ngọt, món cá hấp,... tất cả nhìn rất đẹp mắt, hương thơm từ các món ăn toả ra làm hai cô không ngừng nuốt nước bọt ( hai nàng nhà mình là không biết nấu ăn nhé! Chỉ biết làm mấy món đơn giản thôi nhá!)
- Ngồi đi, chúng ta ăn thôi! Em đói sắp xỉu rồi đây!- Trương Doanh hào hứng nói.
Phương Tiếu Quân thấy cô hai mắt toả sáng khẽ cười, An Diệp Lạc gật đầu nói:
- Đúng vậy! Em cũng đói rồi, chúng ta ngồi xuống ăn thôi!
- Khoan đã! Chúng ta uống chút rượu chúc mừng cuộc hạnh ngộ của chúng ta đã! - Phương Tiếu Quân vội nói.
- Đúng a! Để tôi đi lấy rượu!
Nói rồi An Diệp Lạc đi vào trong, khi trở ra trên tay cô là chai rượu vang đỏ. Rót cho mỗi người một ly, tất cả cùng nâng ly lên nói:
- Cạn!
- Cạn!
- Cạn!
- Cạn!
Ngồi xuống ghế, khi cả bóin người cầm đũa lên định ăn thì ngoài cổng có tiếng chuông "tính toong" vang lên.