Giang Quyết nghe nói về Tưởng Kha từ rất lâu.
Vòng tròn giao tiếp các ban nhạc ở Nam Giang nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhiều người dù chưa biết mặt nhưng đã nghe tiếng của nhau.
Vì vậy lúc tình cờ gặp nhau ở hậu trường trong lễ hội âm nhạc, Tưởng Kha nói cô thích những bài anh viết, muốn trao đổi cách liên lạc với anh, Giang Quyết không nghĩ nhiều, anh đưa điện thoại ra cho cô.
Sau đó dù có wechat của nhau nhưng cả hai không nói chuyện nhiều.
Trong xã hội hiện đại, ai cũng bận rộn với công việc của mình, không ai đợi người lạ tới phá vỡ sự im lặng, nói một câu chào hỏi, vì vậy Giang Quyết nhanh chóng quên mất cô.
Cho tới một buổi chiều, bên ngoài trời đổ mưa, những hạt mưa lất phất rơi ngoài cửa sổ phòng tập, từ từ chảy dọc theo mặt kính đến bệ cửa sổ, tia nắng trong vắt đầu tiên ló ra sau cơn mưa, chiếu lên những vũng nước đọng sau mưa làm ánh sáng bị khúc xạ chiếu ra những cầu vồng nho nhỏ.
“Nghe gì chưa? Hai ngày trước Tưởng Kha lại trêu chọc một người đàn ông, tới khi người ta chạy tới tỏ tình thì cô ấy lại không đồng ý.”
Giang Quyết tựa cửa sổ hút thuốc, anh bị một chiếc lá nhỏ thu hút, không chú ý tới những gì mà bạn nói.
Người bạn đó tưởng anh không nghe, tiến lên mấy bước, lặp lại rồi nói: “Cậu tưởng cô gái đó thú vị à, đúng là Hải vương mà.”
Linh cảm giai điệu vừa lóe lên trong đầu Giang Quyết bị cắt ngang. Anh phun ra vòng khói, nheo mắt trong làn khói, uể oải đáp: “Cô ấy là Hải vương hay không thì liên quan gì tới tôi?”
Người bạn lúng túng chớp mắt.
Đối với những người chơi nhạc, luôn có vài người như thế, kiểu như nếu nói gì đó thì phải châm người ta như con nhím xù lông lên. Người bạn trong ban nhạc này cũng không phải hiền lành gì, nếu người khác dám nói chuyện như thế với anh ta, chắc chắn sẽ bị đá lại vài câu. Nhưng mà với Giang Quyết thì không có cách nào khác, anh vừa đẹp trai vừa tài giỏi, ra ngoài chơi luôn được các cô gái trẻ yêu thích, chỉ cần có anh xuất hiện, thù lao có thể tăng lên đáng kể.
Mà đáng nói nhất là anh lại không ong bướm qua đường, mấy cô bé mê thì mê, thích gì thì thích nhưng không có cơ hội bò lên giường của anh. Càng không có tranh giành đấu đá vì phụ nữ thì lại càng thu hút nhiều fan hơn, bởi vì là tài nguyên đáng giá.
Mà tài nguyên có giá trị thì phải được đối xử cẩn trọng.
Vì vậy, người đồng đội cười cười, tự mình xuống thang: “Ừ, tập tiếp thôi.”
Giang Quyết ém khói lại, nhìn bóng lưng đồng đội, nhếch môi khinh thường.
Thật ra anh không phải loại người ỷ có tài mà kiêu ngạo, chỉ đơn giản anh nghĩ những người này suốt ngày việc cần không làm mà cứ bàn luận chuyện này kia thôi. Thời gian để bàn tán về quan hệ của mấy cô gái thì để dành viết nhiều bài hát tốt hơn, nếu không thì từ lúc thành lập ban nhạc tới nay, tất cả ca khúc đều do một mình Giang Quyết viết.
Anh hơi mệt mỏi, nghĩ ban nhạc này không thú vị, gần đây việc sáng tác lại rơi vào giai đoạn khó khăn, có thể cảm hứng mới sẽ tới nếu thay đổi môi trường khác.
