Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Nhưng năm rời khỏi nhà gần đây, con luôn ghi nhớ lời dạy dỗ của ông bà, muốn hối cải để làm người mới, bắt đầu lại lần nữa. Con rất rõ ông bà nội làm vậy chỉ vì muốn rèn luyện con, vì muốn tốt cho con, cho nên con mới vào một công ty nhỏ, muốn làm từ thấp lên, muốn có một ngày, con có thể trở thành người cháu mà ông bà nội tự hào! Cái gọi là con gái Trầm gia chỉ là con vui chơi qua đường, dù sao điểm này con cũng giống ông nội mà."
Nghe đến đó, không chỉ có Đàm Nghệ Lan, cả Diệp Hồng Duy cũng động lòng,
Vợ chồng Diệp Thiệu An nghe Diệp Mộ Phàm phủ nhận toàn bộ, còn thề son sắt mình hiểu chuyện nghe lời thì đần thối mặt, khó tin không thôi.
Sau khi nói xong, Diệp Mộ Phàm trực tiếp quỳ trước mặt vợ chồng Diệp lão gia tử, biểu cảm càng thêm đau lòng và ấm ức: "Ông nội, bà nội, con thật sự không có làm, vì sao chú hai lại muốn vu oan cho con? Cả nhà con đều bị đuổi ra khỏi cửa, chẳng lẽ còn không đủ sao? Chú ấy còn muốn ép gia đình con tới thế nào mới vừa lòng? Hồ sơ đấu thầu là chú hai và chị Y Y bảo quản, nhất định là bọn họ cố ý tiết lộ, muốn ập cái nồi đó lên đầu con! Ông nội bà nội, xin ông bà làm chủ cho con!"
Diệp Oản Oản đứng kế bên âm thầm đỡ trán. Tốt rồi, là cô lo lắng vô ích. Gia hỏa này còn nhập tâm diễn xuất hơn cô tưởng, thật không biết xấu hổ...
Diệp Thiệu An đã sắp tức hộc máu: "Cậu cậu cậu..."
Ông ta nói "cậu" nửa ngày cũng không nói rõ được câu hoàn chỉnh, Diệp Mộ Phàm quả thật quá vô sỉ!
Lúc này, sắc mặt Đàm Nghệ Lan đã hoàn toàn mềm nhũn, hốc mắt cũng có chút phiếm hồng, bà nhìn về phía lão gia tử, mở miệng nói: "Hồng Duy, Mộ Phàm là do chúng ta một tay nuôi lớn, đứa nhỏ này giống tôi nhất, tôi hiểu tính tình nó nhất, sẽ không đến nổi làm ra việc này, chúng ta thật sự hiểu lầm nó rồi.
Sắc mặt Diệp Hồng Duy cũng ngưng trọng, ông gật đầu: "Ừ, đúng thế."
Thấy nhị lão Diệp gia đều bị Diệp Mộ Phàm lừa gạt, khuôn mặt Diệp Y Y hơi cứng lại.
Tại sao lại như vậy...
Sắc mặt vợ chồng Diệp Thiệu An đại biến: "Ba, mẹ! ba mẹ đừng để lời ngon tiếng ngọt của thằng nhóc này lừa!"
Diệp Hồng Duy trầm giọng mắng: "Được rồi, vừa rồi đã chứng minh Mộ Phàm oan uổng, chuyện này không ai được nhắc lại nữa!"
Nghĩ đến việc Diệp Mộ Phàm vừa nói Diệp Thiệu An cố tình để lộ giá để vu oan cho nó, tuy rằng Mộ Phàm chỉ thuận miệng đoán mò, nhưng lại khiến sắc mặt Diệp Hồng Duy trở nên sắc bén.
Theo tính cách của thằng hai, lời của Mộ Phàm không phải không có khả năng...
Nhìn ánh mắt hoài nghi của lão gia tử, Diệp Thiệu An quả thật muốn nôn ra máu, nhưng nếu lại náo lên, đừng nói là không hại được Diệp Mộ Phàm, có khi còn kéo ông ta xuống nước.
Lần này cháu trai bị ấm ức nhiều như vậy, Đàm Nghệ Lan hơi bất mãn nhìn về phía Diệp Thiệu An: "Thiệu An, chuyện lần này con cũng phải xem lại bản thân mình, chỉ là một cái hạng mục Hoa Quang nho nhỏ mà thôi, lại có thể nháo ra nhiều vấn đề như thế, đó là do tổng giám đốc như con thất trách! Còn có, rốt cuộc là ai giả mạo Mộ Phàm, muốn hãm hại nó, con cũng phải điều tra rõ cho mẹ!"
Tra cái rắm, rõ ràng là thằng nhóc này, bảo ông ta tra thế nào?
Diệu Thiệu An có miệng cũng khó trả lời, chỉ có thể nén cục tức này vào bụng: "Dạ..."
"Bà nội, bọn họ vu oan cho con, cứ thế mà kết thúc ư? Cả một tiếng xin lỗi cũng không có, có trưởng bối như vậy sao? Oản Oản, em nói xem anh nói có đúng không?" Diệp Mộ Phàm quán triệt vô sỉ đến cùng.
Diệp Oản Oản: "..."
Đừng hỏi em, mời tiếp tục, anh tự do phát huy đi...