-Này! Anh không đi làm sao cứ dính lấy tôi vậy???- Trương Doanh khó chịu hỏi người nào đó đang cố gắng dựa dẫm vào vai cô.
- Tôi không đi làm nhưng có thể nuôi vợ cả đời!- người nào đó vô sỉ trả lời cô.
Không muốn nói chuyện với cái người vô sỉ không xương đang dựa vào vai mình, Trương Doanh chăm chú vào màn hình máy tính. Đôi bàn tay xinh đẹp thon gọn của cô ở trên bàn phím như đang nhảy múa, Phương Tiếu Quân say mê nhìn cô.
Buổi tối hôm qua, khi anh theo sau cô để biết nhà cô ở đâu khiến anh kinh ngạc khi phát hiện ra cô không có xe riêng mà là đi xe buýt. Đau lòng cô nhưng anh không muốn xuất hiện trước mặt cô mà là im lặng chạy theo sau xe buýt khi nhìn thấy cô lên xe.
Cuối cùng anh cũng biết nơi ở của cô, đó chỉ là một căn nhà nhỏ, nằm ở trong thành phố đồ sộ. Nhìn cô lặng lẽ một mình lúc đó anh mới biết, thì ra cô sống một mình ở đó.
Tối đến, sau khi trở về anh đã cho thám tử điều tra về cô, chỉ sau ba tiếng, hồ sơ của cô được đặt ngay trước mặt anh. Mở ra bên trong ghi: Trương Doanh, cha mẹ mất sớm do tai nạn, sống một mình, thời gian còn đi học cô vừa làm vừa học, tốt nghiệp trường đại học kinh tế quốc dân với thành tích giỏi, thông thạo ba ngôn ngữ Anh, Nhật và Canada...
Càng đọc anh càng khâm phục cô, đúng là một cô gái đầy nghị lực, anh đã không chọn lầm cô.
Bởi vậy, sáng nay anh tới nhà cô đưa cô đi làm trước ánh mắt kinh ngạc của cô.
- Doanh Doanh, mai thứ bảy đi với chồng một ngày được không!- Phương Tiếu Quân khẽ nói.
Không trả lời câu nói của Phương Tiếu Quân, cô vẫn nhìn màn hình máy tính. Thấy cô bỏ qua câu nói của mình Phương Tiếu Quân không thấy khó chịu mà nói lải nhải ở bên cạnh cô, cho tới khi Trương Doanh không chịu đựng nổi liền hỏi anh:
- Đi đâu???
Miệng hỏi mắt vẫn không nhìn anh, nhưng nghe cô hỏi lại mình như vậy, anh thấy mình dùng cách này có hiệu quả liền khẽ cười.
- Cứ quyết định vậy đi, sáng mai chồng sẽ qua đón vợ!
Anh không nói, cô cũng không hỏi, hai người im lặng chỉ nghe tiếng bàn phím lách cách.
Phương Tiếu Quân nhìn đồng hồ đã điểm giờ phút liền giục Trương Doanh:
- Tới giờ cơm trưa rồi, vợ nghỉ thôi, chòng đưa vợ đi ăn!
- Tôi ăn cơm ở căntin của công ty!- Trương Doanh từ chối.
- Không được, vợ ăn ở công ty thì chồng ăn ở đâu???- anh phản đối.
- Không liên quan tới tôi!- nói rồi Trương Doanh đứng dậy rời bàn làm việc bước đi.
Bỏ lại Phương Tiếu Quân ngồi ở ghế ai oán nhìn cô, thật là, sao loli nhà anh lại khó vậy? Không lẽ khuôn mặt đẹp trai của anh không thu hút được vợ mình? Hay sức hút của anh bị giảm sút?
Bực mình đứng dậy rời đi, tới phòng làm việc của Tống Nghiêm Tịch anh không gõ cửa mà cứ như vậy mở cửa phòng, bước vào trong, không thấy Tống Nghiêm Tịch đâu anh thất vọng quay ra, miệng lẩm bẩm:
- Cái tên kia đi đâu rồi nhỉ? Hay hôm nay tên đó không đi làm???
Ra ngoài, chạy xe tới nhà hàng gần đó, lúc bước vào trong, nhìn thấy những ánh mắt của các cô gái dành cho mình, thế nhưng, trên khuôn mặt Phương Tiếu Quân vẫn là bộ mặt lạnh lùng thường ngày của anh.
Các cô gái nhìn vậy đều không dám tới gần làm quen, chỉ dám ngồi từ xa nhìn Phương Tiếu Quân.
Chọn cho mình một chỗ ngồi trong góc khuất, sau đó phục vụ tới hỏi anh:
- Quý khách cần dùng gì ạ???- giọng bồi bàn nam vang lên.
- Cho tôi mỳ xào Ý!- gọi cho mình món mì xong anh ngồi im lặng.
- Ngài còn cần dùng gì nữa không?- bồi bàn hỏi tiếp.
- Không!- lạnh lùng trả lời.
Gật đầu bồi bàn rời đi, vừa lúc có một cô gái đi tới, đứng trước mặt anh nói:
- Xin lỗi! Cho tôi ngồi cùng anh được không ạ? Trong này hết bàn rồi!- trên khuôn mặt cô ta là nụ cười khiến nam giới trong nhà hàng đều say mê. Chỉ tiếc người ngồi trước mặt cô vẫn không ngẩng lên nhìn cô, chỉ nghe anh lạnh lùng nói:
- Cút!
Nghe được câu từ chối lạnh lùng của Phương Tiếu Quân, cô ta liền ôm mặt khóc rồi chạy vội đi, trong lòng xấu hổ nghĩ sẽ không bao giờ bước chân vào nhà hàng này nữa.
[mai tớ đi chơi hai ngày, nên sẽ không viết, chủ nhật nếu về sớm sẽ viết nhé! ]