Chap
“Chết thật, mình quên bản hợp đồng ở nhà.”
Thùy Hân vội chạy về nhà lấy bản hợp đồng mới soạn tối qua. Vừa tới nơi đã thấy cửa nhà mở toang, cô lo lắng chạy vào nhà ngay thì thấy đám người đang bắt em gái mình.
“Các người làm gì thế hả?” – cô hét lên.
Chân Thùy Hân lùi lại định chạy ra ngoài kêu cứu thì bị một người trong nhóm du côn kia kéo lại đạp vào tường. Cô lấy tay ôm đầu thì nhìn thấy em gái mình nhìn mình lo lắng.
“Chị không sao chứ?”
Con bé ngốc này, bị đập thế sao mà không sao?
“Các người tha cho chị ấy đi. Chị ấy không liên quan gì hết.” – Thùy Vân lên tiếng.
“Tha chi bằng giết nó ngay ở đây?” – một tên lên tiếng.
“Không được. Giết cảnh sát mò tới phiền lắm.” - một kẻ khác gắt lên.
“Để nó ở đó sao? Nó thấy mặt chúng ta rồi.”
“Bắt luôn đi. Xử lý sau. Ông ấy nói không được giết con nhỏ này.”
Thùy Hân mơ màng lấy tay xoa đầu chỗ bị đập vào tường, cô có cảm giác mình bị mấy tên kia bắt lại ném vào cốp xe. Khốn nạn thật, em gái cô dính đến thứ quỷ gì thế này.
“Chị không sao chứ?” – Thùy Vân thì thầm bên tay cô. Thế là chị em lên dĩa rồi sao?
“Ưm… không sao? Mà em làm quái gì thế hả?”
“À, chỉ là không biết chọn bạn mà chơi.” – Thùy Vân bình thản đáp. Giờ cô hiểu cảm giác của người yêu anh Spiderman phiên bản cũ rồi, bị bắt như cơm bữa – “Tin tốt là chúng ta không bị treo vào cái ô tô để lơ lửng trên không.”
“Giờ còn đùa được nữa hả?”
“Nhỏ tiếng thôi. Có đem Iphone không?”
“À mà tay chân bị trói không lấy được. Em tiện hơn chị đó.” – Thùy Hân nhanh chóng hiểu ý em gái – “Bật GPS xong nhớ bật Silent luôn không thì công toi đó.” – vấn đề lớn bây giờ là ai đến nhà tìm chị em gái cô mà báo cảnh sát – “Quan trọng hơn chiều nay bé Hiên ai đón đây.”
Thùy Vân bật cười – “Chị bá đạo thật đó chị hai, giờ mạng chúng ta chưa lo được mà còn tính toán đến chuyện đó. Đúng là bà mẹ mẫu mực mà”. Cô cố gắng lần mò đôi tay bị trói của mình lục tìm điện thoại chị gái cô. Hy vọng quãng đường đủ xa để hành sự xong. Thùy Vân đưa mắt tìm nơi giấu cái điện thoại ở cốp xe này không cho ai thấy.
…
Lý Thanh ngồi ở công ty nóng ruột chờ bản hợp đồng Thùy Hân đang giữ. Cô gái này thường làm việc khá nguyên tắc đúng giờ mà hôm nay đi trễ hơn tiếng đồng hồ. Sắp đến giờ đối tác đến mà không thấy động tĩnh gì. Gọi thì không ai nghe điện thoại. Chết tiệt nhất đây là kế hoạch anh dùng để ghi điểm với ông già, cô gái này biết chọn thời điểm mà chơi anh quá nhỉ.
“Tìm cho tôi địa chỉ của Thùy Hân ngay.” – anh lên tiếng – “Các người giữ chân họ lại giúp tôi, không thể để mất khách hàng này được.”
Lý Thanh ngay khi có được đia chỉ của Thùy Hân thì phóng xe ngay đi tìm. Bằng mọi giá phải lấy điểm ông già, anh chậm hơn thằng nhãi kia quá lâu rồi, giờ phải tăng tốc không để mất bất kỳ cơ hội nào. Vừa đến nơi, anh đã thấy cửa nhà mở toang, đồ đạc lộn xộn.
“Thùy Hân… Bông hoa độc … hai người có nhà không?”
Lý Thanh vội chạy vào nhà chạy khắp nơi kiểm tra; dừng lại ở căn phòng ngổn ngang giấy vẽ, đồ đạc lộn xộn. Dù là thằng ngu cũng biết chuyện gì xảy ra. Anh vội cầm điện thoại gọi cho nguyên nhân mọi chuyện, thằng nhãi này chơi anh thật à, biết chọn ngày quá nhỉ.
“Này, tao nghĩ con đàn bà của mày có chuyện nữa rồi ...”
