Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Người này..." Lương Uyển Quân lắc đầu, "Hình như không quá giống..."
Lúc này Diệp Thiệu Đình đã hoàn toàn tin con trai mình bị oan, vì thế giận dữ chất vấn: "Tôi còn tưởng các người thật sự đưa ra chứng cứ, không ngờ các người lại tùy tiện tìm người giả mạo con trai tôi?"
Không chờ vợ chồng Diệp Thiệu An có cơ hội giải thích, Diệp Mộ Phàm lại ôm máy tính bước đến trước mặt nhị lão Diệp gia: "Ông nội bà nội, ông bà nhìn con lớn lên, ông bà xem người trong đoạn video giám sát này đi, là con sao?"
Đàm Nghệ Lan và Diệp Hồng Duy càng ngày càng nghi ngờ, cẩn thận đánh giá thanh niên trong đoạn giám sát, rồi lại nhìn cháu trai trước mặt mình.
Cũng không biết vì sao khi thấy thần sắc tự tin của cháu trai, hai ông bà lại cảm thấy người trong video không giống cho lắm.
Diệp Thiệu An thấy thế thì tức giận mắng: "Diệp Mộ Phàm, cậu đừng có làm bộ làm tịch, ai mà không biết bị cậu con ả Trầm Mộng Kỳ kia mê hoặc, cho nên mới đến Trầm thị làm việc, cũng là vì lấy lòng cô ta mà trộm cơ mật thương nghiệp nhà mình! Giá đấu thầu không có khả năng bị người khác tiếc lộ, ngoài trừ cậu thì còn có thể là ai nữa?"
Ánh mắt Diệp Y Y hơi đổi, cũng nhíu mày: "Hơn nữa bên trúng thầu lại là Trầm thị, việc này cũng không khỏi quá trùng hợp..."
"Cho nên các người tìm người giả mạo tôi xuất hiện dưới camera giám sát, muốn vu oan cho tôi đúng không?" Diệp Mộ Phàm lạnh giọng mở miệng.
"Còn có..." Diệp Mộ Phàm khẽ nhếch môi, tiếp tục nói, "Gia chủ của Trầm gia trước kia chỉ là tài xế của ba tôi mà thôi, Diệp Mộ Phàm này còn có thể coi trọng con gái ông ta ư? Ha ha, đừng chọc cười tôi, tôi chẳng qua chỉ chơi đùa một chút, phụ nữ bên ngoài, tôi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, các người lấy cái này để vu oan tôi mà không thấy hoang đường sao! Tôi thấy là gia đình các người muốn hoàn toàn giải quyết tai họa ngầm là chúng tôi, với mục đích muốn ông bà nội hoàn toàn thất vọng với nhà tôi, cho nên cố ý để lộ giá đấu thầu, vu oan cho tôi!"
Lương Mỹ Huyên tức giận đến chết khiếp, chậc lưỡi nói: "Ba mẹ, ba mẹ thấy không? Đến giờ nó còn không biết hối cải! Đúng là hết thuốc chữa mà!"
"Ông bà nội, phải trái đúng sai, trong lòng mọi người tự hiểu, bọn họ không lấy ra được bất kì chứng cứ gì, lại một mực chắn chắn là con, người trong video là bọn họ thuê đến giả mạo. Nói con bị phụ nữ Trầm gia mê hoặc đến chết đi sống lại càng là nói bậy nói bạ. Nếu ông bà nội không tin thì con lập tức đá cô ta, điểm này con phóng khoáng giống ông nội!" Diệp Mộ Phàm nghiêm mặt nói.
Đàm Nghệ Lan nhìn sang Diệp Hồng Duy bên cạnh: "Quả thật điểm này giống ông."
Nghe vậy, Diệp Hồng Duy xấu hổ ra mặt: "Khụ khụ... đều là trước kia... việc lúc trước rồi."
Diệp Mộ Phàm lại nói: "Ông bà nội, con là cháu trai của ông bà, là ông bà một tay nuôi lớn đấy! Từ nhỏ bà và ông đã dạy con làm người phải thành thật, đầu đội trời chân đạp đất. Con thừa nhận mấy năm trước con hơi ham chơi, nhưng con chưa bao giờ làm qua việc trái đạo nghĩa cả, chưa có giờ phút nào con quên lời dạy dỗ của ông bà! Bất luận ai hoài nghi con, trách cứ con, con đều không thèm để ý! Ông nội, bà nội! Ông bà là người con kính nể nhất, là người thân con yêu quý nhất, chỉ cần ông bà không nghi ngờ con là được."
"Không phải ông bà nội không tin con, chỉ là..." Thấy bộ dạng ấm ức của cháu trai, trong lòng Đàm Nghệ Lan cũng có chút khó chịu.
Diệp Mộ Phàm ấm ức nói: "Ông nội, bà nội, ông bà tin tưởng chú hai... tin tưởng thím hai... tin tưởng chị Y Y... tin lời bọn họ nói... vì sao không nghe con giải thích?"