Trương Nhất Linh và Trương Nhân cùng nhau trở về Trương gia. Trương Nhất Linh bị gió thổi bay tứ tung, cô tỉnh dậy chủ yếu vì hơi say. Ban đầu cô gặp Tống Liu khi vội vã rời khỏi bữa tiệc, nhưng sau đó bị mắc kẹt. Tại buổi họp nhỏ, cô vô tình bị người tổ chức gài bẫy, bất lực ép uống một chút rượu, nhưng trong lòng buồn bực nên uống một hơi.
Trương Nhân đến đón cô về nhà, vừa đến cửa nhà thì cô đã xuống xe, cô vội vã vào trong.
Tại buổi tiệc trao giải, cô nhận được một tin nhắn do bác sĩ Dung gửi cho cô, nói Dung Nhã Thi bị ho vào ban đêm, sức khỏe của bà vốn không được tốt, gần đây cũng có vẻ tái phát. Không biết chuyện gì đang xảy ra, tình trạng bệnh đột ngột trở nên nặng đến mức bác sĩ Dung cũng bất lực, biết cô bận nên nhắn tin kêu cô về gấp.
Trương Nhất Linh và Trương Nhân vào nhà, Dì Mã vừa xoa quần áo vừa lo lắng chào hỏi cô và Trương Nhân.
Dung Nhã Thi đang nằm trên giường, rất vui khi thấy cô và Trương Nhân bước vào. Bà cố gắng đứng dậy liền bị bác sĩ Dung nhẹ nhàng đè lại.
Dung Tử Dương là họ hàng xa của Dung Nhã Thi. Hắn đã làm việc như một bác sĩ riêng cho Trương gia, hắn cũng chạy một bên ngoài phòng khám chuyên về tư vấn điều trị ngoại trú.
Trương Nhất Linh nhìn Dung Tử Dương một cái, bước đến giường, đỡ Dung Nhã Thi dậy: "Mẹ, khi nào thì ba về?"
Khuôn mặt của Dung Nhã Thi yếu ớt xanh xao, sức khỏe của bà thực sự rất kém từ khi sinh Trương Nhân, đó là lý do tại sao Dung Tử Dương trở thành bác sĩ riêng của Trương gia. Khi bà đang làm một số tài liệu trong văn phòng ở nhà, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, bà nghĩ đó chỉ là thiếu ngủ, nhưng sau đó bà bất tỉnh ngay trong thư phòng.
Đợi đến khi Dì Mã bưng đĩa hoa quả vào, nhìn thấy bà nằm trên bàn làm việc không động đậy, liền cảm thấy không ổn nên nhanh chóng gọi Dung Tử Dương đến, bế bà vào phòng ngủ nằm.
Vẻ mặt bác sĩ Dung rất nghiêm túc, thăm dò cổ tay Dung Nhã Thi, gọi dì Mã đến một bên giải thích một số chuyện, hỏi cặn kẽ gần đây bà ăn gì, ngủ có ngon không, có thăng trầm cảm xúc không. Lúc này dì Mã cũng nghiêm túc trả lời từng chữ một.
Theo quan điểm của Trương Nhất Linh, Dung Tử Dương không có sai sót gì cả.
Hắn đã là bác sĩ riêng của Trương gia hơn năm. Hắn đã ở Trương gia từ khi Trương Nhân sinh ra. Ngoài ra, hắn còn là em họ của Dung Nhã Thi. Điểm của hắn ở trường y rất tốt. Bệnh viện Trung Y gấp rút tuyển nhân vật bình dân, tuy không làm ở bệnh viện lớn nhưng phòng khám do hắn mở cũng nổi tiếng, chính vì cho rằng công việc của hắn tương đối rảnh rỗi, nên cho hắn làm bác sĩ tư nhân cho Trương gia.
Không có gì sai với tình cảm và lý trí, công và tư.
Dung Nhã Thi nửa dựa vào giường, cầm lấy bát thuốc mà Trương Nhất Linh mang tới, mùi đắng khiến bà cau mày, uống thuốc rồi nói: “Ngày mai ba con sẽ về. Đừng lo, ông ấy vẫn chưa giải quyết xong chuyện, các con đều ở nhà, chuyện gì xảy ra với mẹ đây, ông ấy về gấp như vậy thì làm sao được".
Trương Nhất Linh đem bát thuốc đi, cho bà một viên kẹo, nghe xong liền mỉm cười: "Mẹ, mẹ ngất đi như vậy sao có thể không lo được a".
Dung Nhã Thi ăn viên kẹo, cuối cùng cảm thấy trong miệng có chút vị, nói: "Cái này không có chuyện gì."
