Sau một thời gian dài bôn ba ở bên ngoài, một lần nữa anh em Lan lại có mặt đông đủ tại nơi có người mẹ thân yêu như thế này. Đã bảo lâu rồi nhỉ? Lan cũng không nhớ chính xác nữa, cuộc sống bận rộn với những rắc rối làm cô không biết thời gian đã trôi qua từ lúc nào, thoắt cái nhìn lại chính là đã qua một khoảng thời gian rất dài, dài tới nỗi làm cho chính bản thân cô thấy mình già hẳn đi
“Anh hai…!”
Vừa bước vào cửa chính Lan đã trông thấy cái bóng dáng cao gầy đã chịu nhiều nắng mưa của Kai, không kiềm được lòng cùng bao nỗi nhớ nhung, cô liền nhào vào lòng anh, tham lam hít lấy hít để mùi hương trên người anh. Hương vị của anh vẫn thế, vẫn đỗi ấm áp như ngày nào. Con người này vẫn luôn là người mà cô luôn nhớ về, là người tượng trưng cho mái ấm mà cô đang có. Cô có anh là một niềm hạnh phúc, cũng là một sự may mắn mà thượng đế ban cho.
Người khác bảo cô mạnh mẽ, đúng thôi nhưng đó chỉ là một mặt bình thường bên ngoài của cô mà thôi, quan trọng để nói chính là cái vẻ yếu đuối mà cô mang theo bên mình kia kìa, vẻ mỏng manh, gió lay sẽ đổ đó trước giờ ngoài Kai ra thì Quân chính là người thứ hai nhìn thấy. Bởi vì Kai biết bản chất bên trong của cô, biết cô không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài nên đã có biết bao nhiêu chuyện khó khăn anh đã thay cô gánh vác, đôi vai gầy của anh đã nâng đỡ cô, đưa cô vượt qua bao nhiêu vũng bùn, để rồi chính chân anh lại phải lấm lem vì đứa em này.
Kai! Con người lớn lên bên cô từ nhỏ, nhìn cô phát triển từng phút từng giây, cũng chính là người thấu hiểu cô nhất, cùng cô đau nhiều nhất.
Cuộc sống của cô từ trước đến nay chỉ toàn là đau khổ nhưng cô lại không oán trách ông trời lấy một câu, ngược lại cô đã cảm ơn, thực sự cảm ơn vì đã đưa cô đến với thế giới này.
Lần đầu cô cảm ơn ông trời chính là vì đã cho cô gặp Kai, một người anh trai tuyệt vời, để cô được hiểu như thế nào là tình cảm một người anh cao cả, hiểu như thế nào khi có một sự chở che và có người mình cần bảo vệ
Lần thứ cô cảm ơn, chỉ là đã ban cho cô một thiên thần là Quân, để cô biết thế nào là yêu, biết phép nhiệm màu của tình yêu là gì…
Cô không oán vì quá khứ đã qua, thay vì oán cô sẽ lựa chọn chấp nhận sự thật và tiếp tục bước đi
Kai nhẹ nhàng vuốt tóc cô như lúc trước, chuyện này đối với anh đã rất quen thuộc, nếu thấy anh mà Lan không chạy đến ôm thì đó mới là chuyện đáng nói
“Con bé này, không sợ Quân ghen sao?”
Kai vừa nói vừa đá mắt sang Quân đang đứng đằng sau Lan, cứ tưởng nói như thế Lan sẽ buông ra nhưng có nào ngờ cô càng bám riết lấy anh hơn
“Cậu ấy mới không có ghen với anh…Em chỉ sợ chị Misaki sẽ tìm đến em gây phiền toái mà thôi!”
“Cái này anh cũng không quản được, là em muốn tìm rắc rối mà!”
“Anh hai…!”
Lan dụi đầu vào ngực Kai, đôi tay càng dùng sức làm cho một góc áo của Kai mà Lan bám vào đã nhàu bấn lại. Lan bây giờ so với mấy đứa trẻ con làm nũng với anh cũng không khác là bao
Quân đứng đằng sau chỉ có thể mỉm cười, có lẽ đây mới thực sự là Sakura, một người không suy nghĩ, lo âu hay phải bận bày mưu tính kế với người khác, như thế này mới đúng với độ tuổi của cô, là những gì mà cô đáng nhận được
Có lẽ…cuộc sống khắc nghiệt đã tạo nên cho Lan một vỏ bọc tinh tế với những cái gai thật nhọn. Nhìn một cuộc sống khang trang lúc bấy giờ của Lan, ai có thể nghĩ đến cô cũng đã trải qua một thời khắc khó khăn khi không có ba, mẹ bị bệnh, hai anh em đều mang trong lòng mối thù hằn người thân. Cuộc sống đã làm cho Lan không thể nào tự nhiên nói cười như bao người đồng lứa. Cô phải sống khép kín, đau một mình, buồn một mình, có được một khoảnh khắc cô vui vẻ, mè nheo bên người thân như thế này quả thực rất khó, nên những khoảnh khắc như thế này với cô thật đáng trân trọng, là những gì đáng giá nhất mà Lan có.
“Anh hai, mẹ sẽ ổn chứ?”
Lan rời khỏi vòng tay ấm áp của Kai rồi nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt. Khi còn trên máy bay cô đã nhận được tin mẹ vào phẫu thuật, chỉ là cô về trễ, lại phải tiếp đón những vị khách không mời mà đến kia nên không thể nhìn thấy mẹ trước lúc phẫu thuật được, tâm tình một đứa con khi mẹ bị bệnh tất nhiên sẽ không dễ chịu gì
“Yên tâm, cuộc phẫu thuật nhất định sẽ thành công!”
Nhận được lời khẳng định từ anh, Lan cũng nhẹ nhõm phần nào, bỗng dưng cô sực nhớ đến từ khi vào đến giờ cô không có thấy Ren, với tính cách của Ren, chắc chắn giờ này sẽ lo âu ngồi đây chờ kết quả, như thế nào không thấy đâu
“Ren đâu ạ?”
“Thằng bé từ đêm qua không ngủ, vẫn ở bên mẹ đến khi mẹ vào phòng phẫu thuật, Misaki mới đưa nó đi ngủ rồi!”
Lan tự nhiên hiểu được, nếu là cô cô cũng sẽ không rời khỏi mẹ. Tình cảm mà ba an hem giành cho mẹ người nào cũng có thể hiểu được, vì vậy không cần nói nhiều tự dưng cô sẽ hiểu.
Quân cũng ngồi xuống ghế chờ, từ đầu một câu cậu cũng không nói nhưng đôi tay lại lặng lẽ nắm lấy tay Lan, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Lan nhìn Quân trao đổi ánh mắt, nhìn thấy trong mắt Quân toàn là lo lắng cùng an ủi cô, Lan chỉ cười nhẹ một cái, sau đó ánh mắt lại dán chặt vào cánh cửa đang đóng kín im lìm kia
Cảm giác chờ đợi thật không thoải mái tí nào, mà thời gian chờ đợi lại dài đằng đẵng, tựa như càng chờ thời gian càng như kẹo cao su co giãn kéo mãi mà không đứt