Chap
Hồng Ngân nhìn tờ thiệp cùng bó hoa trên tay thì không khỏi bật cười, Ken là người khá thực tế từ khi nào lãng mạn như thế này cơ chứ ? Mà khéo nhất anh ta lại mời cô đến nhà hàng cô hay đến cùng người bạn trai cũ chứ. Dù sao lịch làm việc của người không phải lúc nào cũng trùng nhau nghỉ. Bên cạnh đó thỉnh thoảng nên cho báo chí cùng người hâm mộ chút tin tức hâm nóng tên tuổi chứ ? Cô nhắn cho anh.
" Gặp nhau ở đó lúc h. "
Hoàng Trí thấy tin nhắn Hồng Ngân gửi qua tin nhắn cho điện thoại Ken thì thở phào nhẹ nhõm. Đúng là như con bé kia dự đoán, lợi dụng kẽ hở lịch làm việc của người không thể gặp mặt đối chất nhau và smartphone là công cụ khá dễ hack. Đầu tiên, anh cho người hack lấy số Hồng Ngân gửi tin nhắn mời Ken đi ăn, sau đó anh gửi bó hoa cùng thiệp mời mạo danh Ken cho cô gái kia. Chờ đợi bên trả lời nhau là xong. Cái khó là canh thời gian người có lịch trùng nhau nghỉ. Thứ khiến anh lo giờ là có nên báo cáo bên trên về cô gái Thùy Vân này không ? Cô gái này tà không tà, chính không chính chả biết đâu mà lường.
…
" Cô Ngân đây quả là có con mắt nhìn hàng. Đây đúng là bộ đồ mới ra trong bộ sưu tập Xuân Hè của châu Âu. " - cô nhân viên bán hàng nhìn Hồng Ngân ngưỡng mộ - " Cô có thân hình chuẩn thế bảo đảm mặc vào là không chê vào đâu được. "
Hồng Ngân nở nụ cười chuyên nghiệp, cô lăn lộn ở nghề này bao nhiêu năm hiểu đạo lý làm người của công chúng - không kiêu ngạo – " Phiền cô vui lòng lấy giúp tôi bộ này cùng size với mấy bộ đã chọn, tôi muốn xem số khác nữa. "
Cô đi vòng quanh khu mua sắm tìm thêm số bộ trang phục khác, là người của công chúng không hề dễ. Phải đẹp mọi lúc. Bất giác Hồng Ngân dừng mắt lại tại người, bạn trai cũ của cô – Lý Cảnh. Ở nhãn hiệu thời trang dành cho nữ mà anh ta xuất hiện chỉ có khả năng, anh ta đem bạn gái mới tới mà chuyện này đúng là không phải phong cách người này. Dù gì cũng là người cũ cũng nên phải phép chào nhau.
" Không ngờ gặp mặt anh ở đây ? " - cô nở nụ cười ngọt ngào.
Lý Cảnh mỉm cười với Hồng Ngân – " Chào em, lâu quá không gặp. "
Cô nhướn mày với anh – " Đi cùng bạn gái sao ? "
" Ừ. "
" Anh đúng là không thay đổi, lúc nào cũng có thể tỉnh như thế. Ngay cả khi chia tay tôi. " - Hồng Ngân thầm nghĩ.
Lý Cảnh xã giao - " Dạo này em thế nào ? "
Cô nhún vai – " Không hề thay đổi, cứ như xưa thôi. Thật hiếm thấy anh chịu dành chút thời gian tới mấy nơi thế này mà bạn gái anh đâu ? "
" À cô ấy đang thử đồ. " - Lý Cảnh chợt nhớ bộ dạng Thùy Vân nhất quyết không chịu thử bộ đồ anh chọn vì lý do hở hang thì bật cười. Đúng là tư tưởng cô gái này cứ như ông chú thời xưa ấy, giờ nghĩ lại chị em đó đúng là hoàn toàn khác nhau mà.
Hồng Ngân nhìn nụ cười của người bạn trai cũ thì có chút hiếu kỳ, người nào có thể khiến người đàn ông này như thế chứ ?