Dung Nhã Thi là nhị tiểu thư Dung gia, đứng ra chống lại đám đông kết hôn với Trương Minh. Tuy hai gia đình đều có tiếng tăm nhưng Dung gia và Trương gia khi đó vẫn có chút ân oán. Bực tức, sau khi bị đuổi, bà lập tức thu dọn quần áo, nửa đêm chạy đến sống tại căn hộ của Trương Minh, lúc đó dư luận đồn thổi suốt một thời gian dài từ gia đình giàu có thượng lưu thành phố B cho đến cuối cùng Dung gia cũng đồng ý.
Lúc trước thật là cay đắng, cha của Trương Minh là một chủ buôn bán tay chân, tập đoàn Trương Hoa lộn xộn đã bị ném cho Trương Minh. Dung Nhã Thi cũng còn trẻ, thiếu hiểu biết, chỉ đến tuổi mới yêu. Bị buộc phải tạo ra một gánh nặng như vậy.
Mãi sau này khi Trương Nhất Linh ra đời, mối quan hệ giữa hai gia đình mới nguôi ngoai đôi chút.
Tất nhiên Trương Nhất Linh đã biết những chuyện đó từ trước, cô đã nhìn thấy khi còn nhỏ, Dung Nhã Thi sẽ không bắt cô và Trương Nhân phải kiên nhẫn nói với họ những điều đó trước đây.
Trương Nhất Linh mỉm cười, Dung Tử Dương hỏi dì Mã xong, sau đó cẩn thận nhắc nhở bệnh của Dung Nhã Thi đã bắt rễ, rất khó chữa khỏi, chỉ có thể uống thuốc từ từ, còn phải quay lại phát thuốc. Có nghĩa là sẽ được giao vào sáng sớm.
Trương Nhất Linh bảo Trương Nhân đi cùng cô tiễn bác dĩ Dung. Khi bước đến cửa nhà, cô đưa cho bác sĩ Dung một phong bì: "Trong nhiều năm, chú đã làm việc chăm chỉ cho gia đình cháu rồi".
Độ dày của phong bì rất dày, Dung Tử Dương không từ chối, nhận lấy rồi lại thở dài: "Căn bệnh của bà ấy thật sự khó có thể diễn tả hết bằng một từ. Năm đó rất nặng, sau bao nhiêu năm vẫn không thuyên giảm. Ta là một người em trai, nhìn bà ấy như thế này không dễ chịu chút nào. "
Trương Nhất Linh nhíu mày, cười nói nhẹ nhàng, hai người lại chào nhau một lần nữa, Dung Tử Dương chào tạm biệt, cô nhờ chú Vương đưa hắn về.
Sau khi mọi việc xong xuôi, cô trở về phòng, cẩn thận suy nghĩ về biểu hiện vừa rồi của Dung Tử Dương.
Rất bình thường, mức độ buồn bã vừa phải, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết hắn thực sự buồn cho Dung Nhã Thi.
Nhưng ... nếu đó là sự thật, vậy tại sao Tống Liu lại nói như vậy?
Tống Liu có thể có mục đích gì?
Tuy nhiên, sức khỏe của Dung Nhã Thi luôn kém, đây không phải chuyện có thể một sớm một chiều mà có được, không phải Dung Tử Dương năm này qua năm khác trì hoãn như vậy. Không phải hắn không có tâm. Mỗi loại thuốc hắn kê đơn đều không có vấn đề gì, hơn nữa hắn là người Dung gia. Người thân trong gia đình không có lý do gì để nghi ngờ. Sau đó, Dung Nhã Thi có lúc tốt có lúc xấu, người ta luôn cho là sức khỏe của bà không tốt.
Nhưng nếu không thì sao?
Nếu đúng như lời Tống Liu nói cẩn thận với Dung Tử Dương, thì bệnh của Dung Nhã Thi chính là trò ma quỷ của hắn?
Tại sao Tống Liu lại bận tâm với hắn?
Vì nàng đã nói dối cô, đó là một trò lừa để tiếp cận cô từ khi nàng mười sáu tuổi. Sau đó khi vở kịch kết thúc, nàng cũng nói với cô "Coi như tôi đã chết" cô thật sự đã làm điều đó. Coi Tống Liu thật sự chết, xem nàng chưa từng dính dáng gì đến cô, cô cũng nhận ra tất cả những điều này, chỉ là cô yêu nhầm người, trao nhầm trái tim, sau này sẽ gặp lại nhau như thể không quen biết ... Nhưng tại sao phải xuất hiện trước mặt cô?
Ánh mắt của Trương Nhất Linh rất phức tạp, đèn trong phòng của Dung Nhã Thi vẫn sáng, Trương Nhân bước ra khỏi phòng cầm bát thuốc trao đổi ánh mắt với cô.