Kết thúc tổng duyệt, những người khác đều rời đi, Giang Quyết ở lại luyện tập thêm một lúc, khi trời tạnh ráo hẳn anh mới chậm rãi thu dọn đồ đạc đi về.
Địa điểm thuê tập trước đây là một nhà máy nhỏ.
Sau khi nhà máy đóng cửa, nó được mua lại rồi cải tạo, chia thành những phòng cách âm tốt rồi cho các ban nhạc có nhu cầu thuê lại. Khi ở trong phòng tập đóng cửa thì không nghe thấy gì, khi bước ra hành lang sẽ nghe tiếng nhạc xập xình.
Hôm nay có khác biệt, ngoài tiếng nhạc còn có tiếng một cô gái nói chuyện.
“Tôi gặp một người chị em mới rất hay ho. Bữa sau tới quán bar tôi giới thiệu cho mà quen. Hả? Gì mà tôi lại ra đường dụ dỗ chị em chứ, ban đầu tôi chỉ định làm quen với anh chàng soái ca đi cùng cô ấy thôi. Nhưng mà lúc cô ấy xuất hiện, tôi thấy đàn ông có là gì đâu, gái đẹp mới là động lực cuộc đời mình.”
Giang Quyết liếc xéo thấy một cô gái đứng cạnh cửa nói chuyện điện thoại. Cô ấy có mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt trong veo, nụ cười nghịch ngợm trên môi.
Thấy ánh mắt dò xét của anh, Tưởng Kha cũng nhìn lại.
Ấn tượng đầu tiên của cô là người này cao ghê.
Bass là loại nhạc cụ rất thử thách dáng người sử dụng. Cổ nó cao hơn nhiều so với guitar, cho vào túi đeo trên lưng có thể dễ dàng làm người ta thấp đi phần. Trong tình huống đó cô vẫn có thể nhận ra đôi chân dài, thẳng tắp của người trước mặt, đúng là chiều cao được trời ưu ái mà.
Ngẩng đầu lên, mắt Tưởng Kha sáng lên. Cô bỏ điện thoại khỏi tai, mỉm cười nhìn đối phương: “Anh là Giang Quyết.”
Giang Quyết nhìn cô vài giây, nhớ ra: “Tưởng Kha?”
“Cảm ơn anh nhớ ra tôi, chứ không tôi xấu hổ rồi.”
Tưởng Kha nói với đầu dây bên kia: “Bữa sau nói tiếp với cậu.” Rồi cất điện thoại vào túi váy, “Anh mới chuyển tới đây tập sao? Tôi chưa từng gặp anh.”
Giang Quyết gật đầu.
Tưởng Kha lại hỏi: “Gần đây anh bận việc gì à?”
“Vừa phát hành một bài hát mới.” Giang Quyết nhớ cô nói cô thích những bài hát anh viết, anh muốn nghe phản hồi nên hỏi: “Cô thấy sao?”
Nếu chú ý anh sẽ phát hiện ánh mắt né tránh của Tưởng Kha. Nhưng đèn hành lang khi đó khá mờ nên anh không phát hiện.
Tưởng Kha khựng lại rồi khen hết lời: “Quá hay luôn, lần đầu nghe tôi đã hét lên phấn khích, nhất là đoạn hợp âm bùng nổ đó, nó khớp với giọng ca sĩ lắm!”
Dù sao thì bài hát của ban nhạc, hợp âm là yếu tố cơ bản, khen vậy thì bảo đảm không trật đi đâu được.
Nhưng mà lần này Tưởng Kha tính sai.
Giang Quyết nhíu mày, hất cằm ngắt lời cô: “Ca khúc mới thuần nhạc, lấy đâu ra giọng ca sĩ.”
“…”
Giang Quyết hiểu, anh đã gặp tình huống này nhiều lần.
Mọi người khen không dứt lời, bảo thích tài năng của anh, rồi xin add wechat thì lại toàn nói về chuyện tình cảm trai gái. Tưởng Kha chắc là sau khi add wechat anh thì thấy không cần thiết nên ném anh vô một xó mà không liên lạc.
