Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Bộ phim này từ diễn viên đến tổ sản xuất đều là nhân vật có danh tiếng, đạt được vô số kỉ lục, trở thành bộ phim thanh xuân huyền thoại của Châu Á, sau đó còn được các nước khác mua kịch bản để remake.
Nhưng, kết cục của Từ Lâm - biên kịch bộ phim này lại vô cùng thảm.
Hoàn cảnh của Từ Lâm khá tương tự Diệp Mộ Phàm, là học trò của Đàm Chấn Tân - biên kịch kim bài bên phía Hoàng Thiên.
Nhưng trên thực tế, cái gọi là biên kịch kim bài, viết ra vô số kịch bản có linh khí đều do học trò Từ Lâm của ông ta sáng tạo ra.
Trong vòng biên kịch, có không ít người lợi dụng danh thầy trò hoặc lấy danh nghĩa hướng dẫn để lấy kịch bản từ tay người mới.
Sau khi thấy hai bộ do mình viết hot lên, Từ Lâm đương nhiên không cam nguyện cả đời làm súng cho người khác, đưa ra yêu cầu muốn đăng kí bản quyền, lúc ấy Đàm Chấn Tân và giải trí Hoàng Thiên sảng khoái đồng ý, ai ngờ bộ thứ ba lại không đề tên của anh ta, chỉ cho anh ta ba vạn làm tiền bồi thường.
Từ Lâm không đồng ý bị lừa gạt như vậy, quyết định tự lập, mang theo kịch bản mới của mình đi tìm công ty mới để hợp tác.
Bởi vì Từ Lâm rất tôn kính và tín nhiệm Đàm Chấn Tân, nên đã từng để ông ta xem qua kịch bản.
Hiển nhiên Từ Lâm đã xem nhẹ trình độ vô sỉ của Đàm Chấn Tân và Hoàng Thiên.
Đàm Chấn Tân đã sớm sửa kịch bản của Từ Lâm, đăng kí bản quyền, Hoàng Thiên biết rõ đó là kịch bản Từ Lâm sáng tác, nhưng vì danh tiếng của biên kịch kim bài nhà mình nên đã chọn cấu kết với ông ta làm việc xấu, nhanh chóng quay kịch bản kia.
Lúc ấy Từ Lâm quay được một nửa thì bị Đàm Chấn Tân và Hoàng Thiên cắn ngược, nói anh ta xâm phạm bản quyền, trộm kịch bản của thầy.
Bởi vì thời gian đăng kí bản quyền của anh ta trễ hơn Đàm Chấn Tân, nên có miệng cũng khó mà giải thích, chỉ có thể đeo trên lưng cái danh ăn cắp, bị đuổi ra ngoài vòng, trơ mắt nhìn kịch bản những người đó trộm được hot lên, danh tiếng thuộc về người khác.
Vào ngày bộ phim ấy đạt được giải Bách Hoa, Từ Lâm đốt than tự sát trong nhà.
Kịch bản cô đưa Cung Húc xem chính chính là bộ phim nổi tiếng khắp trời nam đất bắc ở kiếp trước, được cô dùng trí nhớ để viết lại.
Đời này, dựa theo thời gian cô suy tính thì Từ Lâm còn chưa viết xong kịch bản, cô đăng kịch bản lên một website, đăng kí bản quyền trước tất cả mọi người.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau...
Đến lúc đó không chỉ có thể đâm Hoàng Thiên một dao mà còn có thể kéo Từ Lâm về bên mình.
Tư Dạ Hàn nghe vậy thì lật xem kế hoạch quay phim của cô, xem sắc mặt thì hình như không hứng thú cho lắm.
Một lát sau, anh nhìn sang Diệp Oản Oản: "Kéo đầu tư?"
Diệp Oản Oản chớp chớp mắt: "Đúng vậy! Không kéo đầu tư thì làm sao có tiền để quay chứ! Em nghĩ rồi, có mấy công ty rất thích đầu tư vào loại phim thần tượng thanh xuân này, cơ hội kéo đầu tư rất lớn..."
Nghe Diệp Oản Oản nói thế, sắc mặt Tư Dạ Hàn càng kém hơn, sau một lúc lâu anh mới mở miệng: "Phải không?"
Diệp Oản Oản cuối cùng cũng phát hiện thái độ của Tư Dạ Hàn hơi kì lạ rồi.
Rõ ràng vừa rồi còn tốt mà...
"Ặc, sao vậy, anh không vui sao?" Diệp Oản Oản thử thăm dò.
Tư Dạ Hàn buông bản kế hoạch xuống, ánh mắt dừng trên người cô: "Vì sao không tìm anh?"
Diệp Oản Oản há hốc mồm: "Hả? Tìm... tìm anh?"
Thấy Diệp Oản Oản hoàn toàn không có ý muốn tìm mình, sắc mặt Tư Dạ Hàn càng đen hơn: "Sao?"
Dựa vào cái gì mà không thể tìm anh chứ?
Một núi vàng như anh ở chỗ này, cô còn muốn tìm người khác để kéo đầu tư ư?"