Trans: wiee
Edit: Tamm
----------------------------------------------------------------
Ngạc nhiên thật, tôi không nghĩ là mình sẽ gặp lão pháp sư ở nơi thế này.
"Hôm nay trời có vẻ đẹp, Seiren-sama, có muốn tản bộ cùng tôi một lát không?"
"Ồ, chắc chắn rồi."
Người đàn ông bước đến bên cạnh tôi nói với một giọng cười dễ chịu "Đi dạo cũng được."
Chờ đã, ông già này bị sao vậy, sao ông ta lại ở đây? Bộ đồ của ông ta không giống hôm qua.
"Thầy Jigen, thầy đang làm gì vậy?"
Khi cánh cửa nhà mở ra, một người bước ra từ đó... này đừng bảo đó là...
"Oriza-san?"
"Ồ, là Seiren-sama."
Cô bước ra khỏi nhà với bộ đồ khác với trang phục hầu gái thường ngày tôi thấy, mà là một chiếc váy hồng đơn giản.
Trông nó thật mềm mại, hơn cả trang phục của tôi. Với chiếc váy dài đến đầu gối chồng lên những tấm vải trắng đa lớp, một dải ruy băng xinh xắn được dệt một cách khéo léo được cài vào những nếp gấp diềm ở cổ váy.
Mẹ hẳn đã chọn cái này theo sở thích, ngay cả vậy nó cũng hợp với Oriza một cách đáng kinh ngạc... còn tôi thì không.
"Tôi tưởng hôm nay cô được nghỉ."
"Có thể tôi không phải làm cho Seiren-sama hôm nay, nhưng vẫn còn rất nhiều việc khác phải làm"
"Đúng như cô ấy nói, có rất nhiều thứ cần phải làm, kể từ khi trở thành con cả nhà Shiya, tôi cần phải học đủ thứ để làm việc"
Oriza nở nụ cười hạnh phúc khi thấy Alica nói với tôi trong nụ cười gượng gạo.
Chắc hẳn hiện giờ những người giúp việc của tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, và trên hết việc tôi có mặt ở đây đã giúp họ học hỏi thêm nhiều điều cần thiết.
"Vậy là ba người thay nhau học trong giờ nghỉ à? Nghe khổ thật, cho tôi xin lỗi nhé"
"Không sao ạ, dù sao chúng tôi cũng thích học mấy thứ như vậy."
Oriza cười một cách thoải mái như tính cách quen thuộc của ngày hôm qua. Nhưng họ vẫn thấy vui khi học những thứ đó ư? Tôi sẽ hỏi Saryuu sau. Về thứ họ đang học là gì, tôi vẫn chưa thể biết rõ.
"Cô Oriza đang học à, chính xác thì là học gì vậy?"
"Hôm nay thầy Jigen đã dạy chúng tôi cách đọc và viết bùa chú."
"Jigen?"
"Đúng, là tôi."
Ngắt lời Alice đang định trả lời, ông già giải thích trong khi đặt tay lên ngực. Sau đó, lão dừng lại một chút và bước lên phía trước, cúi đầu thật sâu.
"Thật vinh dự khi ngài ghé thăm, Seiren-sama. Tên lão là Kasai Jigen, pháp sư độc quyền của gia tộc Shiya."
"Độc quyền?"
"Khi gia tộc có xảy ra chuyện liên quan đến ma thuật, lão là người luôn có trách nhiệm giải quyết nó. Kể từ giờ lão sẽ quan sát ngài theo cách tương tự."
Bất ngờ thật... gia đình tôi có cả pháp sư độc quyền. Cả khi đó là điều bình thường ở đây, và thậm chí có cả phòng nghi lễ trong lâu đài đều là điều bình thường. Chờ đã, Kasai?
"Mình nhớ giáo viên riêng của nhà Saryuu cũng mang họ Kasai."
"Ồ, ý ngài là con nhỏ đó đấy à, Kuon là cháu gái lão."
Tôi lắng nghe cẩn thận khi nghe lời giải thích chi tiết. Ông già... Jigen cười kèm theo tiếng ho bụi bặm như vướng vào đống mạng nhện trong góc cửa hàng bán buôn, sau đó chầm chậm gật đầu với nụ cười nhẹ nhàng.
"Bất chấp mọi lời khuyên, Saryuu vẫn đang học tập dưới sự tận tình của Kuon, nhờ đó mà lão được ở lại một nơi thế này."
"Ừ... Jigen-sensei rất giỏi."
"Đúng vậy, pháp thuật rất khó học, thầy Jiren cũng là pháp sư vĩ đại nhất của ngài lãnh chúa chúng ta."
Hai cô hầu gái nhanh chóng đáp lại sự khiêm tốn của Jigen bằng những lời khen ngợi không ngớt. Chà, thật tuyệt khi có một pháp sư vĩ đại như vậy.