Lý Cảnh nhìn đồng hồ rồi nhíu mày lại, anh mỉm cười với Hồng Ngân – " Xin lỗi nhưng cô ấy lâu quá, anh kiểm tra chút. "
" Ừ, anh đi đi. " - Hồng Ngân mỉm cười đáp. Mắt không ngừng dõi theo người đàn ông này. Từ khi nào anh chàng này thay đổi quan tâm đối phương thế ? Cô gái kia là thần thánh phương nào ?
Nhìn thấy Lý Cảnh lôi kéo cô gái dung mạo bình thường thì cô lắc đầu, từ khi nào anh chàng thay đổi khẩu vị thế này. Tại sao cô chưa từng thấy nụ cười hồn nhiên và hành động trẻ con như thế này của anh ta khi người quen nhau nhỉ ? Chả lẽ ba cái chuyện tình Lọ Lem – hoàng tử như mấy bộ phim cô thủ vai là có thật sao ? Thật vớ vẩn, Lý Cảnh không phải dạng thích mấy đứa con gái hồn nhiên ngu ngốc. Thế thì cô gái kia thật không đơn giản.
" Thưa cô Ngân, đây là bộ cùng size của cô. " - cô gái bán hàng đi tới cạnh cô nói.
" Ừ, cảm ơn cô. " - Hồng Ngân bước theo cô gái bán hàng, nhìn Lý Cảnh thì mỉm cười. Cô không phải dạng đàn bà thích níu kéo mấy chuyện tình cảm nên chuyện của người này không liên quan cô nữa.
…
" Em không mặc nó đâu. " - Thùy Vân nói – " Quá hở hang. "
Đệch, mặc kiểu này thật không phải phong cách của mình. Đi nhà hàng Pháp kết hợp cùng bộ đầm cúp ngực này có khác nào nói " Tối nay cháy hết mình đi nha anh " đâu. Nguyên tắc đầu tiên cho kế hoạch, không thiệt thân.
Lý Cảnh đưa tay nắm lấy vai cô, nhìn cô cười – " Không, anh thấy rất hợp với em ". Thật tình không phải cô mặc bộ đồ này quá lộng lẫy khiến anh không kiềm được mà chính là biểu cảm xấu hổ trên mặt của Thùy Vân thật đáng yêu. Mà bộ đầm này cũng hợp với cô nữa.
" Lấy nó đi. " - anh ra lệnh cho nhân viên bán hàng.
" Không được " - Thùy Vân phản đối – " Không được lấy ".
Bộ đồ này quá nguy hiểm, khốn nạn mình không thuộc dạng body chuẩn khá nhỏ con nên mặc bộ này lại có phần e ấp càng kích thích thằng cha này hơn. Mình coi truyện tranh dành cho nam nhiều, ecchi không hề ít, Playboy càng nhiều hơn nên rành đầu óc mấy thằng đàn ông nghĩ gì quá mà. Đàn ông thấy con gái quá khí chất, quá hấp dẫn thì bị thu hút nhưng có phần e dè do đó xác định là hàng khó với nhưng dạng ngây thơ chút lại gần tầm tay hơn. Đó là nguyên tắc làm việc của mấy em gái trà xanh trong ngôn tình, ngây thơ mọi thời điểm.
Lý Cảnh nhíu mày khó chịu – " Này, em đi bao nhiêu chỗ rồi mà vẫn chưa tìm được bộ ưng ý, bộ nào cũng chê là sao ? "
" Em là cô gái cầu toàn. Chưa tìm được thứ hợp ý nhất định không lấy mà nếu anh thích thì mua mà mặc đi. " - Thùy Vân cao giọng nói, A Lợi kế là thượng sách. Biểu tình thằng bé này đúng là gây tổn thương máu nhiều dù cô không có khí chất tsundere như nó nhưng chí ít được một hai phần.
" Tin anh đi, bộ này em mặc rất đẹp. Anh từng quen nhiều… " - Lý Cảnh bỗng im bặt.
Chết, lỡ lời rồi.
" Này, sao tự nhiên nói im bặt thế ? Thôi em đi thay đồ lại đây. "
Anh làm như tôi không biết anh từng lên giường cùng nhiều đứa con gái vậy đó. Anh tuổi này mà chưa có kinh nghiệm thì đó mới là có vấn đề đó, đừng có làm như gái trinh tiết chứ anh hai !
