Quân và Lan giống như một nguồn sáng cực mạnh làm chói mắt mọi người ở bên trong, cảm giác đầu tiên khi họ nhìn thấy hai người chính là vẻ thần bí, sang trọng mà một người bình thường khó mà có được
Lan tuy tuổi còn nhỏ nhưng phong thái của một nhà lãnh đạo đều đã hiện rõ ở cô, hơn nữa còn là phong thái của một nhà lãnh đạo tài bà luôn ngẩng cao đầu trước mọi người.
Vừa nhìn thấy con gái, ông Sơn không kiềm được mà đứng bật dậy, thiếu điều chạy đến chỗ Lan mà hỏi han mà thôi. Ông là thế nhưng Lan đến một cái liếc mắt nhìn ông cũng không có, cô tựa như xem trong căn phòng này không hề có sự hiện diện của ông.
Lan đi thẳng đến ghế chính chủ rồi ngồi xuống, bên cạnh cô vẫn luôn là vị trí của Quân, luôn luôn là như vậy. Đối mặt với mấy vị trưởng bối này, hai người chỉ gật đầu đáp lễ thay cho những câu chào hỏi vô ích, căn bản giữa bọn họ và cô cũng chỉ có sự xung đột, không có sự hợp tác nên cũng chẳng cần cái thứ gọi là niềm nở chào đón như bao người khác
“Xin hỏi mọi người đến tìm tôi có việc gì? Dạo gần đây tôi hơi bận nên không tiếp đón mọi người được”
“Đúng rồi! Chủ tịch một tập đoàn xa hoa như cô thì lấy thời gian đâu đón tiếp bọn tôi chứ! Xem xem, thứ gì cũng xa xỉ, chắc cô ăn hối lộ nhiều lắm mới đủ kinh phí xây nên tập đoàn này ha?”
Bà Lệ không một chút giấu diếm hay kín kẽ gì ở công ty của người khác, hai chân bắt chéo hình chữ ngũ, hai tay khoanh tròn trước ngực, mỏ đỏ không ngừng liếng thoắng hết nói khía bên này lại nói xỏ bên khác
Lan cũng chẳng thèm để ý đến những lời bà ta nói, trực tiếp xoay ngang người sang nói chuyện với ba mẹ Quân
“Xin hỏi hai người đến tìm tôi là có việc gì?”
“Chỉ là năm xưa hai bác và Quỳnh là bạn thân, lần này nghe tin Quỳnh còn sống, hai bác muốn đến thăm. Quỳnh đã giúp hai bác nhiều lắm!”
Ba Quân lịch sự mở lời, chỉ là mẹ đối với Lan hết sức quan trọng, bà đã rời khỏi cô không biết bao nhiêu lần, cô thật sự không an tâm nếu để người lạ tìm đến chỗ mẹ, hơn nữa mẹ cô hiện giờ đang trong giai đoạn điều trị, mọi thứ đều rất rối rắm, nhất thời cô không thể đồng ý ngay được
“Thật xin lỗi, vừa rồi mẹ cháu bị tai nạn, hiện giờ đang điều trị nên không tiếp đón mọi người được, xin hai bác thông cảm cho ạ”
Chỉ là vừa nghe xong hai chữ “tai nạn” ly trà trên tay ông Sơn liền đổ ra sàn, phải biết tình cảm của ông giành cho mẹ Lan từ trước đến giờ vẫn rất sâu đậm, chuyện liên quan đến an nguy của bà, ông không thể giữ bình tĩnh được.
“Sakura, mẹ con…mẹ con không sao chứ?”
Đến bây giờ Lan mới liếc nhìn ông Sơn, nhưng chỉ một cái thôi rồi hừ lạnh quay lưng đi. Cô vẫn không thể nào đối mặt với ông ta được, nhìn ông ta, trong trái tim dường như đã được Quân làm bình ổn lại nổi lên sóng gió, là tức giận, là cay đắng…đủ thứ loại cảm xúc, nhưng chẳng có chút gì gọi là tình yêu thương đối với ba mình cả, bởi lẽ giữa cô và ông ta đến một kỉ niệm cũng không có thì lấy đâu ra tình yêu thương đây?
Bà Lệ không ngờ, cả khi bà ta đang ngồi bên cạnh như thế này mà ông Sơn vẫn cất giọng gọi tên người đàn bà khác, thẹn, xấu hổ, bà Lệ lập tức đứng bật dậy, tát cho ông Sơn một bạt tai thật mạnh rồi hậm hực bỏ đi
Không khí trong phòng trở nên lắng đọng, ba mẹ Quân không nói gì, Quân càng không biết nói gì, chỉ có Lan ngồi đó nhìn ông Sơn với ánh mắt thỏa mãn, ánh mắt chỉ biết nói ‘đáng đời ông ta’
“Nếu mọi người không còn gì nữa thì cháu xin phép đi ạ, còn rất nhiều chuyện đang chờ cháu giải quyết!”
“Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói với cô”
Lan còn chưa kịp quay người, mẹ Quân đã gọi lại. Lan biết bây giờ mới chính là thời kỳ khó khăn nhất mình phải vượt qua, đối với sự kỳ thị của mẹ Quân giành cho cô từ trước đến nay, cô có thể đoán biết chuyện bà muốn nói là cái gì
Lan dẫn mẹ Quân ly khai phòng khách để vào phòng làm việc của mình, trong phòng chỉ có hai người phụ nữ, chuyện giữa phụ nữ với nhau cũng dễ nói hơn khi không có những cánh mày râu kia
“Bác nói đi ạ!”
“Xin cô rời khỏi con trai tôi!”
“Cháu không thể ạ! Cháu yêu Quân, Bọn cháu yêu nhau!”
Quả như những gì Lan đã nghĩ, mẹ Quân sẽ đề cập đến chuyện này
“Đó chỉ là thứ tình cảm nhất thời của Quân mà thôi! Cô thấy đó, Quân yêu Thư còn nhiều hơn cô, nhưng rồi thì thế nào? Nó cũng bỏ Thư theo cô rồi đấy thôi! Có ai nói sau này Quân sẽ không bỏ cô đi, có ai có thể chắc chắn Quân yêu cô không phải chơi đùa?”
“Tình cảm này của Quân cháu hiểu rõ. Chuyện tình của bọn cháu không phải chỉ mới bắt đầu như bác nghĩ, nó cũng không có hời hợt như bác nói. Cháu yêu Quân là sự thực! Bọn cháu yêu được thì bỏ được, nếu có một ngày Quân không còn yêu cháu nữa, cháu sẽ bỏ đi, cháu tuyệt đối không để bản thân mình đi đến bước đường như mẹ cháu, nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ Quân yêu cháu, cháu không thể bỏ Quân. Mong bác đừng tìm cháu để nói về vấn đề này nữa”
Lan nói rồi rời đi, bước chân của cô kiên định, một cái xoay lưng thật dứt khoát làm cho mẹ Quân muốn gọi cô lại cũng không thốt nên lời, bà cảm nhận được sự quyết tâm của Lan, bà biết bây giờ có nói gì cũng không thay đổi được ý định của cô, chỉ là…sự tàn nhẫn của Lan bà đã thấy trên người Thư và Tuyết…bà sợ hãi cái sự tàn nhẫn đó của cô…