Phụng sự nhà mình... ông ta tuyệt đến mức cha mẹ tôi có thể tìm lại đứa con gái đã mất tích 18 năm trước, không nghi ngờ gì nữa, ông già này có khả năng tạo một số phép đáng kinh ngạc đây.
"Giờ thì, thay vì đứng đây nói chuyện, sao ta không vào trong uống trà nhỉ? Kuon chắc vẫn đang nói chuyện với ngài công tước, Ngài có muốn dành chút thời gian tâm sự với lão già này không?"
"Ồ, được thôi."
Chà, bỏ ma thuật sang một bên, Jigen-san đã để lại cảm giác của một người ông tốt bụng. Ông ấy muốn nói chuyện với tôi. Ổn thôi, sẽ là một cơ hột tốt để giải quyết mớ câu hỏi còn lại trong đầu.
"Hmm... Seiren-sama chắc hẳn có rất nhiều người theo cạnh rồi, sẽ không phiền khi thêm một người nữa đâu nhỉ, ở đây có ba người có thể chăm sóc ngài đàng hoàng.
"Ồ. Minoa-san cũng đang ở đây."
"Jigen-dono, tôi muốn có cơ hội để học tập nhiều hơn, Oriza-san cũng đã nghe bài giảng của ông, cảm giác như đó là một cơ hội lớn được định mệnh ban tặng nhưng Minoa đang ở đây."
Tôi phải cẩn trọng. Minoa chắc đã được Yuzuruha trong cơn tức giận gửi đi vì tôi bỏ đi khá lâu.
"Alica-san, có thể báo cho lâu đài việc tôi đang làm không?"
"Vâng, tôi sẽ chuyển lời nhắn của ngài."
Một lúc sau, Alica trở lại. Với Minoa hiện đang tham gia cùng chúng tôi, bước vào nhà Jiren. Minoa đưa chúng tôi đĩa snacks từ bếp, vì đã biệt tăm một lúc mà chưa ăn gì.
So với lâu đài, bên trong ngôi nhà bình thường hơn nhiều. Dù có là nhà của một pháp sư đang sống nhưng cảm giác nó giống phòng của cha tôi hơn.
Với một bức tường chất đầy sách bìa có nguồn gốc khác nhau giữa một dãy áp phích đủ thể loại. Ngoài ra còn đầy những ký hiệu mà tôi không thể hiểu.
Đáng ngạc nhiên hơn là tôi thậm chí còn tìm thấy thứ trông như hộp sọ được bảo quản của một con ếch.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài có vẻ cổ kính, gọn gàng và sạch sẽ. Ah... sống kiểu này thật tốt với tôi.
Tôi đôi lúc ước mình được sinh ra ở nơi cổ kính như thế này. Nhưng chắc sẽ chẳng thể làm điều đó đâu vì đã được sinh ra với dòng dõi này. Có lẽ điều đó sẽ thành hiện thực ở một thế giới khác.
Căn bếp quen thuộc đến không ngờ, cảm giác như được yểm phép thuật với thứ trông giống chiếc tủ lạnh đặt nằm cạnh những thiết bị bếp điện khác.
Nhờ Oriza-san làm việc chăm chỉ, chúng tôi nhanh chóng thưởng thức được một ít trà. Ngôi nhà nhỏ này là một phần tài sản của gia tộc Shiya, nên sẽ rất tuyệt khi có căn bếp và nội thất tốt.
Tuy vậy nơi đây lại mang đến một cảm giác yên bình ngắn ngủi, nghỉ ngơi bên tách trà giản dị, cảm giác thật quen thuộc.
Mang ra một chiếc đĩa nhỏ, Oriza-san nhanh chóng bỏ đầy bánh quy vào đĩa cho chúng tôi.
"Đây rồi!"
"Cảm ơn Oriza-san!"
"Tiếp tục nào, Seiren-sama có vẻ khát nước. À, tôi có chuẩn bị thêm đồ cho Minoa và Alica ở trong bếp rồi"
"Ồ, cảm ơn chị, Oriza-san."
"...Thứ lỗi."
Những người giúp việc thậm chí còn uống trà riêng, buồn thật... lúc nào cũng phải giữ khoảng cách như vậy.
Haizz, mọi chuyện đã như vậy rồi, mình cũng chẳng thể thay đổi điều gì.
"Alica-san và Minoa-san, hãy cùng vào đây uống trà nào."
"Dạ"
"Thứ lỗi cho sự bất lịch sự của tôi"
"Tôi sẽ chờ trong bếp"
Sau tất cả thì họ là giúp việc, cả ba đều nhìn lại một lần trước khi trở lại bếp, Jigen đang ngồi trên chiếc ghế dài đơn, nhấp 1 ngụm trà một cách lúng túng. Hmm, tôi thắc mắc chiếc cốc của ông ấy có phải tự làm không? Tới tôi nhấp một ngụm trà trong tách của mình. Ah, vẫn ngon như thường lệ.
