Không có gì khó hơn là chiến đấu trong lãnh thổ của kẻ thù.
Seol Jihu hiểu rõ điều này, đặc biệt là sau cuộc chạy trốn khỏi Đế chế và cuộc chiến cuối cùng.
Sinh lực và năng lượng liên tục bị tiêu hao. Chưa kể, lãnh thổ của kẻ thù còn có thể gây ra nhiều hiệu ứng bất lợi.
Và vì vậy, nhóm thám hiểm đã đưa ra Cây Thế giới. Với quyền năng buff của Cây Thế Giới, trận chiến sắp tới chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.
Họ dự đoán là thế.
Nhưng mà..
Chíu!!
Một quầng sáng rực rỡ bùng lên. Đó là một dấu hiệu cho thấy quá trình chuyển giao đã kết thúc.
Một cai cây uy nghi sừng sững giữa trời, cao như cột trụ đã bén rễ giữa đồng không mông quạnh.
Thế rồi…
PPIIIIIIIIIIIIIIIIII!
Một âm thanh chói tai, đau đớn vang lên.
Âm thanh đó phát ra từ Cây Thế giới.
“H-Hả?”
Thủ lĩnh Thiên Tiên Taihi chớp mắt và ấp úng.
“C-Cây Thế Giới? Ngài bị sao vậy??”
Thủ lĩnh Thổ Tiên Yuirel cũng sửng sốt không kém.
Seol Jihu cũng nhíu mày. Nhìn qua cậu cũng có thể thấy.
Cây Thế giới đang hét lên đau đớn. Vỏ cây xoắn lại và cành cây cong queo, chắc chắn là nó rất đau.
“Yuhui.”
Khi Seol Jihu gọi cô ấy, Seo Yuhui dang tay ra và làm phép.
Phép thuật Cấp , Vũ công Thần thánh Vô danh – Phép màu của Gloria Aeterna.
Một chùm ánh sáng rực rỡ ngay lập tức bao phủ Cây Thế giới và tỏa ra mọi hướng.
Tiếng hét của Cây Thế giới từ từ lắng xuống.
Đội thám hiểm vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại há hốc mồm.
Kwaaaaaaa!
Ánh sáng của Cây Thế giới không thể tiến lên. Trong cuộc chiến cuối cùng, nó đã nhấn chìm lãnh thổ của Ký sinh trùng như một làn sóng thủy triều rộng lớn. Nhưng bây giờ, nó dừng lại trước hoàng cung như thể bị vướng phải một bức tường vô hình, đành phải tách ra hai bên trái và phải.
Cây Thế giới ngừng la hét, nhưng có vẻ như phép thuật của Seo Yuhui cũng không đủ để giúp nó thanh tẩy nơi này.
“….”
Kế hoạch của nhóm thám hiểm đã gặp khó khăn ngay từ bước đầu. Một trong những quân bài chủ lực của họ đã trở nên vô dụng. Thế nên, ai nấy đều im lặng.
Đương nhiên kẻ thù cũng phải hao tâm tổn lực để ngăn chặn Cây Thế giới, nhưng sự thật là khả năng thanh lọc và chữa lành của Cây Thế giới đã bị vô hiệu.
“Chờ đã. Đằng kia….”
Đôi mắt của Agnes bỗng nheo lại.
Seol Jihu cũng vậy.
Từ trong hoàng cung, một thứ gì đó dài và đen bắn lên.
Lúc đầu, Seol Jihu nghĩ rằng đó là một vũ khí nào đó. Nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, đó là một cánh tay. Cậu có thể nhìn thấy năm ngón tay có móng vuốt, và một người đang bị treo trên móng tay.
Tiếp theo, cô gái đang lơ lửng trên không trung từ từ ngẩng đầu lên.
“Seol-Ah…!”
Seo Yuhui đang uống Elixeer để hồi phục mana, bỗng che miệng vì sốc.
Seol Jihu cũng nghiến răng.
Tình trạng của Yi Seol-Ah thật là kinh hoàng.
“Giết cô ấy chưa đủ ư? Sao nó dám xúc phạm xác chết của cô ấy…!” – Bạch Hổ giận dữ hét lên.
“Không, cô ấy vẫn chưa chết.” – Agnes, người có đôi mắt tinh tường nhất trong số mọi người, khẽ lẩm bẩm – “Hầu hết các chức năng thể chất của cô ấy đều bị ức chế, nhưng cô ấy vẫn thở… Không.”
Agnes nhíu mày.
“… Chính xác hơn là…Hầu hết mana và sinh lực của cô ấy đã cạn kiệt.”
Có nghĩa là, Yi Seol-Ah sắp chết đến nơi. Cô chỉ có thể thở thoi thóp.
Một chút lo lắng len lỏi trên khuôn mặt tái mét của Seo Yuhui.
