Sáng sớm, những đóa bìm bìm nhô ra ngoài hàng rào, những hạt sương trong như pha lê khẽ đọng trên cánh hoa rung rinh trong nắng ban mai.
Rèm cửa sẽ tự động mở ra vào thời gian định sẵn, nhẹ nhàng đưa ánh nắng sớm len vào phòng.
Lâm Vãn tỉnh giấc, trước khi mở mắt, cô theo thói quen lăn qua ôm lấy người đàn ông bên cạnh. Đầu tóc cô rối bù, dụi dụi vào tay anh, lẩm bẩm nói: “Chào buổi sáng cục cưng.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Giọng Chu Diễn Xuyên tỉnh táo hơn cô rất nhiều, anh vuốt tóc lại cho cô rồi hỏi: “Em có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Lâm Vãn gật đầu, dựa vào ngực anh ngủ tiếp.
Hôm nay là cuối tuần sung sướng, không phải lo lắng chuyện đi làm muộn, có thể tha hồ ngủ tới hết ngày.
Thời gian cuối năm, Nam Giang dần lạnh hơn, Chu Diễn Xuyên nhìn cánh tay mịn màng của cô ló ra ngoài chăn, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, đắp chăn lại cho cô, một tay anh ôm vai cô, một tay mở điện thoại đọc tin tức trong ngành.
Anh là người sống rất kỷ luật, không có thói quen ngủ nướng. Ngay cả khi đi học bận rộn làm cùng lúc hai việc thì ngủ đủ tiếng thì tự động thức giấc. Sau này đi làm, dù có tăng ca đến khuya thì giờ sáng hôm sau vẫn thức dậy đúng giờ.
Anh chưa bao giờ nghĩ thói quen tốt gắn bó hơn năm lại thay đổi sau khi kết hôn với Lâm Vãn.
Lý do là một ngày nào đó, Lâm Vãn càu nhàu với anh: “Mỗi sáng thức dậy em có một mình trên giường, giống như bị cả thế giới bỏ rơi.”
Tuy lời đó có nói quá nhưng Chu Diễn Xuyên vẫn hỏi: “Muốn dậy là phải có anh à?”
Lâm Vãn gật đầu cười toe.
Đừng thấy cô bình thường ra vẻ trưởng thành, với người thân quen sẽ biết cô cũng có những thói quen xấu nho nhỏ. Ví dụ như tối thì muốn chơi không chịu đi ngủ, rồi sáng hôm sau thì giờ mới chịu rời giường.
Sự lệch giờ này làm cô thường xuyên phải dậy một mình.
Lâm Vãn vẫn ngưỡng mộ Chu Diễn Xuyên dậy sớm được. Thật ra anh có đến muộn thì công ty không ai nói gì, nhưng dù không đến Tinh Sang thì sáng dậy anh vẫn có rất nhiều việc phải làm, tập thể dục, đọc tài liệu, gõ mã, đọc tin ngành, tự anh sắp xếp đâu vào đó.
Nhưng đó là chuyện lúc trước, bây giờ đã kết hôn, Lâm Vãn hy vọng mỗi ngày khi mở mắt ra là có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Chu Diễn Xuyên khiến tim cô loạn nhịp.
Tất nhiên là Chu Diễn Xuyên sẵn sàng đáp ứng mong muốn nhỏ nhoi này.
Lâm Vãn ngủ tới giờ, khi dậy thì ngồi trên giường một lát rồi mới ngật ngưỡng vô phòng tắm làm vệ sinh cá nhân cùng Chu Diễn Xuyên.
về những ngày sau kết hôn, cô không có cảm giác gì nhiều.
Người ta nói hôn nhân là nấm mồ tình yêu nhưng cô hoàn toàn không thấy vậy, thay vào đó cô còn yêu Chu Diễn Xuyên hơn trước.
“Chiều em ra sân bay tiễn Đại ma vương,” cô nói sau khi súc miệng, lấy khăn lau, “Anh đi cùng em không?”
Chu Diễn Xuyên để bàn chải đánh răng điện về chỗ cũ: “Ừ, hợp tác lâu vậy cũng nên đi tiễn.”
Năm nay, Lâm Vãn đã làm được rất nhiều việc.
Ngoài chuyện kết hôn, xuất bản sách, chỉ riêng việc nội bộ của Chim hót khe cô cũng đã hoàn thành xuất sắc.