Nhìn thấy Thùy Vân bướng bỉnh nhất quyết không lấy bộ đầm đó thì Lý Cảnh bật cười, cô gái này khi nguy hiểm thì làm anh đau tim kiểu khác, khi ngây thơ làm anh đau tim kiểu khác, lúc có khí chất lại làm cảm xúc anh khó tả hơn. Thật may mắn chỉ có mỗi mình anh mới thấy Thùy Vân như thế.
" Cứ gói lại bộ đó cho tôi. " - anh ra lệnh với nhân viên bán hàng.
" Em tới chào tạm biệt anh. " - Hồng Ngân tới bên cạnh anh lịch sự chào – " Có gì gửi lời chào bạn gái anh giúp em. "
Anh gật đầu xã giao, cô gái này luôn thông minh như thế. Lịch sự, trưởng thành và cân nhắc.
" Ừ, tạm biệt. "
…
Lý Thanh nhìn thấy tin nhắn của bông hoa độc về chuyện sắp xếp cho Thùy Hân và bé Hiên đi vào khoảng tháng rưỡi nữa không hiểu sao lòng lại thấy không vui. Thật không muốn làm theo chỉ thị này nhưng mọi chuyện là do thằng em anh gây ra đâu thể vô trách nhiệm mà không giải quyết được. Anh có nguyên tắc giang hồ của anh.
Không muốn xa thằng nhóc nhỏ hiếu động Văn Hiên chỉ là phần. Phần còn lại là gần đây anh thấy thần sắc Lý Cảnh đã thay đổi, không như ngày trước lạnh lẽo nữa mà đôi khi cầm điện thoại nhắn tin chắc là cho bông hoa độc kia thì nụ cười hồn nhiên như hồi còn bé nở lên. Nếu không phải anh thì thằng này đâu có ra nông nỗi này.
" Chết tiệt ! " - anh rít lên.
Lý Thanh quyết định cầm áo khoác và lên mô tô chạy ngay đến nhà Thùy Hân.
…
Lý Thanh nhìn người huấn luyện mình với ánh mắt đầy cảm xúc - " Thùy Hân, các người đừng đi nữa được không ? "
" Này, đừng nói anh yêu tôi muốn tôi ở lại chứ ? Tôi không phải Tiểu Long Nữ thích dây dưa với đệ tử mình đâu ? " - Thùy Hân châm chọc - " Với dính tới anh em toàn bị dính đạn không à. Đại gia tôi ham thật đó nhưng quen Iron man thì khẩu vị nặng kiểu này dẹp đi."
" Tôi không đùa đâu. Hai người ở lại được không ? "
Lý Thanh là dạng đàn ông nghiêm túc mà hôm nay nhìn biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc nên Thùy Hân không thể nào đùa được nữa. Cô mở cửa ra lạnh lùng nói.
" Vào nhà nói chuyện đi. "
Lần trước đến nhà cô gái này trong tình huống không bình thường nên không quan sát ở đây. Giờ nhìn lại đúng là kiểu cách như chủ của nó, hoàn toàn ngược lại anh.
" Ngồi đi. " - Thùy Hân ra lệnh – " Uống gì ? Trà thì có Long Tĩnh thôi, cafe thì Espresso hay Cappuccino, loại gì tôi cũng pha được.”
Lý Thanh ậm ừ - " Cà phê đen đi. "
Cái quái gì mà chơi tên Tây không vậy trời.
" Có đường không ? "
" À, tôi uống ít đường. "
" Đường viên hay đường cát ? "
Lý Thanh nổi cáu - " Này, tôi tới nói chuyện hệ trọng chứ không phải kêu cafe đâu. "
Thùy Hân bật cười – " Anh y như con bé nhà tôi. Tùy tiên không có phong cách sống gì cả ". Cô lấy tách cafe Espresso ra để trên bàn – " Cho tôi một lý do đi. "
" Hả ? "
Thùy Hân lạnh lùng nói – " Anh cho tôi lý do chúng tôi không rời khỏi đây. "
" Vì Lý Cảnh. " - Lý Thanh bình thản nói.
Cô nói không do dự - " Xéo ! ". Thùy Hân đứng lên tiễn khách.
Anh lấy tay cầm lấy cổ tay cô níu lại, đưa ánh mắt cầu khẩn nói – “Cô có thời gian nghe tôi kể câu chuyện không?”
Kẻ này bình thường nghênh ngang, không ngờ có lúc lại đưa ánh mắt này nhìn cô, Thùy Hân ngồi xuống nói - “ Cho anh phút trình bày thuyết phục tôi.”
