Thực tế thì, bá tổng và anh trà có cùng một quá khứ: Bọn họ đi cắt bao quy đầu thì nằm chung một phòng bệnh.
Ở sự việc này, bọn họ không hẹn mà chọn lựa cách không để cho người phụ nữ mình yêu biết được chân tướng.
Trong lòng bá tổng thầm nghĩ: trên thực tế bao quy đầu quá dài có nghĩa là “Trym của tôi tưởng rằng nó dài như vầy rồi, nhưng mà thực tế lại không phải”.
Anh trà thầm nghĩ: nữ chính sẽ vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, mai sau khi cãi nhau sẽ lấy câu “Anh vốn có thể dài hơn nữa” để bắt đầu.
Bá tổng nghĩ: Gã cùng phòng bệnh này chẳng rõ là địch hay bạn, khi biết được địa vị của nữ chính trong lòng anh sẽ lấy cớ đe dọa.
Anh trà nghĩ: Vậy nên tuyệt đối không thể thừa nhận quan hệ giữa mình và nữ chính được!
Mà giờ phút này nữ chính bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt như hiểu được gì đó, kéo tay hai người, sâu xa nói: “Không sao đâu mà, đã rồi, không có người nào kì thị các anh đâu.”
Người nói vô tâm người nghe có ý, giá trị con người bá tổng trăm tỷ, đương nhiên không thể nào tránh được có vệ sĩ đặc công âm thầm bảo vệ trong tối.
Người hôm nay trực ban là tâm phúc được mẹ già của bá tổng bồi dưỡng, là người tốt, chỉ là thích mách lẻo, lại thích theo kịp bước chân của thời đại, nghe thấy vậy vô cùng kích động nối máy thẳng với mẹ già, livestream toàn bộ quá trình bá tổng công khai xu hướng giới tính.
Mẹ già thầm tính toán trong lòng, cảm thấy con trai mình - phần không tránh thoát được, đúng là đồng tính, nếu không tại sao nhiều năm như vậy trừ nữ chính ra thì không đưa người phụ nữ nào về nhà chứ?
Nhưng mẹ già không phải người phong kiến cổ hủ, bà cũng không kì thị người đồng tính, thậm chí còn cảm thấy anh trà anh tuấn trẻ tuổi cũng xuất sắc trời sinh một đôi với con trai mình, thứ chướng mắt duy nhất chính là người phụ nữ kẹp ở giữa kia.
Vậy nên ngày thứ hai, mẹ già hẹn nữ chính ra nói chuyện, ngạo mạn đẩy hai bao tải ra:
“ triệu tệ, rời khỏi con trai tôi và anh trà.”
Nữ chính rất tức giận, kích động tỏ vẻ anh trà là thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình, phải thêm khoản nữa.
Mẹ già cả mặt thờ ơ: “Cô ra giá đi.”
Nữ chính đang định mở miệng, hai vệ sĩ đái cả ra quần chạy vào, hét to: “Đại Vương không xong rồi, thằng Khỉ kia giết tới nơi rồi!”
Nữ chính:?
Mẹ già gạt phăng đôi giày cao gót, kéo bộ lễ phục “xoẹt rẹt” một tiếng, lộ ra quần bó sát và áo ba lỗ bên trong, bắp tay rắn chắc sáng lấp lánh dưới ánh đèn, giơ tay với vào bàn trà nhỏ, móc được hai con dao chặt đầu quỷ to đùng.
Nữ chính:???
Mẹ già mỉm cười: “Cô cho rằng biệt danh nữ vương thế giới ngầm của tôi từ đâu mà có?”
“Đều do bà đây dao một súng chặt ra đấy.”
Nữ chính: Không phải, đã có con trai là bá tổng rồi, thế giới dưới lòng đất cũng không thăng cấp thành tổ chức buôn lậu vũ khí, buôn ma túy và tổ chức sát thủ, mà vẫn dừng ở giai đoạn choảng nhau ở đầu phố?
Nữ chính được quản gia đi ngang qua lôi vào trốn trong phòng dưới tầng hầm, vừa cắn hạt dưa đợi trận chém giết kết thúc, vừa nghe quản gia giới thiệu đối thủ lần này.