Những gì Agnes vừa nói đã khẳng định một vài điều.
Nếu Yi Seol-Ah còn sống, rất có thể những người khác cũng còn sống. Mặc dù đây là một may mắn trong cơn bất hạnh… nhưng họ không thể vui mừng được.
Vì sao kẻ thù lại để họ sống sót? Nếu kẻ thù còn ẩn chứa mưu đồ gì thì sao?
Nghĩ đến đó, Seo Yuhui rùng mình.
Seo Yuhui liếc nhìn về phía trước. Seol Jihu đang lặng lẽ nhìn bàn tay đen. Cách cậu ta cầm ngọn giáo Thanh khiết, có vẻ như cậu sẽ nhảy về phía trước bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, cậu ta đang tự kìm mình lại.
Vào lúc đó, Yi Seol-Ah từ từ đưa tay lên. Cô ấy duỗi thẳng ngón trỏ đang run rẩy của mình và chỉ vào một người.
Đó là Seol Jihu.
Sau đó cô ấy hất hất tay và ra hiệu cho cậu.
“Có vẻ như nó đang bảo anh tự mình vào đó” – Philip Muller thì thầm trong khi đẩy kính lên.
Như thể để nói đồng ý, cơ thể Yi Seol-Ah vẽ một vòng tròn trong không khí.
Một chút do dự thoáng qua trên mặt Seol Jihu. Cậu muốn chấp nhận lời mời của nó nhưng vẫn cảm thấy băn khoăn. Không phải vì thiếu tự tin, mà vì đây chắc chắn là một cái bẫy. Cậu ấy không thể bỏ lại tất cả mọi người như thế này.
“Anh định làm gì?”
“Chẳng có lý do gì để tôi làm theo lời nó.” – Seol Jihu lắc đầu.
Vào lúc đó, khóe miệng Yi Seol-Ah cong lên, gần như muốn chế nhạo và nói, “Ồ, vậy à?”
Đột nhiên, nơi này trở nên tối hơn. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, dấy lên một cơn lốc xoáy.
Chưa hết. Một luồng khí lực độc ác và ghê rợn bỗng bùng lên. Khi nguồn năng lượng bí ẩn trào ra mọi hướng, tất cả mọi người đều chuẩn bị tinh thần cho trận chiến.
“Không phải nó đang mời cậu đâu… Nó định ép cậu đấy.”
Wooooong!
Sau lời bình luận, tiếng gió lại rít lên.
“Đã đến nước này, tại sao cậu còn chưa đi? Nó đang khiêu khích cậu kìa. Đừng lo cho chúng tôi.”
Cinzia bước lên và niệm phép, hàng chục vòng tròn ma thuật màu tím trải ra trong khu vực.
“Phải, chúng tôi có đủ một tổ đội mạnh mẽ ở đây. Anh có thể hành động độc lập.” – Agnes cũng lên tiếng, những bắn ra mạng nhện từ bàn tay cô.
“Nếu anh cần, tôi có thể đưa anh đến đó ngay.”
Bạch Hổ đã biến hình, anh ta vừa gầm gừ vừa trừng mắt nhìn về phía hoàng cung ở đằng xa.
Seol Jihu mỉm cười với cảm xúc lẫn lộn. Cậu ấy không ngu đặc đến mức không hiểu họ đang nói gì. “Để nơi này cho chúng tôi và đi cứu mọi người” – Ý họ là vậy đó.
Nhưng…
Cậu cần phải quan sát tình hình nhiều hơn một chút. Dù muốn đi, nhưng cậu vẫn còn do dự.
Cuộc thám hiểm này được hình thành từ niềm tin mà mọi người dành cho cậu. Nếu cậu ra đi, một khoảng trống lớn lao sẽ bị bỏ lại.
Hơn nữa, Seol Jihu có thể cảm nhận được bản chất trong dòng năng lượng của kẻ thù. Nó thật đặc biệt.
Nếu bản chất của Trùng hậu là mưu cầu sự tồn tại và sinh trưởng cho giống loài, thì bản chất của kẻ thù này là “cái ác tuyệt đối”.
Trong khi đó, cậu ta là người duy nhất trong đội sở hữu năng lượng chống tà ác.
Khi Seol Jihu nghĩ đến đó, hơi lạnh chợt tan biến. Bóng tối bắt đầu nhô lên từ xa, tạo thành nhiều hình dạng khác nhau. Tất cả đều là những hình dạng kỳ lạ mà Seol Jihu chưa từng thấy trước đây.
Ngay sau đó, một bàn tay đen xuyên qua bầu trời bất ngờ giật lấy đầu Yi Seol-Ah.
“Ah…!”
Vì Seol Jihu chịu vào, nên nó quăng quật Yi Seol-Ah xuống đất, gần giống như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ.
Yi Seol-Ah chỉ còn một mạng sống. Nếu cô chết ở đây, là hết.
Khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, mắt Seol Jihu mở to.
Xoẹt!
Sét nổ tanh tách dưới chân Seol Jihu.
Mặc dù cậu chỉ giậm chân xuống đất một lần nhưng Seol Jihu ngay lập tức trở thành một dấu chấm trong tầm nhìn của mọi người.
Mọi thứ quá nhanh khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Trong nháy mắt, Seol Jihu vọt đến khi Yi Seol-Ah sắp bị đánh ngã trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc đó, bàn tay đang quăng quật Yi Seol-Ah bỗng xòe rộng móng vuốt.
Chwaaak!
Hàng trăm chiếc gai nhọn bắn ra. Chúng không chỉ vô cùng sắc bén mà còn nhỏ giọt chất lỏng màu đen, giống như nọc độc.
Seol Jihu nhanh chóng chộp lấy Yi Seol-Ah và vung ngọn giáo Tinh khiết để tạo thành một kết giới. Đồng thời, cậu kích hoạt năng lượng sấm sét bên trong cơ thể mình để vận dụng Thiên Thiểm Điện.
Vì những chiếc gai độc đang hướng về cậu từ mọi phía, Seol Jihu biết rằng cậu không thể nào né được chúng. Thế nên, cậu đã lên kế hoạch phản công bằng một chiêu thức có sát thương diện rộng.
Chính lúc đó….
UỲNH
Trong tích tắc, một cột lửa từ hư không bay ra và bao trùm Seol Jihu.
‘Đây là…?’
Mặc cho ngọn lửa bùng cháy, Seol Jihu không hề cảm thấy nóng. Ngược lại, cậu cảm thấy sự ấm áp bao quanh mình.
Những chiếc gai bùng cháy thành tro khi tiếp xúc với ngọn lửa. Khuôn mặt của Seol Jihu trở nên bàng hoàng.
“Đừng nói là…!”
Khoảnh khắc Seol Jihu lắp bắp, một ngọn lửa lớn che khuất tầm nhìn của cậu.
Một đôi cánh khổng lồ nhẹ nhàng quấn lấy Seol Jihu và Yi Seol-Ah trước khi bay lên.
Seol Jihu có thể nhìn thấy một chiếc cổ dài giống hươu cao cổ, đôi cánh vỗ lớn và những chiếc lông vũ màu ngũ sắc.
“Ah…!”
Khuôn mặt của Seol Jihu sáng bừng. Cậu gần như hét lên trước sự xuất hiện bất ngờ, nhưng bây giờ không phải lúc.
“Phía sau kìa!”
Có lẽ tức giận trước tình huống bất ngờ, bàn tay móng vuốt đã đuổi theo họ một cách quyết liệt. Tuy nhiên, tình hình đã khác trước.
Đặt Yi Seol-Ah lên đôi cánh khổng lồ, Seol Jihu tung người lên và vung tay về phía móng vuốt. Đó là Kiếm Quang Chân Khí tỏa ra từ Thần Thương.
Crack!
Khoảnh khắc đụng độ, móng vuốt gãy vụn và rơi xuống. Thế rồi, một cột lửa tuyệt đẹp lại bắn xuống nó.
Móng vuốt quằn quại trong khi ngọn lửa thiêng đang gặm nhấm da thịt nó. Nhận ra rằng cuộc tấn công đã thất bại, nó nhanh chóng quay trở lại cái lỗ mà nó vừa vọt lên.
Tất nhiên, Seol Jihu không bao giờ để con mồi của mình trốn thoát. Cậu đuổi theo và giật lấy cánh tay của nó.
“Yaaaaaaa!”
Sau đó, cậu dùng hết sức giật nó ra.
Sức mạnh của cậu đã đạt cấp Tối thượng, và cậu đang dùng sức mạnh đó để kéo cánh tay ma quái kia trở lại mặt đất. Nắm chặt cánh tay, Seol Jihu truyền thêm mana vào từng đường gân thớ thịt.
PZZZZZZZZT!
Bên cạnh đó, mana sấm sét của cậu cũng lan truyền qua cánh tay, hướng về phía cơ thể kẻ thù. Rõ ràng là kẻ đó đang bị điện giật. Bàn tay ma quái run lên từng hồi.
BÙM!
Cánh tay nổ tung một giây sau, phun ra chất lỏng màu đen. Một số giọt bắn về phía Seol Jihu, nhưng một con chim đã thò mỏ ra và nuốt hết.
Đó là màn phối hợp tuyệt vời giữa hai đồng đội.
Ngay sau đó, Seol Jihu cảm thấy cánh tay bị đứt lìa.
“Hừm, nó tự cắt cánh tay để lẩn trốn rồi”.
Seol Jihu buông cánh tay, nghe thấy giọng nói bên cạnh. Cánh tay dài đung đưa trên không trước khi bất lực rơi xuống đất.
