Cuối năm, hai sự kiện lớn xảy ra trong làng giải trí.
Việc đầu tiên là Linh Long tổ chức họp báo thông báo họ đã chấm dứt hợp đồng với Tống Liu, nữ diễn viên đình đám một thời của họ, kể từ đó họ không liên quan gì đến nàng, chuyện khác là về Lưu Nguyệt.
Khi Lưu Nguyệt ra mắt cùng Tống Liu, nàng không giống như Tống Liu, người không nhận phỏng vấn, thông báo hay quảng cáo mà thay vào đó, nàng làm việc chăm chỉ trong làng giải trí. Kỹ năng diễn xuất của nàng không tồi. Nàng cũng tốt bụng, tuy không phải là mỹ nhân đẹp nhất làng giải trí nhưng gương mặt của nàng rất thu hút, giống như Tống Liu, nàng chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất chuyên nghiệp nào. Tuy nhiên, nàng cũng có khả năng diễn xuất tự nhiên, thời điểm đó nàng gần như có thể cạnh tranh với Tống Liu. Trong nhiều năm, nàng là một trong những ngôi sao hạng nhất nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trước công chúng.
Kể từ khi kết hôn cách đây hai năm, nàng ngày càng mờ nhạt khỏi làng giải trí, không nhận đóng nhiều phim, điều này rất đáng tiếc. May mắn là chồng nàng, Dư Kiến đã có một thành tựu nhỏ, hai người kết hôn hạnh phúc, một phóng viên còn chụp ảnh chuyến đi hưởng tuần trăng mật của Lưu Nguyệt và Dư Kiến ở thành phố M. Hai người trông rất tình tứ.
Mặc dù người hâm mộ của Lưu Nguyệt có chút không hài lòng về nàng khi lập gia đình quá sớm, nhưng ít nhất Lưu Nguyệt có một tổ ấm tốt, thêm nữa đó là lựa chọn của nàng, người hâm mộ chỉ có thể lựa chọn chúc phúc.
Nhưng vào cuối năm nay, có tin đồn Lưu Nguyệt và Dư Kiến đã ly hôn, chưa có con và chia tay trong êm đẹp.
Toàn bộ giới giải trí đều náo động trước hai sự kiện này.
Hơn nữa, sau đó Lưu Nguyệt biến mất, không ai biết nàng đã đi đâu.
Ngay cả chị gái của nàng, Lưu Kiều cũng không biết.
Vẻ mặt Lưu Kiều rất phờ phạc, mấy ngày nay nàng ngủ không ngon, nhắm mắt lại cũng không ngủ được, đầu óc nàng chỉ toàn là bóng dáng của Lưu Nguyệt, nhưng ngay cả nàng cũng không phát hiện ra Lưu Nguyệt đang trốn ở đâu.
Tại sao Lưu Nguyệt lại ly hôn với Dư Kiến? Hai người họ không ổn sao? Làm sao lại đột ngột ly hôn, Lưu Nguyệt trực tiếp biến mất?
Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy!
Khuôn mặt của Lưu Kiều đã tệ, còn Dư Kiến đang ngồi đối diện với nàng còn tệ hơn. Hai người đang ngồi trong một quán cà phê rất kín đáo. Lưu Kiều và cậu đang ngồi cùng nhau, có Chúa mới biết sẽ như thế nào.
Dư Kiến đau đớn túm tóc, nói nhỏ: "Không biết cô ấy đi đâu, cô ấy ép em ly hôn ... rồi biến mất tăm".
Lưu Kiều chế nhạo: "Cậu là chồng của em ấy, nếu em ấy nói ly hôn thì cậu sẽ ly hôn sao? Nếu em ấy kêu cậu chết cậu cũng đi sao?"
Dư Kiến bị lời nói của Lưu Kiều làm cho phát cáu, đột ngột đứng lên, hai tay nắm chặt, kìm nén cơn tức giận, thật lâu mới thở ra, cúi đầu xuống, Lưu Kiều ngồi đối diện nâng lên. Bắt đầu nhìn thẳng vào cậu, không ai chịu lùi bước.
Cuối cùng Dư Kiến cũng ngồi xuống, thở dài, trầm giọng nói: “Cô ấy có bệnh, mấy năm trước cũng có triệu chứng, chúng ta đã tìm mọi cách để chữa trị nhưng đều vô ích, chẳng ích lợi gì. Cơ hội chữa khỏi căn bệnh này chỉ có một phần vạn ”.
"Tháng trước, cô ấy đột nhiên nói muốn ly hôn với em. Em không đồng ý. Cô ấy không chịu uống thuốc hay gặp bác sĩ ... em không còn cách nào khác là phải ly hôn."