Jigen lấy 1 chiếc bánh quy, sau đó đặt ly trà xuống, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi và từ từ đặt câu hỏi.
"...Thế giới này, ngài đã quen với nó chưa?"
"Thật bất ngờ là ở đây người ta có cách cư xử như thế này, nhưng những người giúp việc và bố mẹ tôi lại rất ủng hộ tôi, bằng cách này hay bất kì cách nào khác. Nhưng cái hệ thống địa vị xã hội này... phải nói là rất phiền toái."
Tôi nói một cách nhẹ nhàng.
"Thật bất ngờ khi lại đột ngột nghe mối bận tâm của Ngài thế này."
"Ông cũng biết hoàn cảnh của tôi phải không Jigen?"
Đột nhiên tìm thấy cha mẹ ruột của mình và phải vật lộn với biết bao nhiêu thứ.
"Seiren-sama, xin đừng bận tâm đến điều đó, đó chỉ đơn giản là cách thế giới này hoạt động."
"Tôi biết."
Minoa cũng đã xem qua hết rồi... Nhưng ít nhất Jigen biết tôi đến từ một thế giới khác... Haiz, tất cả chúng khiến tôi kiệt sức.
"Vậy còn cơ thể mới thế nào ?"
"Chà, việc tự nhìn xuống chính mình cũng trở nên 'khó khăn' hơn, và còn khó mặc đồ lót hơn nữa."
"Ta biết, tuy nhiên con gái có vóc dáng mảnh mai hơn nhiều nên cố gắng chăm sóc bản thân nhé."
"Tôi sẽ cẩn thận."
...Đặc biệt là vóc dáng phụ nữ à? Dù sao cũng phải thận trọng, tôi chưa có nhiều kinh nghiệm làm phụ nữ.
Tôi đã quen cách sống của con trai, nhưng giờ phải đổi mới thôi.
"À phải, tôi nhớ ra lúc nãy Oriza-san có nói gì đó về ma thuật."
"Vâng, tôi thông thạo phương ngữ đặc biệt cần thiết để biểu diễn ma thuật, việc nghiên cứu chúng giúp tôi có thế nhấc một người lên không trung hoặc triệu hồi những vật thể nhỏ."
"Wow."
Ồ... để nghĩ thế giới pháp thuật này có khả năng như vậy. Ông già này đúng là chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu này, với tài năng ma thuật rõ rệt.
"Vậy Jigen có thể dạy tôi cách sử dụng thứ ma thuật này được không?"
"Đó là con đường ngài chọn ư. Tôi tự hỏi liệu động lực của ngài có phải để công nhận việc tôi đã tìm ra tung tích của ngài ở thế giới khác hay không."
"Đúng vậy, nó có quá khó để học không?"
"Chà, sẽ hơi khó khăn một chút, lão phải nói với ngài là sẽ tốn một khoảng thời gian khá dài."
"Ông không thể dạy ta một chút sao? Ta thật sự muốn tìm hiểu thêm về chúng."
Ông già cố đuổi tôi đi, nhưng tôi chẳng lo ngại khó nhọc. Tôi biến mất sang một thế giới khác, giới tính thay đổi buộc tôi phải sống như một người khác. Và tôi phải sống như vậy suốt 18 năm cuộc đời cho đến nay.
Lão già có thể lo lắng việc này tốn nhiều thời gian, nhưng trở về từ một thế giới khác biệt, trải qua đủ thứ chuyện như vậy, sao tôi có thể từ bỏ dễ dàng được. Tôi có thể bắt đầu là con gái của họ. Nhưng tôi phải làm quen với việc này vì tôi từng là con trai.
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi nhận ra tách trà của mình đã cạn. Minoa luôn giữ quan sát và nhận thức được điều đó, bèn nhanh chóng lướt ngang qua phòng.
"Tôi xin lỗi, Seiren-sama. Tôi thấy ngài đang hào hứng về ma thuật chỉ vài phút trước..."
"Không sao đâu, tôi chỉ hơi lơ đãng một chút thôi."
Trà ở đây thật sự rất ngon, làm chiếc lưỡi kém cỏi của tôi cũng được điều chỉnh đôi chút.
Có thể tôi sẽ cần phải làm quen với sự xa hoa thế này.
-*-
Sau khi dạy Kuon-sensei, cô ấy đã phát triển được khả năng tinh thông ma thuật đáng kể và chúng tôi nhận thấy những kiến thức đó cũng rất tiện lợi...
Hẳn Seiren-sama cũng sẽ thấy điều tương tự.