“Ngươi…!”
Sau đó Seol Jihu mới quay sang một bên với vẻ mặt sững sờ.
“Làm sao ngươi lại ở đây?”
“Làm sao cái giề?” – Gà Nhép khịt mũi. Nó đang cắp Yi Seol-Ah dưới nách – “Tôi đang hẹn hò.”
“Một buổi hẹn hò?”
“Ờ… Tôi đưa mấy cô bồ đến hiện trường của trận chiến cuối cùng để thể hiện sự vĩ đại của mình…. Nhưng rồi, tôi đột nhiên phát hiện ra một quầng năng lượng kỳ lạ…. Và thế là…”
“…”
“Dù sao đi nữa… cậu là một tên khốn!” – Gà Nhép bỗng cười toe toét – “Tại sao cậu không nói với tôi về một con mồi ngon như vậy? Hmm?”
Nó nghển cái cổ dài về phía trước và nuốt cánh tay ma quái đang nằm trên mặt đất.
“Cậu nên báo cho tôi biết về món ăn ngon này chứ!”
Seol Jihu cười khúc khích.
“Thật may là ngươi đã đến! Tuyệt quá!! ”
Gà Nhép là một thần thú được sinh ra để tiêu diệt cái ác. Nó có thể đối đầu với Kindness Tráo Trở,đương nhiên là nó rất hữu ích ở chiến trường này.
“Có vẻ như cái thằng đó đang ẩn sâu dưới lòng đất.” – Gà Nhép nhìn xuống cái lỗ và quay lại Seol Jihu – “Năng lượng mà nó phát ra mạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ Tư lệnh nào. Nhưng… tôi không nghĩ là nó mạnh đến mức tôi không thể xử lý được.”
Gà Nhép dừng lại một lúc rồi khịt mũi.
“Vấn đề là nó đang khiêu khích cậu. Có thể nó còn mưu đồ gì đó. Một kế hoạch chẳng hạn”.
“Một kế hoạch?”
“Ừ. Cậu có nhớ Kindness đã nói gì khi chúng ta chạm trán cô ấy lần đầu tiên ở Linh giới không?”
Mặc dù điều này đã xảy ra từ lâu, Seol Jihu vẫn gật đầu.
[Nghỉ ngơi đi. Trong thời gian này, các ngươi có thể ăn hoặc thậm chí ngủ.]
[Miễn là các ngươi không cố gắng rời khỏi tầm nhìn của ta, ta sẽ không chạm vào một sợi lông trên cơ thể các ngươi. Cho đến khi các ngươi hoàn toàn bình phục.]
[Ta đã đến tận đây, tội gì mà không vui vẻ một chút? Các ngươi trông giống như đang kiệt sức rồi, nếu ta giết hết các ngươi thì cũng chẳng vẻ vang gì]
Thời điểm đó, Seol Jihu suýt nữa thì tin lời Kindness và sa vào kế hoạch của cô ta. Nếu cậu đồng ý với lời đề nghị tử tế của cô ta, Pháo đài Tigol sẽ thất thủ trước khi họ kịp quay trở lại.
“Một kẻ tử tế tráo trở. Đúng theo nghĩa đen.”
“Vậy đó. Lần này tôi cũng có cảm giác như thế. Hãy cảnh giác” – Gà Nhép liếc nhìn Seol Jihu – “Đương nhiên, tình hình hiện tại không giống như hồi đó”.
“….”
“Sao thế? Cậu không tự tin à?”
“Không phải vậy.” – Seol Jihu bật cười. Sự xuất hiện của Little Chick đã giảm bớt gánh nặng trên đôi vai cậu.
Và cậu cũng đã nghe một số lời khuyên quan trọng trước khi đến đây.
Seol Jihu ngoái đầu nhìn lại trong một giây. Anh có thể thấy đội thám hiểm đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến.
Giờ thì cậu có thể yên tâm hơn. Có lẽ sự xuất hiện của Gà Nhép đã tiếp thêm niềm tin cho cậu.
“Hãy giải quyết vấn đề này trước đã!”
“OK!”
Gà Nhép vui vẻ đồng ý, như thể nó đang chờ đợi câu trả lời này.
PHỤTTTTTTTTTTTTTTTTTTT
Nó phun ra một ngọn lửa thiêng về phía hoàng cung. Bóng tối bị ngọn lửa nuốt chửng, tạo thành một con đường.
“Hãy chăm sóc Seol-Ah giúp tôi!”
Nói xong, Seol Jihu lao đi.
Mắt Seol Jihu ánh lên chiến ý rực rỡ.
Mặc dù cậu ấy đã sống trong hòa bình một thời gian dài, nhưng khi trở lại chiến trường, Seol Jihu cảm giác như đã lấy lại sự hăng hái của ngày xưa.