"Thế rồi hôm trước nhà em bỗng dưng vắng tanh, mọi thứ về cô ấy đều biến mất ... Ngay cả người dì ở nhà cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, em không thể tìm thấy cô ấy nữa."
"Em thực sự không biết cô ấy ở đâu..."
Dư Kiến nắm lấy tóc, cúi đầu, dùng khuỷu tay đỡ trán rồi thở dài thườn thượt, tiếng nghẹn ngào đã trào ra trong cổ họng, một lúc sau mới nguôi ngoai, ngẩng mặt lên, quanh mắt có vài vệt ướt.
Cậu thì thào: "Em sắp phát điên rồi."
Vẻ mặt căng thẳng của Lưu Kiều sửng sốt trong chốc lát, lộ ra vẻ buồn bực.
Thực ra, là người thân của Lưu Nguyệt, nàng vẫn biết Lưu Nguyệt nghĩ gì.
Lưu Nguyệt không muốn người mình yêu nhất trong đời nhìn mình chết nên đành lòng biến mất, buộc phải ly hôn.
Lưu Nguyệt muốn Dư Kiến sống một cuộc sống tốt đẹp, cho dù không có nàng ở bên, cậu cũng sẽ sống tốt.
Em gái nàng đúng là một người tự cao tự đại, luôn áp đặt những điều mình cho là tốt lên người khác, cho dù đối phương không thích hay không đồng ý, nàng cũng sẽ không lùi bước.
Giống như bây giờ.
Lưu Nguyệt thực ra cũng không đi xa, nàng vẫn ở lại thành phố B.
Nàng không đủ sức để đi quá xa một mình.
Giao thông ở ngoại ô thành phố B vô cùng bất tiện, nàng không đề cập đến việc xa thành phố, thậm chí tàu điện ngầm ở nơi xa cũng không vào được. Người dân sống ở đây đi làm hàng ngày là một cực hình, nhưng ở đây còn hơn cả là môi trường tuyệt đẹp. Rất yên tĩnh, thích hợp để phục hồi sức khỏe. Do đó, các nhà bất động sản ở Thành phố B từ lâu đã nhìn vào chỗ này, từ chỗ chim không đậu đã xây dựng những dãy chung cư nhỏ thấp tầng, được gọi là chung cư để phục hồi sức khỏe.
Những cây cao được trồng nhân tạo đã che phủ hoàn toàn những căn hộ tầng thấp này. Nhìn từ bên ngoài, nơi đây giống như một thiên đường.
Căn hộ của Lâm Sang Ngư được mua ở đây.
Sau khi tốt nghiệp đại học ở thành phố S, cô quay lại thành phố B, học quản lý kinh doanh cuối cùng đầu quân cho công ty giải trí Bắc Hải, với năng lực vượt trội của mình, cô đã đến được trí giám đốc marketing trong vòng vài năm.
Không biết tại sao, cô lại mua cái gọi là ngôi nhà phục hồi sức khỏe cuối cùng này ở ngoại ô thành phố B. Mỗi ngày cô lái xe hai giờ đồng hồ đến nơi làm việc. Nó không quá xa. Cô đã sống nhiều năm như vậy.
Công ty giải trí Bắc Hải đã có một bước tiến lớn trong năm nay. Tập đoàn Tiêu gia đột ngột đổi vị phó giám đốc. Tiếu Ái Liên, con gái lớn của Tiêu gia, đã xuất hiện vài lần trong cuộc họp báo, cô vô cùng xinh đẹp. Cũng là người phụ nữ vô cùng đảm đang.
Đến Bắc Hải không lâu, cô vốn là người khách khí của hội sở, ai cũng nghĩ cô sẽ đảm nhiệm vị trí giám đốc của bộ phận, nhưng Tiêu Ái Liên không nói lời nào, việc đầu tiên là nhờ người gọi điện cho tổng giám đốc. Văn phòng phó giám đốc trống bên cạnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô dọn đến.
Không ai dám làm trái ý cô.
Cô là một nhà lãnh đạo bẩm sinh, ngay khi bước chân vào Bắc Hải, cô đã lập tức thâu tóm một nhóm công ty giải trí nhỏ với tốc độ cực nhanh, điều này đã tạo nên một bước nhảy vọt cho Bắc Hải vốn ban đầu là một công ty phát triển chậm.
Có những trường hợp khó bàn bạc, nhưng chỉ cần Tiêu Ái Liên có mặt, không có chuyện không thể thương lượng.