Thú vị nhất là việc vào mùa thu, chính quyền một địa phương có ý tưởng hồ đồ, muốn trồng thêm một loài cây có giá trị kinh tế ở khu rừng đã hình thành một hệ sinh thái cân bằng. Lâm Vãn nhận được báo cáo của các tình nguyện viên bảo tồn địa phương, cô đích thân dẫn người tới, quần với họ mất bảy, tám ngày. Cuối cùng không những đã thay đổi được ý định của họ mà còn liên kết với một công ty có hợp tác với Quỹ hội, nghiên cứu đưa ra một phương án phát triển kinh tế khác, tạo được rất nhiều công việc cho lao động địa phương.
Sự việc đó được thông tin rộng rãi như một trường hợp thành công điển hình trong ngành bảo vệ môi trường.
Sau sự kiện đó, Thư Phỉ hoàn toàn yên tâm với Lâm Vãn, trước khi trở về Yến Đô thăng chức Giám đốc Quỹ hội, cô thông báo công khai Lâm Vãn sẽ là Giám đốc của Chim hót khe.
Trước kia Từ Khang dẫn đầu phản đối, với lần này, không ai ở Chim hót khe phản đối quyết định này.
Sân bay Nam Giang vẫn như thường lệ, vô số cảnh đón mừng và tiễn biệt.
Lâm Vãn nhìn thấy Thư Phỉ ngoài cổng kiểm soát.
Và cậu bạn trai của cô ấy.
Thư Phỉ là người rất phóng khoáng tự do, cô sống ở Nam Giang vài năm mà khi rời đi, cô chỉ đóng gói một số đồ quan trọng trong vali, như thể cô chỉ đi du lịch.
Nhìn thấy Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên đi tới, cô nhún vai cười nói: “Tôi đã nói không cần tới tiễn tôi mà.”
“Tới cũng đã tới rồi, cô đâu thể đuổi tôi về đúng không.”
Sau hai năm rèn luyện, Lâm Vãn giờ đã kiềm chế hơn khi nói chuyện với Thư Phỉ: “Dù sao thì không nói tới chuyện công việc thì tôi cũng rất thích cô. Tôi nghĩ một người bạn đi xa thì tới tiễn không phải là điều nên làm sao?”
Chu Diễn Xuyên cười cười nhìn cô.
Đúng là, ngay cả Đại ma vương mà cũng dám trêu.
Thư Phỉ nhướng mày nhìn cô vẻ tán thưởng: “Chim hót khe giao vào tay cô rồi, cố mà làm tốt cho tôi. Đừng quên tôi vẫn còn quản lý Quỹ hội, hễ nghe thấy tiếng gió gì thì việc bãi bỏ chức vụ của cô chỉ là mấy phút thôi đấy.”
“Cứ yên tâm.” Lâm Vãn cười tươi tắn.
Họ đều là người ra đời đi làm vài năm, không phải kiểu cách ra vẻ, tất nhiên không có màn ôm nhau khóc lóc trước khi lên máy bay.
Lâm Vãn thực sự thích Thư Phỉ.
Mặc dù từ khi gia nhập Chim hót khe cô bị mắng không ít, nhưng cô biết ai đang mượn gió bẻ măng, ai là người thực sự thuốc đắng dã tật. Hơn nữa, nếu không có sự trau dồi, thúc đẩy của Thư Phỉ trong hai năm qua, có lẽ cô sẽ không thể khám phá khả năng tiềm ẩn trong mình.
Và đúng như cô nói, tính cách Thư Phỉ rất hợp với cô.
Hai người phụ nữ trò chuyện, còn hai người đàn ông lơ ngơ nhìn nhau, không có gì đề tài gì để nói. Thư Phỉ dặn dò Lâm Vãn xong thì quay sang Chu Diễn Xuyên định bàn về việc hợp tác trong năm tới.
Tần Triều đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, ngoan ngoãn đứng trông vali cho bạn gái như cậu em trai ngoan hiền. Gần tới giờ, cậu ghé qua nhắc nhẹ: “Tới giờ vào cổng kiểm soát an ninh rồi.”
Thư Phỉ liếc nhìn đồng hồ sân bay: “Được rồi, tôi sẽ liên lạc qua mail với cô.”
Cô quay mặt về Lâm Vãn, hất hàm, “Đi nhé, khi nào đến Yến Đô tôi mời cô ăn cơm.”
Lâm Vãn mỉm cười vẫy tay với cô: “Thượng lộ bình an.”
Thư Phỉ gật đầu, quay người đi về phía cổng kiểm soát, dáng vẻ nghênh ngang.
