-Được rồi, chồng em tên Tống Nghiêm Tịch, vợ anh đã có rồi!- anh vui vẻ nhìn cô trả lời.
- Vậy anh nhanh về với vợ anh đi, còn ở đây làm gì? Tôi không muốn mình bị nói làm kẻ thứ ba đâu!- An Diệp Lạc bình tĩnh nói. Trong lòng thì chỉ cầu mong anh mau mau rời khỏi nhà của cô.
- Em yên tâm, vợ anh sẽ không giận anh đâu!- Tống Nghiêm Tịch nháy mắt với An Diệp Lạc nói - Bởi vì vợ anh đang ngồi trước mặt anh này!
- Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không phải vợ anh!
Nói rồi cô im lặng ăn xong bữa sáng của mình, đứng dậy đem đĩa đi rửa, khi đi ngang qua thấy đĩa của anh còn một nửa chiếc bánh chưa ăn, cô liền với tay đem đi, bỏ anh ngồi đó kinh ngạc, vội vàng đứng dậy chạy theo cô thò tay lấy nửa bánh còn lại, nói:
- Vợ, em định bỏ đói chồng mình sao?- giọng nói ai oán của anh.
- Thấy anh nói nhiều vậy tôi tưởng anh ăn xong rồi nên bưng đĩa đi rửa!- cô bình tĩnh nói.
Không để ý tới cô, anh ngồi lại vào ghế ăn nốt nửa bánh còn lại của mình, còn cô sau đó lên phòng thay quần áo. Khi bước xuống lầu, anh nhìn cô kinh ngạc, bật thốt:
- Vợ anh đẹp quá!
Lườm anh một cái sắc lẹm, cô bước ra cửa, anh vội vàng chạy theo cô nói:
- Vợ lên xe anh trở đi!
- Không cần, tôi có xe riêng!
Không để ý đến sự phản kháng của cô, anh liền cầm tay cô kéo cô lên xe, thắt dây an toàn cho cô, rồi mới lên xe lái đi.
Ngồi trên xe, cô quay sang nhìn anh hỏi:
- Anh làm trò gì vậy? Từ sáng tới giờ giỡn đủ chưa?
Xe đang chạy trên đường, nghe An Diệp Lạc nói vậy, anh liền dừng xe, quay sang nhìn thẳng vào mắt cô anh nói:
- Tống Nghiêm Tịch tôi không đùa với em, tôi muốn em làm vợ tôi là tôi đã xác định. Em nghĩ tôi là người có nhiều thời gian cho trò chơi vô bổ đó sao???
Nhìn anh nghiêm túc như vậy, trong lòng An Diệp Lạc cảm xúc hỗn loạn. Từ khi bị hai người kia phản bội, cô đã không còn lòng tin vào tình yêu nữa. Cô sợ khi mình giành tình cảm cho họ nhiều cuối cùng lại nhận kết cục cay đắng. Bài học kiếp trước cô còn chưa quên.
Ngoảnh mặt đi, tránh né câu hỏi của anh, cô im lặng nhìn ra bên ngoài. Thấy cô tránh né mình, một chút đau khổ thoáng qua trong mắt anh rồi vụt tắt, anh tin với sự kiên trì của mình sẽ có một ngày khiến cô cảm động và đồng ý.
Cho xe chạy đi tiếp, qua chừng phút sau, anh nghe cô nói:
- Tôi là Diệp Lạc Nguyên!
Anh khó hiểu nhìn một bên mặt của cô, chỉ thấy cô nhắm mắt. Suy nghĩ một lúc anh đã hiểu ý của cô.
- Anh không cần biết em là người như thế nào, anh chỉ biết người anh chọn là em, có thể giờ em không thích anh, nhưng anh tin sẽ có ngày em đồng ý chấp nhận anh!
Cô không trả lời anh, đôi mắt khẽ nhắm, chỉ là hàng lông mi khẽ run cũng không biết cô nghĩ gì.
Đưa cô tới công ty cô nói, trước khi cô xuống xe anh hỏi cô:
- Mấy giờ em sẽ về??? Để anh qua trở em về!
- Chưa biết!- cô lắc đầu, cô thực sự không thể nói trước được, bởi khi cô làm việc thì đều rất chăm chú, cho nên cô không thể nói trước được mình khi nào sẽ về.
- Vậy giờ anh qua đây đón em!
- Ừm!
Trả lời anh xong cô đi thẳng vào trong công ty, còn anh quay đầu xe tới công ty của mình.
Vừa lên tới phòng làm việc của mình, anh chợt dừng bước nhìn về phía bàn làm việc của thư ký Trương Doanh.