Anh tựa vào tường, cười: “Lừa tôi lấy wechat hả, em gái?”
Lông mi Tưởng Kha run run, cô không ngờ mình lại bị hố hàng vậy. Nhưng vì bị vạch mặt thẳng thừng, chuyện nói dối giấu diếm không giống tính cách của mình, nên cô thở dài thú nhận toàn bộ câu chuyện.
Một người bạn của cô làm việc ở đài chuyên mục âm nhạc đánh giá cao khả năng của Giang Quyết, muốn nhờ anh viết một bài hát chủ đề cho chương trình. Người bạn của cô trên tiết mục thì hoạt bát mạnh mẽ, nhưng bên ngoài là một người sợ giao tiếp xã hội, không biết người đó có ám ảnh gì thời bé mà có sự sợ hãi vô thức với những người đẹp trai.
Nghĩ tới nghĩ lui, người đó nhờ Tưởng Kha xin cách liên lạc của Giang Quyết, hy vọng cô có thể làm quen với anh. Nào ngờ vừa xin được thì lãnh đạo đài nói không thích nhạc của Giang Quyết, không còn cơ hội hợp tác, Tưởng Kha không liên lạc với Giang Quyết luôn.
“Cho nên anh xem đó, nói ra thì xấu hổ quá.” Tưởng Kha thành thật nói, “Tôi không cố ý nói dối anh.”
Giang Quyết gật đầu, “Vậy cô đã nghe bài hát tôi viết chưa?”
“…Chưa.”
Giang Quyết không nói chuyện với cô nữa, phất tay im lặng xuống lầu.
Không có gì đáng giận, dù gì thì trong nước có rất nhiều nhạc sĩ, hàng năm có vô số bài hát được phát hành, Tưởng Kha không thể nghe được hết mười mấy bài hát anh viết cũng là đương nhiên.
Giang Quyết không thể ngờ trưa hôm sau anh thức dậy, mở điện thoại lên, wechat đầy tin nhắn do Tưởng Kha gửi từ tối qua.
Giống như học sinh làm bài tập về nhà, cô ghi lại những suy nghĩ thật của mình về từng bài hát, chỗ nào cô thấy thú vị, chỗ nào còn chưa ổn, chỗ nào làm cô kinh ngạc, cứ thế tràn ngập cả màn hình.
Giang Quyết chăm chú đọc từng chữ, phát hiện cách nhìn của Tưởng Kha về âm nhạc hoàn toàn trùng khớp với anh, cô phát hiện ra những điều bí mật mà anh giấu trong đó mà ngay cả những người cùng ban nhạc anh không phát hiện ra. Giống như anh đã chôn giấu vô số kho báu trên bãi biển, rất nhiều người vội vàng lướt qua, nhưng cô đã đào chúng ra bằng hết, ôm tới trước mặt anh nói: “Nhìn xem, chúng đẹp biết bao nhiêu.”
Giang Quyết vui vẻ gõ chữ trả lời: [Cảm ơn, nhưng lần sau không cần thức đêm để nghe.]
Tưởng Kha nhắn lại anh: [À, chủ yếu là tôi không nỡ phụ lòng soái ca.]
[…]
Hai người dần trở nên thân thiết.
Khi ban nhạc Giang Quyết tan rã thì tình cờ một tay bass của ban nhạc Tưởng Kha lại về quê cưới vợ, anh không suy nghĩ tí nào mà tới tham gia với cô.
Sau đó, Tưởng Kha rời ban nhạc đi ra ngoài độc lập, Giang Quyết không do dự mà theo cô tới Yến Đô.
Việc tham gia cuộc thi của Tương Kha không phải tất cả đều suôn sẻ.
Cô là một ca sĩ đặc biệt với chất giọng khàn gợi cảm, từ ngoại hình tới giọng hát đều có vẻ đặc thù riêng, khi xuất hiện trong chương trình, cô đã gây nên cuộc tranh cãi trên mạng.