Cô là người như thế, đến hay đi đều hết sức lạnh nhạt, không thấy cảm giác lưu luyến.
Tần Triều phía sau cười với hai người, “Tạm biệt anh chị.”
Lâm Vãn nhớ bài học lần trước nên hôm nay không dám nhìn thẳng vào cậu. Lúc này bị tiếng “chị” của cậu làm nhũn tim, mắt cong cong như trăng non, giọng vô thức dịu dàng thân thiết chào cậu: “Tạm biệt em.”
Chu Diễn Xuyên cong môi đầy ẩn ý, ôm cô chặt hơn.
Lâm Vãn theo bản năng ngẩng đầu lên: “Ngài Chu à, không tới mức đó chứ. Em đã là vợ anh rồi, vầy mà anh cũng ghen được hả?”
“Dĩ nhiên là không.”
Chu Diễn Xuyên dẫn cô ra ngoài bãi đỗ xe, “Anh chỉ thấy lạ, sao không nghe em nói với anh bằng giọng điệu đó nhỉ.”
Lâm Vãn im lặng một lúc, phân tích xem “giọng điệu đó” là có ý gì.
Có lẽ là do khác giọng điệu nói chuyện bình thường của cô, có lẽ là khi nói chuyện cô tự giác đổi sang cách nói đồng điệu với mấy bạn nhỏ.
“Dù sao thì cậu ấy cũng trẻ con quá mà.” Cô nói, “Hơn nữa nhìn còn rất ngoan, dễ thương y như cún con vậy đó. Anh hình dung cảm giác đứng trước một con vật nhỏ lông xù xem thế nào?”
Chu Diễn Xuyên đứng yên trước thang máy: “Em thấy cậu ấy rất ngoan?”
“Dạ phải.” Lâm Vãn trả lời rất hùng hồn.
Chu Diễn Xuyên cười khẽ, chậm rãi nói: “Cũng may em chưa từng có tình chị em, nếu không chắc chắn em sẽ bị mấy cậu em trai lừa cho quay vòng vòng.”
Lâm Vãn: “…”
Đúng là mặc dù Chu Diễn Xuyên vì cô mà thay đổi thói quen dậy sớm, nhưng cô có đủ lý do để nghi ngờ rằng cho dù kết hôn bao nhiêu năm nữa, thói quen ăn dấm với cô cả đời anh cũng không thay đổi được.
Giao thừa năm nay, cả hai vẫn về ăn tết ở đại học Nam Giang.
Sáng mùng Tết, Triệu Lị gọi Lâm Vãn qua, lấy một xấp bao lì xì đưa cho cô: “Cầm lấy.”
Lâm Vãn run tay: “Nhiều quá vậy.”
Mà bỏ chung một bao không được sao mà lại tách ra nhiều bao vậy chứ? Đây là lãng phí đó?
Triệu Lị tức giận đập chồng bao lì xì lên tay cô: “Tỉnh lại đi cô, bao không đấy.”
“Hả?”
Lâm Vãn như đi tàu lượn siêu tốc, lên cao rồi rớt xuống, “Vậy mẹ đưa con làm gì?”
“Cầm mà phát cho người khác chứ làm gì.”
Triệu Lị nói với vẻ đắc ý, mặt hiện lên vẻ “mẹ biết con không để ý mấy chi tiết nhỏ này.”
Nam Giang có phong tục sếp sẽ phát lì xì cho nhân viên, Lâm Vãn nghĩ mẹ đang nói chuyện này nên cất bao lì xì vào tủ: “Không cần, trong phòng làm việc con có chuẩn bị rồi.”
Triệu Lị liếc cô: “Con quên mất mình kết hôn rồi à?”
Lâm Vãn giật mình, lúc đó cô mới nhớ ở Nam Giang còn một phong tục khác.
Tết tới thì những người đã kết hôn sẽ lì xì cho những người chưa kết hôn để lấy may, bất kể tuổi tác lớn hay nhỏ hơn, miễn là chưa lập gia đình thì đều được một bao lì xì nhỏ.
Cô kết hôn với Chu Diễn Xuyên xong thì cuộc sống vẫn bình thường như lúc yêu nên cô quên mất chuyện này.
Sau khi xách phong bao lì xì dày cộm đi, Lâm Vãn quyết định về phòng tố khổ với Chu Diễn Xuyên.
Chu Diễn Xuyên đang thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, thấy cô đi vào với vẻ mặt rối rắm, anh hỏi: “Sao vậy em?”
