Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cô gái mặc trang phục ở nhà, nét mặt mềm mại ấm áp, xua tan đi hơi thở lạnh băng và sát khí trên người anh trong nháy mắt.
Tựa như ánh sáng trong bóng đêm khiến người ta muốn đến gần, Tư Dạ Hàn cúi người, dường như muốn ôm cô.
Nhưng đến gần, anh lại lập tức đứng dậy: "Anh đi tắm đã."
Đại khái là sợ khí lạnh và mùi máu tươi trên người làm ảnh hưởng đến cô.
Nhưng vừa mới thẳng lưng, cơ thể anh đã được một vòng tay ấm áp ôm chặt.
Tư Dạ Hàn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ôm lấy thiếu nữ: "Sao giờ này vẫn chưa ngủ?"
Diệp Oản Oản thở dài: "Em bị anh lây bệnh mất rồi..."
Không có anh, cô sẽ mất ngủ.
Dường như không hiểu cô có ý gì, Tư Dạ Hàn rũ mắt nhìn cô: "Hửm?"
Chân mày Diệp Oản Oản hơi nhướng lên, đáy mắt lộ ra một tia giảo hoạt: "Ý trên mặt chữ, anh tự đoán đi!"
Mỗi lần anh tỏ tình đều cong quẹo như đi đường núi, cô cũng muốn để anh nếm thử hương vị hại não như vậy!
Tư Dạ Hàn nghe vậy thì hơi suy tư, sau đó sâu xa nhìn cô gái: "Không có anh, ngủ không được?"
Diệp Oản Oản hơi kinh ngạc: "Lợi hại..."
Thế mà lại đoán trúng!
Giọng điệu của Tư Dạ Hàn rất chi là đương nhiên: "Chỉ là suy đoán bình thường mà thôi, không phải em bị anh lây bệnh rồi chứ?"
Nghe vậy, Diệp Oản Oản tỏ vẻ trái tim đã bị đâm thêm một nhát.
"Đúng rồi, Hứa Dịch đâu rồi? Không cùng anh trở về sao?" Diệp Oản Oản nhìn anh.
Tư Dạ Hàn: "Còn có việc cần xử lý."
"Ồ ồ..." Diệp Oản Oản gật đầu, thảo nào không trả lời cô.
Diệp Oản Oản không hỏi nhiều về chuyện của thành phố Thâm, nhìn mùi máu trên người anh cô đã có thể đoán ra đại khái.
"Được rồi, anh mau đi tắm đi, người anh lạnh như vậy, đừng để bị cảm, vừa lúc em có mua quần áo cho anh, anh đi tắm rửa rồi thử xem sao." Diệp Oản Oản có chút hưng phấn mà thúc giục.
Tư Dạ Hàn: "Được."
Phòng ngủ trên lầu.
Sau khi Tư Dạ Hàn tắm rửa xong, Diệp Oản Oản nhét bộ vest hôm nay mới mua cho anh.
Chờ Tư Dạ Hàn đổi xong quần áo, Diệp Oản Oản liên tục gật đầu: "Quả nhiên, em nói không sai mà! Bạn trai em mặc gì cũng đẹp! Anh trai em còn không tin!"
"Anh trai em?" Trên mặt Tư Dạ Hàn hiện lên một tia khác thường khó phát giác.
"Đúng vậy, hôm nay anh trai em đến Quang Diệu phỏng vấn chức tạo mẫu, sau khi biết Diệp Bạch chính là em gái anh ấy giả trang, anh không biết biểu cảm của anh ấy vi diệu đến thế nào đâu!" Diệp Oản Oản cười kể cho Tư Dạ Hàn nghe những chuyện ngày hôm nay.
"Lúc dẫn anh ấy đi mua quần áo, em thấy bộ đồ này, cảm thấy anh mặc chắc chắn sẽ đẹp cho nên liền mua! Anh thích không?"
"Ừm." Ánh mắt Tư Dạ Hàn dừng lại ở cuốn kịch bản trên giường, tiện tay cầm lên: "Đây là cái gì?"
"Cái này ấy à, không phải em đã đề cập với anh rồi sao? Em chuẩn bị sản xuất một bộ phim, đây là kịch bản. Không bột đố gột nên hồ, trước khi bắt đầu khởi quay, em còn phải kéo đầu tư nữa!" Diệp Oản Oản buông tay nói.
Kịch bản cô đang làm gần đây chính là bộ phim này.
Kiếp trước cô xem qua không ít phim truyền hình và điện ảnh kinh điển, dựa theo trí nhớ của cô, hoàn toàn có thể quay trước không ít kịch bản hot ở kiếp trước.
Làm như vậy khó tránh khỏi sẽ cướp lấy cơ duyên của người khác, thay đổi quá nhiều việc, cô cũng không muốn dùng cách đó để đạt được lợi ích.
Nhưng có một kịch bản lại tương đối đặc thù.
Kiếp trước, công ty giải trí Hoàng Thiên thuộc tập đoàn Diệp thị sản xuất một bộ phim thần tượng nổi tiếng khắp trời nam đất bắc.