Lâm Sang Ngư thực sự rất ngưỡng mộ cô ta.
Lưu Nguyệt đã ký hợp đồng với Phúc Hoàn. Lúc trước Bắc Hải cũng là một trong những công ty giải trí có liên hệ với nó. Mặc dù Lâm Sang Ngư đã vào Bắc Hải, cô không thể kiềm chế muốn nhìn thấy nàng nhiều hơn trong vòng tròn này, nhưng sau ngần ấy năm, hai người chưa từng gặp lại nhau.
Cho đến một vài ngày trước.
Lâm Sang Ngư lái ô tô trên đường vành đai . Bên này đã là ngoại ô, cô sắp rời khỏi phạm vi thành phố B. Tốc độ của cô vẫn không suy giảm, hơn nữa những năm tháng làm nghề lâu nay nhìn cô không vui. Mấy năm nay cô đi du lịch rất nhiều thành phố, nguyên bản cô ở thành phố S phát triển tốt nhất, thành phố S có một công ty giải trí, hơn nữa từ bắc chí nam xa xôi khó gặp lại.
Nhưng cuối cùng cô lang thang khắp đất nước, cuối cùng đã trở về đây.
Lâm Sang Ngư tăng tốc độ.
Trên ghế sau xe còn có một số nhu yếu phẩm như rau tươi, hoa quả, đồ ăn vặt, dù sao cũng là ngoại thành, tuy có siêu thị nhưng phần lớn hàng hóa đều không có đầy đủ, không đảm bảo là sẽ tươi. Cô phải mua nó từ thành phố trước khi mang nó về nhà.
Nhưng cô không phải là người thích ăn vặt.
Lâm Sang Ngư lái xe đi vào căn hộ, nếu căn hộ này không phải là người đặc biệt quen thuộc đi sẽ không ra lối vào. Lâm Sang Ngư đỗ xe trong ga ra dưới lầu theo cách quen thuộc, đỗ xong cô nhấc đồ trên xe lên, có chút khó khăn nắm hai tay, nhích người lên một chút, mang theo đầy đủ. Túi đồ đi bộ về nhà, nhưng lại thấy một bóng dáng quen thuộc dưới chung cư.
Người phụ nữ lấy một chiếc túi từ cô nói, "Mình đoán cậu trở về vào thời điểm này."
Lâm Sang Ngư cầm lại túi đồ trong tay nàng, đẩy nhẹ nàng một cái, ý bảo nàng nhanh chóng quay vào nhà: "Hện tại sức khỏe của cậu không tốt, coi chừng bị cảm lạnh."
Lông mày của người phụ nữ nhướng lên, mỉm cười.
Lưu Nguyệt không giúp cô xách đồ nữa, ngoan ngoãn đi theo Lâm Sang Ngư, máy sưởi ở nhà đã được bật lên, khi Lâm Sang Ngư quay lại nhà thì cảm thấy toàn thân nóng lên, cô im lặng đặt mọi thứ xuống. Khoát tay áo đi vào phòng bếp, cô thản nhiên hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
Lưu Nguyệt đáp: "Cái gì cũng được, mình không kén ăn."
Lâm Sang Ngư quay mặt lại, bắt đầu xới tung nguyên liệu, dùng tay xử lý con cá sống một cách gọn gàng. Sau khi loại bỏ xương cá, cô cắt miếng cá có gân, để sang một bên chuẩn bị nấu cháo.
Với cơ thể hiện tại của Lưu Nguyệt, nàng hầu như không thể ăn được gì, chỉ có thể ăn một số thứ nhẹ nhàng đơn giản nhất, dựa vào một đống thuốc để duy trì.
Nhưng suy cho cùng đây không phải là giải pháp lâu dài.
Cô biết tình trạng thể chất của Lưu Nguyệt, cô biết chính xác nàng bị bệnh gì, dù sao nàng cũng là người trong làng giải trí, còn nhiều chuyện người khác không biết.
Ngay khi Lâm Sang Ngư im lặng, cả căn nhà trở nên yên tĩnh.
Lâm Sang Ngư vẫn tiếp tục công việc, nhưng cô không biết Lưu Nguyệt đã lặng lẽ đi vào phòng bếp không phát ra tiếng động.
Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy góc áo của cô, gần như có thể cảm nhận được hơi lạnh lẽo phả lên từ góc áo của mình từng chút một, khiến tay cô run lên vì lạnh.
Tay Lâm Sang Ngư ngừng hoạt động, nhưng không có nhìn lại nàng.
Lưu Nguyệt cười nhẹ nói: "Chuyện này ... phiền cậu không?"