Khuôn mặt Oriza-san thậm chí còn thể hiện rõ sự lo lắng của cô ấy đối với cảm xúc của tôi, cô ấy đang bảo vệ tôi chăng?
Chỉ trong chưa đầy một ngày, tình hình của tôi thay đổi đáng kể.
"Xin lỗi, cảm ơn ngài vì đã đem mọi chuyện ra ánh sáng."
"Hừm, tôi không phải người cô nên nói điều đó, dù sao đây cũng là công việc của cô mà."
Tuy nhiên, Oriza-san vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, sau khi nhận được lời nói như vậy, đó lại là một mặt xấu khác của cô ấy. À không, cô ấy vẫn là một cô gái xinh đẹp. Có vẻ tôi vẫn suy nghĩ về mọi thứ như là con trai vậy.
-*-
Trong lúc đó, Alica-san và Minoa-san cũng đã trở lại. Trên khuôn mặt cả hai đều trông có vẻ hài lòng. Hẳn là vì trà thực sự rất ngon, thật một hương vị hoàn hảo tuyệt vời.
"Cảm ơn vì đã mời trà, nó thực sự rất ngon."
"Đúng vậy, nó rất ngon."
"Thật tuyệt, đúng là hoàn hảo."
Ngoài Oriza-san đang đứng cạnh tôi, Jiren nhìn tất cả các cô gái bằng con mắt sắc lẹm, trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mọi thứ trở nên căng thẳng.
"Alica-dono, Minoa-dono, Oriza-dono."
"Vâng?"
"Dạ."
"Ồ,h-hả? Cái gì thế?"
"Seiren-sama tới đây từ ngày hôm qua, từ một nơi hoàn toàn khác. Ở đó cô đã phải vật lộn để thích nghi với những điều lạ lẫm của cơ thể mới."
Jigen giải thích rõ ràng, bao gồm cả những chi tiết chung về hoàn cảnh của tôi cho đến nay. Ừ thì, tôi đã sống như một chàng trai cho đến ngày hôm qua.
Đột nhiên kết thúc với một cơ thể con gái như thế này, thật là một trải nghiệm áp lực. Ý tôi là, thật khó để biết rằng tôi thậm chí không phải là con trai ngay từ đầu.
Tự hỏi liệu cuộc sống của mình có khác đi nếu tôi biết điều này ở thế giới khác không.
"Sau khi cân nhắc một cách cẩn thận, tôi quyết định rằng Seiren-sama từ nay trở đi sẽ được dạy riêng về pháp thuật. Và Oriza-dono, tôi sẽ dạy cô những gì cần biết sau hôm nay, phòng trường hợp Seiren-sama cần được hướng dẫn trực tiếp khi tôi không có mặt."
"Vâng, như ngài yêu cầu."
Sau tuyên bố của Jiren, Oriza-san quay lại im lặng hỏi thăm các cô hầu nữ như thể họ đã nói về điều này trước đây, vì vài lý do gì đó mà tôi cũng quay lại nhìn.
"Đương nhiên là tôi vui lòng chấp nhận."
Alice-san và Minoa-san sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng gật đầu. Sau đó, cả hai quay sang Jigen và gật đầu.
"Tôi hiểu rồi, như ngài yêu cầu."
"Cảm ơn vì sự lãnh đạo cũng như hỗ trợ của ngài."
Hai người dường như hoàn toàn đồng ý với quyết định này. Trông họ chẳng chút thay đổi nào, chỉ nhìn tôi như thường lệ.
"Tôi chắc chắn sẽ cẩn thận, Alica-san, Oriza-san, hãy bảo trọng."
Cùng lúc đó cả ba cô hầu gái đồng thanh nói "Tất nhiên rồi" một cách kiên quyết, làm tôi vô cùng nhẹ nhõm.
Hẳn đây sẽ là một sự thay đổi lớn với bản thân tôi.
"Tôi hy vọng ngài sẽ tha thứ cho yêu cầu ích kỷ của tôi."
"Mọi thứ sẽ ổn thôi, mỗi chúng ta đều được giao nhiệm vụ chăm sóc cho Seiren-sama của gia tộc Shiya, vì vậy ta hiểu vai trò tập thể để làm việc đó."
Điều này vẫn gây rắc rối cho tôi, mặc dù Jigen dường như cũng hiểu được, cùng với việc là một pháp sư, ông ta dường như có khá nhiều năm để làm điều đó.
"Seiren-sama, sau chuyện này hãy học hành chăm chỉ nhé."
"Tôi biết rồi, cảm ơn nhiều."
Đúng vậy, tôi phải cố gắng hết sức, Jigen và mọi người có vẻ rất vui vì điều này. Tuy nhiên... Viện trưởng... tôi vẫn mong ngày nào đó sẽ gặp lại ông.