Lòng anh có lo lắng cho người huấn luyện mình – Thùy Hân. Không như bông hoa độc kia kỹ năng bị bắt cóc đầy mình, còn cô chỉ là cô gái bình thường thôi. Thực sự không thể không lo được.
…
Lý Cảnh xám mặt sau khi nhận cuộc điện thoại của anh trai mình. Tại sao lại là ngay lúc này cơ chứ? Ngay khi anh vừa buông bỏ tình cảm với cô. Ông trời biết đùa thật.
“Thùy Vân… chết tiệt thật… em đang đùa với anh sao?”
Anh nắm chặt tay lại, hiện tại kẻ dám đụng đến người của anh chỉ có người nhưng kẻ này lại người mà anh không thể chống lại được. Giờ chỉ còn cách huy động lực lượng tìm cô ấy nhanh hơn trước khi quá muộn, hoàn toàn không có cách nào khác hơn. Kẻ giờ đang bắt cô là kẻ thực sự rất nguy hiểm.
…
Hoàng Trí thực sự rất đau đầu, từ ngày anh được giao nhiệm vụ làm tay trong điều tra hoạt động phạm tội của Lai Hoa Bang đã hơn tháng nhưng kết quả lại là số không. Tên Lý Thanh thì rút khỏi giang hồ không hiểu vì lý do gì. Lý Cảnh thì quá đa nghi, không thể tiếp cận ngay cả người kề cận hắn là Trần Hùng mà hắn còn đề phòng huống chi thằng cảnh sát ngầm là anh.
“Haiz, chanh không chua thì đâu tới phiên mình.”
…
“Này, các người là ai?” – Thùy Vân gắt lên. Cô quan sát nơi mình bị nhốt là nhà kho cũ, thật không có bất kỳ manh mối nào hơn. Giờ chỉ còn cách biết người đứng sau việc này là ai và mục đích của hắn là gì mới có kế sách tiếp theo.
Lý Cảnh chết tiệt, làm bạn mà cũng bị liên lụy là sao hả ? Mới quen biết nhau tháng bị bắt cóc lần, đúng là kỷ lục mà.
" Mày không cần biết. " - một người đàn ông trung niên lên tiếng -" Mục đích của mày là gì ? "
" Ông nói gì, tôi không hiểu ? " - Thùy Vân cố gắng lấy thêm thông tin.
" Mày có phải người của Lý Thanh không ?"
Cái gì ? Lý Thanh sao ? Biểu đồ quan hệ của cô từ khi nào mà phức tạp thế này? Kẻ này bắt cóc cô để biết thông tin của kẻ từng bắt cóc cô sao? Bắt đầu đau não rồi đây. Hai anh em này đúng là sống hại bà con, chết hại bạn bè mà.
“Lý Thanh!” – Thùy Hân kinh ngạc thốt lên tên người này. Tại sao tên học việc lại liên quan đến đám này? Mà quan hệ hắn và em gái cô là gì?
Một tên giáng cú đánh lên người Thùy Hân, hét lên – “Con nhỏ này, im cái miệng mày lại.”
Nhìn thấy chị gái mình bị đánh, Thùy Vân đưa ánh mắt căm thù nhìn tên dám hỗn láo kia, lòng thầm nghĩ – “Được lắm, tao nhớ mặt mày. Dám đánh người nhà tao.”
“Tôi không có bất kỳ quan hệ nào với hắn cả.” – Thùy Vân lên tiếng.
Một tên lấy chân đạp vào người cô – “Mày đừng có nói láo.”
Cô cố nén đau, bình tĩnh nói – “Các người muốn biết quan hệ kiểu nào?”
Tên đàn ông trung niên có vẻ như người đứng đầu ở đây ngồi xuống đưa tay lên cằm cô, cười gian ác.
“Mày và nó có mấy loại quan hệ hả?”
“Các người dám động đến tôi thì Lý Cảnh, người đứng đầu Lai Hoa Bang sẽ không tha cho các người đâu.” – cô hét lên. Đúng là kẻ này đã từ bỏ tình cảm với cô nhưng chuyện này chỉ có cô biết, hắn biết thôi thì cứ lợi dụng. Hy vọng đám này biết scandal của người.
Một cú đấm giáng xuống mặt cô.
“Mày còn dám nhắc đến đại ca sao con điếm kia.” – một tên xăm trổ đầy người hét lên.
Đại ca? Mấy người này là thuộc hạ của Lý Cảnh sao? Chết tiệt, giờ là hoàn toàn không nắm được tình hình rồi.
“Mày im đi.” – người đàn ông đứng đầu hét lên không quên lia ánh mắt hung tợn đe dọa kẻ kia.
Vây là thủ hạ che mắt boss sao? Cái tổ chức khốn nạn của anh sao mà lộn xộn thế hả?
“Bây giờ tao nói thẳng mày tiếp cận Lý Cảnh có mục đích gì?”