Sau khi đọc những bình luận tiêu cực, cô không nói gì, chỉ chăm chú chuẩn bị từng tiết mục biểu diễn. Nhưng giữa cuộc thi, tin tức Lâm Vãn bị chấn thương truyền tới khiến cô bồn chồn không yên, tinh thần bị ảnh hưởng không nhỏ.
Lần ghi hình tiếp theo, cô mắc lỗi.
Cuộc thi này là cuộc đấu đá giữa các công ty với nhau, Tưởng Kha là người không có chỗ dựa, hiển nhiên bị biến thành tấm bia đỡ đạn. Chưa kể một người cố vấn lại không thích cô, không quan tâm thành tích trước kia của cô thế nào, chấm một điểm số thấp tới mức không tin nổi, điều này kéo thẳng hạng của cô từ trung bình xuống vị trí loại trực tiếp đầy bấp bênh.
Sau khi ghi hình, tâm trạng của Tưởng Kha suy sụp.
Dù sao thì cô cũng chỉ là cô gái đôi mươi, một mình chiến đấu đã rất khó khăn rồi, một chị em thân thiết bị thương nhập viện, hôm nay lại bị người hướng dẫn mắng không ra gì, cảm xúc hỗn độn, cô trốn trong nhà tắm khóc một trận.
Sau khi khóc xong, trong lòng cô manh nha ý định rút lui.
Có lẽ cô không phù hợp với giới giải trí cạnh tranh khốc liệt thế này, có lẽ ước mơ hát cho nhiều người nghe của cô chỉ là một trò cười.
Tưởng Kha mở vòng bạn bè, thấy Giang Quyết nhắn tin đi ăn với bạn, liền bình luận bên dưới với vẻ vui vẻ: [Tôi cũng sắp xong rồi, cho tôi đi với!]
Chưa tới một phút sau, Giang Quyết gọi điện thoại đến: “Còn chưa xong sao lại ra rồi?”
Tưởng Kha không muốn xem anh thùng rác để xả, chỉ đáp ngắn gọn: “Tôi thấy không hứng thú.”
Giang Quyết im lặng vài giây, hỏi: “Áp lực lớn quá, em mới khóc?”
“…Biết thì cũng đừng nói huỵch toẹt ra chứ.”
Cô cuộn khăn giấy lại thành quả bóng rồi ném vào thùng rác, vừa mở cửa vừa nói: “Đôi khi thừa nhận thất bại cũng là dũng cảm đúng không?”
“Ừm, nói thế cũng đúng.” Giang Quyết bên kia đầu dây cười khẽ, chợt thay đổi. “Nhưng anh cảm thấy hiện giờ chưa phải là lúc để em sử dụng sự dũng cảm này.”
Tưởng Kha đang kinh ngạc thì nghe anh nói tiếp: “Anh muốn làm cho em bất ngờ, nhưng bây giờ nghĩ nói trước cho em biết cũng không thành vấn đề.”
“Bất ngờ gì?”
“Giám đốc âm nhạc chương trình tìm anh, từ ngày mai anh sẽ đến đệm đàn. Lần sau khi em đứng trên sân khấu, anh sẽ đứng phía sau em.”
Tưởng Kha dừng lại, nhìn nụ cười chân thật đã mất từ lâu của mình trong gương.
Giang Quyết nói, “Anh sẽ cho em chút lòng can đảm.”
Phần ghi hình tuần tiếp theo là trận chiến sống còn của Tưởng Kha.
Cô được xếp xuất hiện cuối cùng, khi đứng ở trung tâm sân khấu, trước mặt chỉ có micro thẳng đứng, ánh đèn tạo thành quầng sáng tròn khiến vóc dáng cô càng thêm gầy gò cô độc.
Nhưng cô không hề căng thẳng.
Bởi vì cô biết rằng khi âm nhạc bắt đầu, sân khấu sẽ sáng bừng lên.
Và người đồng đội tin tưởng nhất của cô sẽ chiến đấu với cô đến phút cuối cùng.