Có phải họp bàn kế hoạch đâu. Hôm nay Chủ nhật mà cô nương, qua giờ làm rồi mà không bỏ giọng cấp trên hả? Đúng là không hỗ danh chị gái bông hoa độc mà.
“Thật ra tôi là con vợ trước của ba tôi, không đúng hơn là mẹ tôi chưa hề đăng ký kết hôn cùng ông ta” – anh mỉm cười miễn cưỡng – “Khi người ở bên nhau thì ông ấy chưa có địa vị cao như giờ nhưng tương lai thì khá rực rỡ trong thế giới này, càng thuận lợi hơn khi ông ấy lấy con gái Chủ tịch tập đoàn Thiên Lai nên mẹ tôi chủ động rút lui bỏ đi. Khi đó thì bà ta mang thai tôi.”
Thùy Hân nhìn Lý Thanh có chút thông cảm.
“Nhưng sau đó vì nuôi tôi bà làm quá lao lực mà bệnh rồi mất đi. Chả hiểu sao ba tôi tìm được tôi và đem về nhà sống chung cùng Lý Cảnh. Cô biết thằng bé ấy được giáo dục như thế nào không?”
Thùy Hân lắc đầu.
“Mẹ thằng nhóc này cứ như con điên. Hàng ngày chửi xói xả nó và cứ lải nhải là nó phải giành tất cả, phải làm người thừa kế. Bà ta cũng thường xuyên đánh tôi nữa. Còn lão già cha của bà ta còn kinh khủng hơn, lão không ở đó mà thỉnh thoảng đến thăm con gái và cháu trai, dù không đụng tay đụng chân nhưng ở đó tôi thấy áp lực kinh khủng ở ông già đó. Lý Cảnh nó chưa bao giờ biết chơi, từ nhỏ mới có tuổi mà được dạy toàn mấy thứ của người lớn, lãnh đạo, giao tiếp, võ thuật,...” – Lý Thanh nói đầy cảm xúc – “Lúc ấy tôi đã tới chơi cùng thằng bé, lúc đầu thì nó cứ làm khó nhưng sau thân thiện hơn cứ bám theo tôi nhưng không ngờ chuyện đó lại làm bà điên kia khùng hơn. Mấy màn khủng bố lại càng kinh dị hơn, độc địa hơn, thời khóa biểu thằng nhãi đó càng kín hơn… Bà ta cũng khủng bố tôi nữa sau cùng tôi chịu không nổi ba tôi cho tôi đi và ông ta sắp xếp tôi sống cùng chú bác trong tổ chức” – anh cười miễn cưỡng – “Cô biết trước đó tôi hứa gì với thằng nhóc đó không?”
Thùy Hân im lặng.
“Anh sẽ mãi mãi bảo vệ và ở bên cạnh chơi cùng em nhưng đến cuối cùng làm không được…” – giọng Lý Thanh run run – “Đó là lời hứa duy nhất đến giờ tôi chưa thực hiện được.”
“Nếu anh muốn khóc thì tôi lấy khăn giấy cho anh. Giờ mà tôi cho thằng đàn ông mượn vai thì hơi kỳ kỳ.”
“Phụt…” – Lý Thanh đang cảm xúc mà nghe cô gái này nói không nhịn được cười – “Cô đúng là nguy hiểm thật.”
Giọng anh trấn tĩnh lại – “Sau này chả biết tại sao gặp lại thành kẻ thù như bây giờ. Nó luôn có bộ mặt hãm tài cho đến khi gặp em gái cô. Chả biết khẩu vị thế nào mà lại ở bên đứa con gái kinh dị đó nó lại có nụ cười như hồi bé. Thật sự tôi không muốn thấy nó đau khổ. Xong phút rồi đó.”
Thùy Hân nhìn người đàn ông trước mặt nói – “Không phải Lý Cảnh từng hại chết anh sao? Tại sao lại giúp hắn.”
Lý Thanh nở nụ cười miễn cưỡng – “Chắc là do tôi là anh trai nó. Anh trai bảo vệ em mình là chuyện đương nhiên.”