Cô kể lại rồi lắc đầu: “Hình như giờ mới có cảm giác đã kết hôn.”
“Sao?” Chu Diễn Xuyên hơi ngước cằm lên cài nút áo, cười: “Sao vậy, không còn cảm giác bé bỏng được chiều chuộng nữa à? Hay là bây giờ thỉnh thoảng vẫn còn chưa ý thức được anh là chồng em?”
Lâm Vãn mím môi: “Không hẳn vậy.”
Cô chỉ chậm lụt trong việc thay đổi thân phận thôi. Nghĩ tới chuyện hai ngày sau hẹn đi mua sắm với Chung Giai Ninh, không chừng tới lúc đó Chung Giai Ninh xòe tay đòi bao lì xì của cô…
Chậc chậc, hình ảnh đó rất sướng nha.
Chu Diễn Xuyên thấy cô thay đổi lúc vui lúc buồn, anh không hỏi cô đang nghĩ linh tinh những gì, nói nhỏ: “Mở ngăn kéo đầu giường ra giúp anh.”
Lâm Vãn “Dạ”, tưởng anh nhờ mình lấy gì đó nên mở tủ ra, rồi sững người.
Bên trong có một bao lì xì đỏ, không cần cầm cũng thấy là khá dày.
Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Cho em hả?”
“Nếu không thì còn cho ai?” Chu Diễn Xuyên nói, “Anh chỉ có một cục cưng thôi, không chiều thì còn biết chiều ai?”
Lâm Vãn được anh dỗ ngọt sung sướng cười hớn hở. Cô lấy bao lì xì ra, cũng không đếm xem là bao nhiêu mà đi tới ôm lưng anh: “Tiền này để đi mua sắm rồi em mua cho anh quần áo mới nha?”
Chu Diễn Xuyên ngừng động tác lại: “Không cần đâu.”
“Sao mà lại không cần?” Lâm Vãn nghiêm túc, “Anh cũng là cục cưng của em mà.”
Chu Diễn Xuyên suy nghĩ một chút, hỏi: “Nhưng vậy thì có khác gì với anh tự mua à?”
“Dĩ nhiên là khác rồi. Anh tự đi mua với việc đi chung với vợ xinh đẹp đáng yêu mua rồi còn khen anh đẹp trai khác nhau quá xa đi chứ.” Cô rất tự tin.
“…”
Được thôi, vợ nói gì cũng đúng.
Thất tịch năm đó, Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên kỷ niệm một năm ngày cưới.
Không bày vẽ linh đình, hai người ăn bữa tối ở nhà dưới ánh nến, xem phim rồi lên lầu làm một số chuyện nên làm.
Sau hôm đó, những người xung quanh bắt đầu hỏi những câu như: “Dự định bao giờ sinh con?”
Mỗi khi có người hỏi, Chu Diễn Xuyên sẽ trả lời: “Không gấp, tùy theo cô ấy.”
Lâm Vãn sẽ uyển chuyển trả lời: “Chờ thêm thời gian nữa.”
Thực tế thì lý do có hai cái vấn đề chính.
Cô bị chấn thương thắt lưng, muốn xem xét tình trạng sức khỏe của mình một thời gian.
Thứ hai là công việc bận rộn quá, cô không còn nhiều sức lực.
Triệu Lị là bà mẹ cởi mở, khi nói tới chuyện con cái, bà cũng để con gái tự quyết định: “Làm cha mẹ không phải cứ cắm đầu cắm cổ muốn là làm, mà phải chuẩn bị đầy đủ cả vật chất lẫn tinh thần. Nếu vội vàng rồi lại chăm sóc không tốt thì chẳng phải làm hại bọn trẻ sao?”
Được “đại mỹ nhân” mẹ ủng hộ, Lâm Vãn không có áp lực gì, sự nghiệp phát triển thuận lợi, thế giới hai người với Chu Diễn Xuyên ngọt ngào, cô hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Cho tới một ngày, Triệu Lị kiềm lòng không được gọi điện tới hỏi: “Con còn chuẩn bị bao lâu nữa?”
Lâm Vãn nhận ra cô và Chu Diễn Xuyên đã kết hôn với nhau được năm.