Có đùa không? Các người hỏi đại ca mình ấy. Thùy Vân cố tìm câu trả lời tốt nhất để không nguy hại tính mạng chị em cô.
“Tiền.” – cô bình thản nói – “Moi tiền…”
“Có thật chỉ có thế?” – người đàn ông đưa ánh mắt độc ác nhìn cô.
“Thật. Không một đứa con gái nào bỏ qua món mồi béo bở như thế.”
“Mày do Lý Thanh cài vào?”
Hả? Cái gì mà sặc mùi vô gian đạo thế này? Có phải phim HK đâu mà quan hệ chồng chéo phức tạp vậy?
“Nếu mày không nói…” – tên đó quét mắt qua chị gái cô – “chắc tao phải xem xét con chị mày nhỉ?”
“Các người dám làm gì chị ấy hả?” – cô đưa ánh mắt căm thù nhìn kẻ này.
“Mày muốn biết thật sao?” – hắn cười độc ác.
“Không, tôi không có quan hệ gì với hắn cả.” – cô nhìn thẳng mắt người này – “chỉ là tình cờ cứu được Lý Cảnh và sinh tà tâm thôi.”
“Bốp”
Kẻ này giáng cú đấm vào đầu cô – “Một đứa con gái mà bình thản như mày trong tình hình này chắc chắn không phải đứa chỉ có ý đồ tầm thường như thế.”
Thùy Vân bắt đầu hoa mắt. Cô cố gắng tìm cách cứu chị gái mình.
“Đám thất học này dám đụng đến tao hả?” – Thùy Hân hét lên – “Tụi bây biết tao là ai không hả? Tao mà mất cọng tóc thì Lý Thanh san bằng tụi bây làm bình địa.” – cô lắng nghe nãy giờ cũng nắm được đại thể tình hình Lý Thanh là kẻ quan trọng, nếu đám người này e ngại hắn thì chắc chắn là không dám đụng đến người này.
Tất cả mọi người nhìn Thùy Hân kinh ngạc. Cô nói tiếp – “Tao là người đàn bà của Lý Thanh. Tụi bây dám đụng sao?”
“Tụi bây đóng kịch ai xem hả?” – Kẻ đứng đầu nhìn chị em Thùy Vân nhạo báng.
“Nếu các người không tin có thể điều tra lý lịch chị gái tôi. Người đưa chị ấy vào chính là Lý Thanh. Nếu các người đụng tới chúng tôi là trực tiếp đối đầu anh em nhà đó.” – Thùy Vân phối hợp. Hy vọng vở kịch sặc mùi ngôn tình này có thể qua mặt đám người này.
Người đàn ông đó nhìn cô nghi ngại sau đó hét lên ra lệnh đám thuộc hạ - “Giam tụi nó lại”. Ông không ngờ mọi thứ lại theo chiều hướng này. Không thể tùy tiện hành sự nên báo cho ông Hùng biết tình hình.
…
Lý Cảnh nóng ruột chờ tin tức nhưng đổi lại chỉ là số không. Anh cố gắng bình tĩnh phân tích tình hình xác định ai mới là kẻ bắt cóc Thùy Vân. Là cha anh hay ông ngoại anh? Người có thể nắm nhất tình hình của anh là ai? Bỗng dưng anh dừng mắt tại người.
“Ông có dính đến việc này?”
“Tôi không hiểu ý thiếu gia?” – Trần Hùng bình thản đáp.
“Cô ấy có mệnh hệ gì tôi không tha cho các người đâu.” -Lý Cảnh đe dọa.
“Tôi đang điều động mọi người tìm cô Vân giúp ngài.” – ông mỉm cười đáp.
Lý Cảnh đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn người đàn ông đối diện không nói gì nữa. Anh đã có đáp án. Nếu Thùy Vân có chuyện anh sẽ ra tay giết người đàn ông này để cho ông ngoại anh thấy Lý Cảnh này không còn là đứa trẻ để ông ta điều khiển nữa. Anh sẵn sàng thay đổi kế hoạch vì cô gái này. Nếu cứ im lặng như thế, anh mãi mãi bị khống chế.
Anh nhắm mắt lại nhớ lại tính cách cô. Chắc chắn cô ấy không phải dạng con gái ngồi sợ hãi khóc lóc mà luôn tìm cách ứng phó. Không phải cô ấy đã thoát khỏi Ngọc Lam và Lý Thanh sao? Nếu không thể ứng phó thì tìm cách kéo dài chờ người cứu. Anh nhớ đến Thùy Vân ở ngọn núi hôm ấy chờ anh đến cứu. Đoán trước hành động của anh và đón đầu trước. Lần này chắc chắn cũng thế.
“Tôi đã nói sẽ luôn bảo vệ em thì nhất định làm được.”