Khi hai người đi ngang qua, Trương Nhất Linh trầm giọng nói: "Em lấy bã thuốc trong bát đến một nơi có thể tin tưởng thử xem bên trong là thứ gì. Khi không có ai ở nhà, nhờ cá nhân những người hành nghề y học Trung Quốc qua xem mẹ, đừng cho ai biết ”.
Trương Nhân ngước mắt lên nhìn cô, kinh ngạc nói: "Ý chị là ..."
Trương Nhất Linh nheo mắt, "Chị nghi ngờ là có người động tay động chân. Bằng không, bệnh của mẹ làm sao có thể để lâu như vậy? Không phải bà ấy bảo dưỡng rất tốt sao?"
"Nếu thật sự sức khỏe không tốt thì không sao, nhưng ông ta là người tốt nghiệp khoa Trung Y của Đại học Z."
Trong mắt bà, em họ luôn là người hiền lành khiêm tốn, trên người còn thơm mùi thuốc bắc, chưa bao giờ mất bình tĩnh, rất lễ phép với mọi người.
Nhưng biết người biết mặt mà không biết lòng.
Ai thực sự biết ai?
Trương Nhân hỏi: "Có người thực sự động tay động chân, đó là ai?"
Trương Nhất Linh lắc đầu: "Em có thể kiểm tra trước."
Trước khi vấn đề này được xác nhận, cô không thể dễ dàng kết luận.
Nhưng cô phải cẩn thận.
Trương Nhân gật đầu, đi đến phòng của Dung Nhã Thi xem qua, thấy bà đã ngủ rồi, cậu mới yên tâm mà trở về phòng.
Cậu vẫn còn rất nhiều việc phải làm, thực sự không còn sức lực để nghĩ về những thứ khác.
Sau một thời gian, Trương Nhân tìm được một thầy thuốc nổi tiếng của Trung Quốc, bí mật mời người đến, chữa bệnh cho Dung Nhã Thi và kê một số loại thuốc mới cho bà uống thường xuyên.
Trương Nhất Linh so sánh đơn thuốc do Dung Tử Dương kê và đơn thuốc do bác sĩ Trung y kê, không có sự khác biệt giữa đơn thuốc do hắn kê và đơn thuốc Đông y.
Nhưng tin tức mà Trương Nhân mang về lại không mấy khả quan.
Cậu nghiêm túc giao kết quả xét nghiệm cho Trương Nhất Linh, sau khi đối chiếu đơn thuốc do Dung Tử Dương kê, cô phát hiện kết quả xét nghiệm trên đơn thuốc hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ về điều đó là đúng. Nếu cô nghi ngờ về hắn, có lẽ cô sẽ chỉ kiểm tra kỹ đơn thuốc chứ không cố ý kiểm tra loại thuốc ông ta kê, hắn sẽ giao thuốc tận nơi hai ngày một lần. Hầu như mỗi lần xem Dung Nhã Thi uống thuốc, hắn chưa từng mắc phải sai lầm nào.
Bằng cách này, trong hơn năm, không ai biết chính xác hắn đã cho Dung Nhã Thi uống cái gì.
Cho nên, trong nhiều năm, hắn đã kéo cơ thể của Dung Nhã Thi xuống một cách không dấu vết.
Trương Nhất Linh thấy da đầu mình tê dại, nếu vậy, tại sao Dung Tử Dương lại làm chuyện này?
Trương Nhân tức giận muốn trực tiếp đến gặp Dung Tử Dương để hỏi cho rõ ràng, nhưng Trương Nhất Linh đã túm lấy cậu: "Đừng hấp tấp."
Nếu chuyện này xảy ra rắc rối, Dung Tử Dương biết nhất định sẽ nói lỡ tay kê nhầm thuốc hay gì đó. Trong mắt người ngoài, bọn họ đều là một gia đình, sao có thể hại người nhà, chỉ cần giải thích nhiều nhất Dung Tử Dương xin lỗi mà thay đổi. Trong Y học chỉ có thể được coi là một tai nạn y tế.
Hơn nữa, cô không biết mục đích của Dung Tử Dương là gì.
"Đi nhờ bác sĩ người Trung Quốc kê thêm thuốc rồi giấu đi, yêu cầu dì Mã đổi thuốc khi ông ta bài trí, hoặc đưa cho dì Mã trước mặt Dung Tử Dương như thường lệ."
Trương Nhất Linh cau mày. Tại sao Tống Liu lại biết chuyện này? Làm sao nàng biết được điều đó? Có phải Dung Tử Dương có liên quan đến Tống Liu không? Nếu hành động hấp tấp, liệu cô có làm con rắn giật mình?
"Sẽ không đơn giản như vậy."