Ba năm qua, Tinh Sang đã phát triển ổn định, vững chắc, không chỉ đạt được sự phát triển ngang với Đức Sâm trong nước mà còn được quốc tế khen ngợi nhiều lần; Chim hót khe trở thành một tổ chức phúc lợi tiêu biểu trong lĩnh vực bảo vệ động vật; Tằng Giai Văn nhiều lần hỏi cô có muốn đến Yến Đô làm giám đốc tổ chức không; Tưởng Kha thì trải qua nhiều thăng trầm trong giới giải trí, chuyện tình yêu của cô với nhà sản xuất âm nhạc Giang Quyết được người hâm mộ lan truyền rộng rãi; Thư Phỉ và Tần Triều có một đám cưới hoành tráng ở Yến Đô với sự chúc phúc của mọi người; thậm chí anh chàng Hách Soái cà lơ phất phơ kia cũng trở thành cha của một cặp sinh đôi.
Hách Soái và Trịnh Tiểu Linh kết hôn là bất ngờ lớn với Lâm Vãn.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tính cách hai người đều cởi mở vui vẻ, chưa kể hai người còn sống cùng một mái nhà, tình yêu nảy nở dần cũng là điều hợp lý.
Những người đồng hành cùng cô và Chu Diễn Xuyên trên suốt chặng đường qua, cho dù một năm cũng khó có thể gặp nhau một lần thì ai nấy đều đang tiến về phía trước với mục tiêu cuộc sống của mình.
Tối đó, Lâm Vãn về nhà hỏi Chu Diễn Xuyên lúc ăn tối: “Tụi mình cũng nên có con chứ anh?”
Chu Diễn Xuyên giật mình: “Mẹ giục à?”
“Giục thì có giục, nhưng cái chính là năm tới em rồi, nếu còn chờ nữa thì chỉ sợ càng lúc càng bận hơn.”
Lâm Vãn đặt đũa xuống, nói chân thành: “Anh cũng biết ngoài Chim hót khe thì lúc rảnh rỗi em còn phổ biến khoa học, không chỉ xuất bản sách mà thỉnh thoảng còn đi giảng bài này kia nữa. Nếu để thêm mấy năm nữa thì sợ sức khỏe không tốt như bây giờ.”
Chu Diễn Xuyên múc cho cô chén canh, khi đặt chén canh xuống, anh nói: “Nếu con làm trì hoãn sự nghiệp của em thì không có cũng không sao.”
Lâm Vãn cắn môi, trong lòng cô có cảm xúc khá phức tạp. Hơn ai hết, cô hiểu những gì Chu Diễn Xuyên trải qua khi còn niên thiếu, và những gì anh cần nhất khi còn thơ bé.
Một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc.
Nhìn thấy cô cau mày, mắt Chu Diễn Xuyên ánh lên ý cười. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng anh mong rằng khi em quyết định có con, đừng vì lời nói của thế gian hay vì để bù đắp khoảng trống trong cuộc sống của anh trước đây. Mà tất cả hoàn toàn phải là ý muốn của em.”
Những lời nói dịu dàng âm yếm xua đi những lo nghĩ trong lòng Lâm Vãn. Còn gì mà lo, cha của đứa trẻ là Chu Diễn Xuyên. Dù có xảy ra chuyện gì, dù cô thay đổi thế nào, anh cũng sẽ luôn yêu thương, tôn trọng cô như trước.
“Vậy thì sinh con.” Sau khi suy nghĩ thông suốt, cô vui vẻ quyết định.
Lại một mùa hè dài đằng đẵng của Nam Giang trôi qua, gió thu thổi qua cuốn đi cái nóng còn sót lại trong không khí, đem lại sự mát mẻ hiếm có cho thành phố những ngày cuối năm.
Nửa năm qua, bụng Lâm Vãn chẳng có nhúc nhích gì.
Vì vậy cô và Chu Diễn Xuyên đã đi gặp bác sĩ nhiều lần, kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì, chỉ là do chưa tới thôi.
Về chuyện bao giờ sẽ tới, không ai biết được.
Ban đầu Lâm Vãn có hơi lo lắng, sau khi nghĩ thoáng ra, nên làm gì thì làm cái đó thôi. Dù sao thì bác sĩ đã nói, tâm trạng thoải mái giúp việc có thai dễ dàng hơn.
Kết quả là cô nghĩ thoáng tới mức hơi quá.
Trước tết Dương lịch, cô không ở nhà đón năm mới với Chu Diễn Xuyên mà ôm bó hoa to đi tới đài truyền hình Nam Giang xem Tưởng Kha biểu diễn văn nghệ đêm giao thừa.
