Trans: hafo
Edit: Tamm
----------------------------------------------------------------
Tiếp tục men theo lối đi ra sau dinh thự. Chỗ góc tường, phía sau phòng ăn, một nhóm hầu gái đang hăng say làm việc. Hình như trong đó có một hầu nam nữa, có vẻ anh ta đảm nhận việc rửa bát. Trên tay anh chàng đang cầm thứ gì đó nhìn như một con dao bếp, anh ta cẩn thận mang nó về phía bếp. Chà, có vẻ anh ấy mang cho bếp trưởng… Dù sao thì gia đình tôi cũng khá giàu nên nhiều người hầu làm việc thế này cũng là điều bình thường nhỉ.
Nhìn sang phía Alica-san, đầu cô ấy gật gật như thể đồng ý với suy nghĩ của tôi.
“Toàn bộ các bữa ăn đều được chuẩn bị ở đây, kể cả là bữa cho chúng tôi, nên ở đây luôn có việc để làm. Vì vậy mọi người thường giúp nhau làm. ”
“Nhưng mà bữa trưa đã xong rồi mà. Sao ở đây lại còn nhiều người vậy chứ.”
“Mọi người đang chuẩn bị bữa tối nay đó ạ.”
Chà. Theo tôi thấy thì cách làm này sẽ tốn rất nhiều thời gian đó. Sẽ hiệu quả hơn nếu mọi người chuẩn bị vài việc từ trước như, rửa và lặt rau, bỏ đi những phần không cần thiết của mấy con cá như đầu hay xương chẳng hạn. Chia thịt thành từng phần cho từng bữa thay vì ăn hết một lần trong một bữa. Nói đến thịt thì, không biết ở đây có cái trang trại nào cho tôi khám phá không nhỉ, được nhìn những con động vật cũng thật tuyệt. Thật ra thì, tôi cũng muốn nói chuyện với những đầu bếp, tôi chẳng có cơ hội đó vào những bữa ăn.
“Chúng ta không nên làm phiền họ.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Được rồi, rời khỏi đây thôi.”
“Okay.”
Alica-san đặt tay lên môi ra hiệu im lặng. Tôi và Alica-san nhanh chóng rời khỏi đó để không gây sự chú ý.
Chúng tôi trốn ra sau một ngôi nhà được làm bằng gạch, cách xa nhà bếp. Ngay kế bên, là một ngôi nhà khác cũng được làm bằng gạch với một cái ống khói. Vì những ngọn cây mọc khá xa chỗ này nên nó không bị mắc vào. Có một con đường để vào ngôi nhà đó với những ngọn cỏ xanh xung quanh. Hình như chỗ này có người sống.
“Alica-san, mấy cái này là gì vậy?”
“Đây là Chimney Smokehouse. Nơi này dùng để bảo quản các loại thực phẩm cần được hun khói như thịt khô, trà, và các loại gia vị khác như muối chẳng hạn.”
Ah, nơi này tách biệt hoàn toàn với khu bếp chính. Ấn tượng đầu tiên của tôi là các kho này rất to. Nơi này 100 người cùng vào chắc chẳng có vấn đề gì. Cái nhà kho để hun khói này là mấy thứ bạn sẽ thường thấy trên chương trình TV, và sẽ chẳng thể mua nổi nó.
“Vậy là để bảo quản thịt khô. Mấy nguyên liệu mà được bảo quản, như tiêu ấy nhỉ?”
“Vâng. Trước đây, các loại gia vị như vậy sẽ được cất trong những hầm rất kín, nên việc có một kho chứa như này rất tiện đó ạ.”
Chỉ để cất mấy cái gia vị mà sử dụng cả hầm kín à. Mà thật ra thì tôi cũng có nghe về việc này ở tiết học lịch sử, có thời điểm gia vị trở nên hiếm và cực đắt vì khó nhập khẩu từ nước khác. Không biết liệu ở đây có việc này hay không.