Thùy Hân lắc đầu mỉm cười. Cô hiểu tại sao đám người bắt cóc chị em cô, thuộc hạ của Lý Cảnh lại gai tên ngốc này rồi. Lý Thanh là kẻ ngốc, không mưu mô, học có mấy nguyên tắc tiền tệ cả tháng chưa thuộc nhưng kẻ này lại khiến cho người đối diện yên tâm, sẵn sàng chết vì hắn. Anh em nhà này đúng là khác nhau hoàn toàn mà. Tên kia thì quá mưu mô tính toán còn kẻ này thì lại quá chính trực.
“Câu chuyện của anh cảm động đó, tên đó cũng đáng thương thật nhưng với tư cách là người chị gái tôi tuyệt đối không để em gái mình chịu nguy hiểm. Chắc anh hiểu ý tôi chứ người anh mẫu mực.”
“Tôi có thể nói thêm câu không?”
“Cho phút đá bù giờ đó.”
“Phụt…” Lý Thanh bật cười. Cô gái này đúng là bá đạo.
“Những chuyện em trai tôi nói không phải không có lý. Giữ lại em gái cô cốt là giữ cho nó có cuộc sống an toàn nếu không có danh phận gì chắc chắn lão già truy sát tiếp. Ông ta không có tình cảm ông cháu gì nhiều đâu. Cô không hiểu đàn ông chúng tôi, phải là rất yêu mới dám hy sinh tình cảm khiến người mình yêu hận thù để bảo vệ cô ta.”
Thùy Hân nhíu mày suy nghĩ. Đúng là Lý Cảnh đã tự tay cắt đứt mối liên hệ tình bạn nhỏ nhoi cùng em gái cô chỉ để bảo toàn mạng sống cho con bé. Thùy Vân là con bé ghét người ta ép buộc, làm thế thì đúng là có khác nào tuyên chiến với nó chứ?
Thùy Hân lạnh lùng nói – “Tôi là chủ gia đình. Tôi có trách nhiệm bảo vệ nó dù có trở thành kẻ ích kỷ, nhẫn tâm như thế nào đi nữa nên thứ lỗi, tôi từ chối.”
Lý Thanh thở dài. Anh kỳ vọng gì chị gái bông hoa độc cơ chứ?
“Cô cho tôi nói câu cuối được không?”
“Sao anh phiền quá vậy? Cứ xin thêm giờ là sao?”
" Em gái cô từng nói với tôi " Không ai được phép quyết định cho ai cả. Người nào cũng có quyền lựa chọn " (xem đoạn Thùy Vân bị Lý Thanh bắt cóc), không phải người có quyền quyết định sau khi nghe chuyện này chỉ có em gái cô chứ không là cô sao ? "
" Vậy ra, anh đang muốn tôi chuyển lời ? "
" Không, cô có quyền nói hay không nói cho em cô biết sự thật này. Nếu tôi nói thì bông hoa độc lại nghĩ tôi bênh em mình. "
Thùy Hân mỉm cười – " Coi bộ chúng tôi phải xem xét coi anh có ngu không mới được. Tôi sẽ suy nghĩ mà không dám hứa đâu. "
" Thôi tôi đi. " - Lý Thanh uống cạn ly cafe trên bàn và đứng lên – " Cà phê cô pha chua quá, có quá đát không thế ? "
Thùy Hân châm chọc – " Đúng là không có thẩm vị mà. Anh biết Henry Ford không ? "
“Gì … gì pho hả?” – Lý Thanh nhìn cô gái này khó hiểu.
Cô lắc đầu nói – “Ông ta là người sáng lập xe Ford nổi tiếng thế giới, người này có câu khá hay “Dù tôi chưa tốt nghiệp tiểu học nhưng tôi có khả năng điều khiển hàng vạn cử nhân hay kỹ sư, tiến sĩ làm việc cho tôi”…” – Thùy Vân nở nụ cười “Tôi thấy anh khá giống ông ta.”
Cô gái này nói chuyện thật khó hiểu. Nói gì nói mẹ nó đi.
“Giờ xéo đi. Chút tôi và con tôi đi chơi nữa, thấy anh nó lại học hư.”
“Ừ, tôi đi.” – Lý Thanh bước ra ngoài, bất giác anh dừng lại quay đầu nhìn Thùy Hân mỉm cười nói “Coi bộ chúng ta có điểm chung nhỉ?”
Thùy Hân cười nhạt – “Ừ, làm anh chị người ta khó lắm.”