Hai người đã không gặp nhau một thời gian, gặp nhau thì tay bắt mặt mừng trò chuyện ríu ran. Sau khi kết thúc biểu diễn, Lâm Vãn nhắn cho Chu Diễn Xuyên là ở lại khách sạn với chị em tốt.
Lúc đó, Chu Diễn Xuyên đồng ý. Sáng ngày đầu tiên năm mới, anh gửi tin nhắn vẻ tủi thân: [Anh tới phòng thí nghiệm của giáo sư Phan. Em chơi vui vẻ nhé.]
Lâm Vãn nhìn màn hình chăm chăm, cảm thấy áy náy. Tết nhất mà để cục cưng đi bàn luận chuyện nhân sinh, tương lai nhân loại với giáo sư Phan trong phòng thí nghiệm!
“Chị đi tìm anh ấy.”
Lâm Vãn thu dọn đồ đạc của mình, nói với Tưởng Kha đang lười biếng làm ổ trong chăn, “Lần sau gặp ở Yến Đô.”
Tưởng Kha ngẩng đầu lên: “Chị có thấy mình giống phụ nữ xấu xa ngủ xong rồi bỏ chạy không.”
Lâm Vãn phản ứng lại thì cười ha ha: “Quá khen quá khen, xấu xa như nhau cả mà.”
Tưởng Kha khinh bỉ trừng mắt nhìn cô, chợt trở mình xuống giường, vội vã chạy vào nhà tắm.
Là phụ nữ, Lâm Vãn biết chuyện đó là sao, cô bước tới gõ cửa: “Em có cần chị mua băng vệ sinh cho không?”
“Không cần, trợ lý của em có chuẩn bị sẵn.” Tưởng Kha ở bên trong nói, “Chị lo đi dỗ cục cưng của chị đi.”
Lâm Vãn: “Vậy được, em uống nhiều nước ấm vô nha.”
“…Đừng có chọc em cười!” Tưởng Kha muốn nổi điên.
Lâm Vãn xách túi đi ra ngoài, khi bước vào thang máy thì khựng lại.
Tháng này cô…
Hình như…
Mười phút sau, Lâm Vãn đứng trong toilet trung tâm thương mại, nhìn chằm chằm que thử thai một lúc lâu, cảm thấy choáng váng. Cô chạm vào cái bụng phẳng lì của mình, không thể tin có một sinh mạng nhỏ thật sự đang ở trong đó.
Lâm Vãn hít sâu một hơi, lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho Chu Diễn Xuyên.
Điện thoại đổ chuông trước khi cô kịp mở khóa. Giống như hai người có thần giao cách cảm.
Khi Lâm Vãn bấm nút nhận, giọng cô run run: “Em, em, em muốn báo cho anh một tin tốt.”
“Trùng hợp vậy?” Chu Diễn Xuyên nói, “Anh cũng có tin tốt.”
Lâm Vãn vẫn đang chưa hoàn hồn hẳn, không nghĩ bên anh có tin tốt gì: “Để em nói trước! Anh sắp làm cha!”
Chu Diễn Xuyên im lặng mấy giây, rồi khàn khàn xác nhận, “Thật sao?”
“Thật!”
Sau khi qua khỏi sự choáng váng, niềm vui dần dần lan tỏa, nụ cười trong mắt Lâm Vãn ngày càng sâu, “Cục cưng, anh có vui không?”
“Ừm.” Anh trầm giọng đáp lại.
“Còn tin tốt của anh thì sao?”
Trong thoáng chốc Chu Diễn Xuyên như người bị mất trí nhớ, sau mới chậm rãi đáp: “Hạt giống trong phòng thí nghiệm đã nảy mầm.”
Hơi thở Lâm Vãn rối loạn mấy nhịp. Hóa ra không phải anh dỗi cô mà nói là đến phòng thí nghiệm của giáo sư Phan, mà là thật, một chuyện đặc biệt tốt.
“Chúc mừng anh.” Cô cười nói, lòng đầy xúc động lẫn vui mừng.
Chu Diễn Xuyên cười khẽ: “Cũng chúc mừng em. Bây giờ em đang ở đâu, anh đến đón em.”
Giọng anh như dòng điện truyền văng vẳng vào tai cô, “Nhân tiện em có thể dành thời gian nghĩ tên con.”
Lâm Vãn như dẫm lên đám mây bay bồng bềnh, không hề nghĩ ngợi buột miệng: “Vì có duyên như vậy, cứ gọi con là ‘Lúa mì’ đi.”
Chu Diễn Xuyên: “…”
Em nghiêm túc hả?