“Nè, có phải trước đây gia vị được cất kỹ như vậy do khó kiếm ở đây mà phải nhập khẩu từ đâu đó đúng không?”
“Vâng. Cũng do phí vận chuyển khá cao nên giá của gia vị cũng đắt.”
Vậy đó là sự thật. Tương lai giá của mấy cái gia vị sẽ giảm vì việc vận chuyển trở nên dễ dàng hơn.
“Nếu chúng ta mua được chúng với giá rẻ hơn thì gần đây có chỗ nào sản xuất nhỉ?”
“À thì. Trong khu vực của nhà Shiya, có rất nhiều khu để sản xuất mấy loại gia vị này.”
“Ra vậy. Có vẻ những người nông dân đã làm việc rất vất vả.”
Nếu có thể tự mình làm ra mấy loại gia vị thì việc khiến giá thành trở nên rẻ hơn là việc có thể. Tôi nghĩ những cô chú nông dân đã tích cực trồng nhiều loại cây khác nhau, vì sẽ rất có lời nếu bán nhiều loại cây cùng lúc. Cái nhà kho này tôi vẫn còn nhiều thắc mắc về nó.
“Vậy, cái kho này hoạt động thế nào vậy?”
“Khói được tạo ra từ giữa kho. Ngài chủ nhân thường dùng khói của cồn để tạo ra thịt hoặc là phô mai xông khói.”
“Oh…”
Thức ăn hun khói à…Tôi cùng viện trưởng từng thử làm một vài món bằng cách hun khói, chúng tôi dựng tạm một chỗ nhỏ từ thùng các-tông để làm. Không ngờ ở đây lại có mấy thứ đắt đỏ như thịt hun khói…và cả phô mai hun khói nữa chứ. Tôi cũng chưa bao giờ thử uống sake bao giờ, không biết vị nó thế nào nhỉ.
“Tôi chưa từng thử dùng rượu sake, liệu tôi có cách nào để nếm thử nó không?”
“Cô chủ muốn uống ạ? Tôi nghĩ là được thôi. Saryuu-sama cũng thích dùng phô mai sau khi học mà. Tôi sẽ thử hỏi ai đó xem.”
“Cảm ơn, nhớ hỏi cho tôi.”
Tuyệt quá! Hẳn mấy món này được hun khói với rượu sake khá lâu rồi, vậy tôi nên cẩn thận một chút khi ăn nhỉ. Được ăn mấy món có vị lạ như vậy làm tôi có chút vui mừng, dù sao thì trước khi đến đây tôi cũng chỉ là một người nghèo mà thôi. Trở nên giàu có thế này cũng cần thời gian để thích nghi.
Alica-san đập tay như thể vừa nghĩ ra gì đó.
“À phải rồi, Seiren-sama. Ở sau này có một cái giếng để bơm nước sinh hoạt đó. Cô có muốn xem không?”
“Ồ, được thôi, tôi cũng muốn thấy nó.”
Một cái giếng à? Tôi chưa từng thấy mấy thứ cũ cũ như vậy trước đây. Ở thời của tôi thì dùng giếng trở nên quá bất tiện rồi. Khi chúng tôi đi ra phía sau nhà kho thực phẩm, một cái giếng đá được đậy lại hiện ra trước mắt tôi, nó chỉ cao đến đầu gối tôi thôi. Cố gắng để không mường tượng lại mấy cảnh phim kinh dị từng xem, tôi tự nhủ mấy cái đó không có thật đâu. Trên nắp giếng tôi thấy có một cái ống bơm, trong nhà tắm cũng có cái tương tự như vậy. Tôi đoán mọi người mang xô và thùng tới đây để lấy nước. Nghe khá phiền đó nhỉ.
“Cô nói cái này để làm nước sinh hoạt nhỉ, vậy là không uống được rồi.”
“Trên ngọn đồi gần đây có một giếng khác để lấy nước uống, còn cái này chỉ để tắm hay giặt giũ thôi ạ.”