Đêm đó, màn trình diễn của Tưởng Kha không chê vào đâu được.
Từ đêm hôm đó, ánh sáng ẩn giấu trên người cô bắt đầu tỏa ra, từ đó hào quang vạn dặm đồng hành cùng cô.
Cũng từ đêm đó, mỗi khi nhớ lại hình ảnh bóng dáng Giang Quyết trên sân khấu, tim cô lại đột ngột đập rất nhanh.
Ngày hai người quyết định hẹn hò, Tưởng Kha vừa mới ghi âm một bài mới.
Trợ lý mà công ty sắp xếp cho cô là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, cô nhóc rất nhát gan, hết sức thận trọng khi tiếp xúc với các nghệ sĩ xuất thân từ ban nhạc, cứ nơm nớp như thể nói một tiếng không đúng là bị mắng ngay.
Tưởng Kha rất bất đắc dĩ, cảm giác như hành trình trêu hoa ghẹo nguyệt của cô đã đụng phải trận Waterloo (Trận chiến thất bại của hoàng đế Napoleon, đánh dấu sự kết thúc Những cuộc chiến tranh của Napoleon).
Sau khi về nhà, cô gọi điện cho Giang Quyết than thở: “Em thật sự thật sự thật sự không hiểu con bé bị sao nữa, sáng nay ra ngoài em bị nắng chói nên nhíu mày lại, con bé sợ muốn khóc.”
“Có thể là tâm lý sợ mấy cô gái đẹp.” Giang Quyết nói, “Dù sao thì nhìn em cũng thuộc loại không dễ đụng vào.”
Tưởng Kha im lặng một lát rồi lẩm bẩm: “Hình như em biết người giống giống vậy… A, em nói với anh rồi đúng không? Hồi em ở Nam Giang có người bạn làm phát thanh viên, cô ấy cũng vậy đó, thấy trai đẹp là không dám nói năng gì hết ấy.”
Giang Quyết đẩy bàn phím trước mặt ra, tựa lưng vào ghế, nói: “Hình như người đẹp trai mà em nói tới là anh.”
“…”
Tưởng Kha nghẹn lời, sau đó mới nhớ ra lý do sao cô xin wechat của anh, còn ba hoa khen vung vít trước mặt anh rồi sụp hố cái rầm hết sức xấu hổ.
Có những chuyện trong quá khứ không biết xảy ra lúc nào, nhưng rất lâu sau nhớ lại, nó vẫn là điểm nổi bật trong dòng sông ký ức.
Tưởng Kha càng nghĩ càng muốn cười.
Cuối cùng cô thực sự không nhịn được, lăn ra giường cười haha thành tiếng.
Lòng Giang Quyết như bị ngàn hàng con lạc đà không bướu rầm rập chạy ngang qua dẫm cho vỡ nát bét: “Cười đủ chưa.”
“Không, không phải, tại em mới nhớ chuyện muốn làm mai Lâm Vãn cho anh…”
Tưởng Kha hắng giọng làm ra vẻ bình tĩnh, “Cũng may hai người không thích nhau, nếu không thì coi như chia rẽ một mối tình đẹp rồi.”
Giang Quyết cười mỉa mai: “Đúng vậy, Lâm Vãn thân yêu của em và bạn trai cô ấy có mối tình đẹp, còn anh là người trong câu chuyện xưa qua đường, hết chuyện thì phủi áo ra đi không danh không phận.”
Tưởng Kha đứng lên rồi ngồi xuống, nhìn tấm thảm trải bên giường một lúc rồi nói một câu tưởng như nhân tiện mà hỏi: “Vậy… anh có muốn trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của em không?”
Trả lời cho câu hỏi của cô là một khoảng lặng dài.
Dường như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng giọng nói trầm thấp của Giang Quyết vang lên: “Ở nhà chờ, anh sẽ đến trả lời trực tiếp với em.”
Những chiếc lá ngoài cửa sổ lay động dưới bóng trăng, đung đưa theo làn gió.
Tưởng Kha nhướng mày, nhẹ nhàng đáp: “Được.”