Đương nhiên thực ra anh giai trà xanh chẳng hề thuận lợi như lời quản gia tường thuật lại.
Trà xanh: ngôn ngữ mạng chỉ những người bề ngoài vô hại đáng yêu nhưng thực ra vô cùng mưu mô xảo trá, trêu đùa tình cảm của người khác, thích ra vẻ đáng thương.
Thời mà vẫn còn đi xe đạp công cộng, anh ta đã thế chấp toàn bộ tài sản để đầu từ vào ofo, hiện giờ vẫn còn đang xếp hàng để rút vốn, không mất mười hai mươi năm thì không đòi hết nợ, chỉ có thể cắt giảm chi tiêu trong công ty kéo dài hơi tàn, mỗi ngày đều đứng trên bờ vực phá sản.
Anh ta biết được tin tức trong thẻ ngân hàng của nữ chính có cả mấy triệu tệ từ chỗ cô nữ phụ danh viện fake yêu thầm anh ta, có ý định dùng tình nghĩa thanh mai trúc mã làm nữ chính cảm động.
Nhưng mà nữ chính cực kì yêu tiền, lòng dạ sắt đá, nói không cho vay là không vay, ngọc hoàng đại đế đến cũng phải cút cho mau lẹ.
Anh trà chẳng còn cách nào, đành phải ra chiêu hiểm: “Anh đưa mã nhóm chat của đám anh giai trà xanh của anh cho em.”
Hai mắt nữ chính sáng rực lên: “Chốt luôn.”
Anh giai trà lớn lên cùng nữ chính, biết rõ trông bề ngoài nữ chính trông như một cô gái thẳng thắn ngọt ngào ngốc nghếch, nhưng thực tế là một trà xanh lươn lẹo, cắt đôi bên trong ra còn xanh hơn cả anh giai trà.
Cô thích loại hình như anh giai trà, ý đồ chủ yếu là kì phùng địch thủ, tung chiêu qua lại, cơ mà mánh lới của anh trà cô đã nhìn đến phát ớn, chẳng còn hứng thú gì nữa, căn bản chỉ coi anh trà thành chị em mà thôi.
Nữ chính còn giải thích thêm: “Nếu em nói em coi anh là anh em, có khả năng em vẫn còn lấy lui làm tiến muốn chịch anh; nhưng nếu em đã coi anh thành chị em, vậy em thực sự chỉ muốn chia sẻ kỹ năng mua sắm / với anh thôi.”
Anh trà thở dài: “Nhưng những chuyện như tình cảm không phải là thứ anh có thể khống chế được, có lẽ là do anh làm chưa đủ tốt, chẳng thể nào khiến trái tim em cảm động, nhưng mà không vấn đề gì hết, anh sẽ không buông tay, cho dù em đi tới nơi nào, anh cũng đều sẽ ở bên cạnh em.”
Nữ chính: “Em tới nhà tắm dành cho nữ.”
Anh trà sầu đời: “Em không cần lúc nào cũng nghĩ cách trốn tránh anh, thích em là chuyện của mình anh, không liên quan gì đến em hết, anh chỉ hi vọng hai chúng ta đừng giống như người xa lạ, gặp mặt chỉ còn lại hàn huyên xa cách.”
Nữ chính: “Chúng ta có thể không gặp mặt.”
Anh trà nghẹn ngào: “Xin lỗi em, anh biết em không phải người lạnh lẽo vô tình như thế này, em cố gắng như vậy, có phải lời tỏ tình của anh khiến em rất khó xử không?”
Nữ chính: “Anh biết là tốt rồi.”
Anh trà không hề nản lòng, ban ngày cố gắng làm việc, buổi tối khổ luyện kỹ năng pha trà, không có công việc khó nhằn, chỉ có trà xanh dũng cảm. Thành công không phụ người có lòng, cuối cùng, nữ chính cũng nhả ra.
Nữ chính hỏi: “Anh có bằng lòng làm bố của con em không?”
Anh trà: Anh bằng lòng.
Nữ chính trốn trong nhà anh trà một tháng trời, nhìn thế cục hẳn đã sóng yên biển lặng, tưởng rẳng bản thân mình đã thoát được một kiếp, lại tiếc tiền thưởng chuyên cần tháng sau, nên nơm nớp quay về làm việc.