“Một cái giếng khác à…”
Mà cũng chẳng ngạc nhiên gì. Nước ở vùng nông thôn thường không đủ sạch để uống, chỉ để làm nước cho nhà tắm hay nhà vệ sinh thôi. Nhưng, điều này lại khiến tôi tự hỏi, vậy làm sao mà họ lọc được nước để uống từ mấy cái giếng chứ?
“Cái giếng kia trong hơn hả?”
“Tôi không chắc nữa, nhưng mà do ở trên đồi nên nguồn nước cũng ít bị làm bẩn.”
“À, cũng có lý.”
Cái giếng này khá gần nhà, nhưng mà còn cái để uống thì lại khá xa. Việc lau chùi căn nhà cũng cần kha khá nước nên mọi người cũng thường lấy ở đây. Tôi muốn thấy cái giếng để lấy nước uống cơ. Ở trên đồi thì hẳn sẽ giúp tôi hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên. Dù có khó khăn, tôi cũng muốn được tận mắt nhìn thấy.
“Hmm?”
Một mùi hương thoang thoảng trong gió phà vào mũi tôi. Hương thơm này có vẻ là của một loài hoa nào đó, gì vậy nhỉ? Lần theo mùi hương, tôi tìm thấy một vài bông hoa nhỏ trắng xinh xinh đang nở rộ. Không chắc chắn lắm nhưng mà có vẻ mấy bông hoa này được dùng để tạo mùi trong nhà vệ sinh… Nhưng mà tôi không nhớ có thấy bông hoa nào ở đó cả. Alica-san gọi tôi từ phía xa.
“Đi về phía đó là nhà vệ sinh, nên chúng tôi trồng nó ở đây để khử mùi.”
“Vậy là nó đã mọc khá xa.”
Cố gắng nhìn theo mấy bông hoa, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Chỗ bên kia đang bị ngập nước, đó có phải nước thải không? Eww... Tôi không muốn nghĩ thêm về nó đâu. À, vậy lại càng có lý—Mấy bông hoa được trồng ở đây để cản mùi hôi.
“Mùi mấy bông hoa này nồng quá. Nó được trồng ở đây để ngăn mùi đúng không?”
“Vâng. Những người nông dân thường phải làm việc với phân bón thì họ thường sử dụng loài hoa này, chúng rất hợp với những chỗ hôi hám.”
“Ah…”
Có vẻ tôi đã đoán đúng tác dụng của mấy bông hoa này. Một cái lọc khí hoàn toàn của tự nhiên…Đúng vậy, không nên nghĩ quá nhiều đến nó. Ở đây thì mấy việc này là bình thường thôi. Alica-san dẫn tôi đi quanh chỗ rác được gom lại, tôi đã học được một số thông tin khác bổ ích.
“Cô thấy không…? Có một cái hàng rào để ngăn động vật đi vào chỗ bỏ rác. Còn có thêm cái rào phụ làm bằng gỗ nữa.”
“Cách ly nó như vậy, thật là một quyết định đúng đắn.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy.”
Hầm rác, chứa nhiều loại chất thải như vậy…nếu mà rơi vào đó…sẽ chẳng phải điều tốt lành gì.
Sau khi đi vòng vòng, chúng tôi đi ngược lên lại phía trước căn dinh thự, lần này chúng tôi ở khá gần phòng của cha. Ở đây không có cái kho nào để cất những thứ như thức ăn, thay vào đó là một con đường được lát bằng đá cuội với một căn nhà nhỏ. Một ngôi nhà tranh, có lẽ là nhà riêng của ai đó. Khi đến gần căn nhà chúng tôi bị chặn lại bởi một giọng nói.
“Oh, chẳng phải là Seiren-samaa sao.”
“Ồ, ngài phù thủy già.”
Tôi tìm thấy người đã đưa tôi đến thế giới này và biến tôi thành phụ nữ, lão pháp sư già.