Biệt danh của đối phương là “Hắc hoàng đế”, nước sông không phạm nước giếng với nữ vương thế giới ngầm, hai bên đều bất mãn đối phương rất lâu rồi, gần đây là vì tình hình bày sạp hàng đang phất lên, hai bên đều muốn tranh đoạt vị trí sạp hàng tốt nhất, từ va chạm nhỏ thăng cấp thành hẹn chiến, hôm nay còn phái tay đấm đầu bảng thằng Khỉ đến để đập quán.
Nữ chính nghe thấy thú vị vô cùng, thậm chí còn đánh cược với quản gia xem ai thắng ai thua.
Quản gia lạnh lùng cười: “Nữ vương của chúng tôi tuổi đã ra mắt, trong bốn mươi năm đã đánh hết mấy vùng xung quanh đây, chưa từng có đối thủ, tổ hợp kỹ thuật xuất thần nhập hóa, không thể nào thua được.”
Nữ chính: đợi đã, tổ hợp kỹ thuật?
Quản gia nói: “Phải đấy, xã hội văn minh, chúng tôi choảng nhau đều dùng Fighters để phân thắng bại.”
Game đấm bốc ấy bà con.
Nữ chính:?
Nữ chính: “Vậy hai con dao của bà già ấy là?”
Quản gia: “Đạo cụ Cosplay, được một nhà thủ công nổi tiếng chế tạo, mô phỏng tỉ lệ :, có phải nhìn rất giống thật không?”
Nữ chính: Quá giống luôn.
Cơ mà cược thua, có thế nào thì quản gia cũng không ngờ rằng nữ vương lại thua.
Mẹ già mang gương mặt thảm bại mở cửa phòng dưới tầng hầm, gọi quản gia đi ra mở cửa gara, cho phép thằng Khỉ chọn hai mô hình GAO tuyệt bản.”
Tuyệt bản: bản không còn sản xuất nữa.
Nữ chính cũng chạy ra xem trò vui, một đám choai choai mặc đô tây lượn qua lượn lại như cá chạch, đứng đầu là là một chị gái xinh đẹp lạnh lùng trắng trẻo, dángn gười cao ráo, phẳng như iPad, trông giống hệt như cô người mẫu kiêu ngạo, chỗ mà đàn ông thích lại không lồi lên.
Chị gái xinh đẹp đảo mắt quanh chiếc tủ bày mô hình GAO cao bằng mẹ già một lượt, chẳng rõ thế nào mà lại nghoẹo đầu sang người nữ chính, nhếch mày lên:
“Mô hình GAO tuyệt bản và vị trí bày quầy ở chợ đêm tôi đều không cần nữa, tôi muốn cô ta.”
Mẹ già không hề do dự: Không vấn đề gì, dù sao cũng không phải người của nhà tôi.
Nữ chính: Đợi đã, không cả hỏi ý kiến tôi à?
Lúc nữ chính bị nhét vào chiếc xe jeep vẫn còn muốn giãy giụa: “Chị gái xinh đẹp, chúng ta bàn bạc một chút đi, ngày mai tôi còn phải tới bệnh viện trực ban nữa.”
Chị gái xinh đẹp nhếch mày lên, dán sát vào bên tai nữ chính, giọng nói trầm khàn trung tính đính chính lại: “Gọi anh.”
Một bên khác, bá tổng và anh trà đã đạt được thống nhất “Các điều lệ bảo mật cuộc phẫu thuật căt bao quy đầu cho nhau”, quản gia đi vào nói: “Một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
Bá tổng: “Tin tốt.”
Quản gia: “Bà chủ đánh Fightgers thua rồi, đang chuẩn bị hôn lễ cho cậu và anh trà để xung hỉ.”
Bá tổng:?
Anh trà:?
Bá tổng: “Tin xấu.”
Quản gia: “Nữ chính bị thằng Khỉ bắt đi rồi.”
Bá tổng tức điên: “Dám động đến người phụ nữ của tôi!”
Anh trà cười lạnh: “Dám bắt nạt công chúa nhỏ của tôi.”
Bá tổng:?
Anh trà:?
Hai người đàn ông ngơ ngác nhìn đối phương hồi lâu, hoang mang cho tới kinh ngạc cho tới bừng tỉnh ngộ khi bị đồng minh phản bội, đồng thanh chất vấn:
“Hôm qua không phải anh nói cô ấy chỉ là bác sỹ của anh thôi à?!”
“Hôm qua không phải anh nói cô ấy chỉ là em gái cậu thôi à?”
Quản gia: Hai người các cậu đúng là có vấn đề.