Không ngờ vừa thay đồng phục làm việc, ngồi lên trên ghế, người đầu tiên đi vào lại là Bá tổng.
Bá tổng: tổng giám đốc bá đạo
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đôi bên cùng chột dạ.
Nữ chính hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Bá tổng: ……
Bá tổng: Mang thai.
Bá tổng hỏi: “Em ở chỗ này làm gì?”
Nữ chính: ….
Nữ chính: “Tôi là bác sỹ khoa sản.”
Vẻ mặt bá tổng lạnh lẽo, bóp lấy cằm nữ chính, vừa nôn nghén vừa nói: “Cô gái, ọe___Em lại dám đối xử với tôi như thế, ọe____Tôi Hiên Viên bá tổng không đời nào tha cho em, ọe____”
Nữ chính không hề hoang mang, ấn nút báo động trên tường, ngoài cửa lập tức xuất hiện hai bảo vệ trang bị vũ trang đầy đủ, người bên trái người bên phải lôi bá tổng ra ngoài, công chính nghiêm minh cảnh cáo: “Nghiêm cấm làm ồn trong bệnh viện.”
Bá tổng tức nổ phổi, gọi một cú điện thoại cho mẹ già điều thằng đệ đến, bao vây cả bệnh viện, chỉ để đợi nữ chính tan làm, sẽ tóm cổ cô về giam cầm ở biệt thự trên đỉnh núi để X.
Mà có ngờ đâu bác sỹ khoa sản lại bận rộn bất ngờ, nữ chính tăng ca ba ngày liên tục, một ngày có tiếng thì tiếng đứng trên bàn mổ, mở mắt là mổ, nhắm mắt là tiêm không đau, nằm mơ cũng hô lên “Mở phân rồi”.
Bá tổng ngồi chầu ở ngoài cổng bệnh viên ba ngày không nhìn thấy bóng người, bỗng cảm thấy lo lắng, nhưng không muốn mất thể diện trước mặt cánh đàn em, chỉ giả bộ đang mót tiểu trong thời kỳ mang thai, thi thoảng chạy vào nhà vệ sinh bên ngoài phòng phẫu thuật, đứng đó ngấp nghé vô số lần, cuối cùng mới tóm được nữ chính vừa hoàn thành ca mổ xong.
Nhìn thấy gương mặt nữ chính vì lao lực quá độ mà trắng nhợt, bá tổng bỗng thấy hơi đau lòng, mặt đanh lại móc một tấm thẻ trong ngực ra: “Từ chức đi, phụ nữ của nhà Hiên Viên chúng tôi không thể nào thiếu tiền tiêu được.”
Mà lúc này, anh trà phát hiện nữ chính ba ngày không về nhà thì vô cùng lo lắng, mang theo đồ ăn được chuẩn bị cầu kì dành cho thai phụ, phóng xe đạp điện lao tới bệnh viện, vừa đến bên ngoài phòng phẫu thuật thấy nữ chính và một người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo, bỗng lòng đau như chết:
“Chính bởi vì hắn, em mới luôn từ chối anh sao?”
Nữ chính thấy tu la tràng rồi, bỗng chết máy, giới thiệu hai người đàn ông cho nhau.
Cô kéo bá tổng lại: “Đây là mẹ của con em.”
Kéo anh trà đến nói: “Đây là bố của con em.”
Hai người đàn ông tức sùi bọt mép, lục tục giơ điện thoại lên gọi người tới đánh nhau, điện thoại được một nửa, bỗng nhiên nhìn rõ gương mặt của đối phương, hai người không hẹn mà cùng ngây người tại chỗ.
Bá tổng thử thăm dò hỏi: “Là cậu?”
Anh trà run rẩy trả lời: “Là tôi.”
Hai người ngơ ngẩn buông điện thoại xuống, nhìn nhau một hồi, mới nhớ ra nữ chính vẫn còn ở đây, vội vàng hoảng loại giải thích.
Bá tổng: “Cô ấy chỉ là bác sỹ của tôi thôi.”
Anh trà: “Cô ấy chỉ là em gái của tôi thôi.”
Nữ chính:?
Nữ chính: Chuyện gì thế này, tôi chẳng phải là nữ chính sao, hai kẻ này có vấn đề.