Seol không biết rõ về các vị thần, nhưng cậu có thể hiểu sơ sơ.
Gula cho biết, không phải tất cả các vị thần đều giống nhau và họ được phân chia theo cấp bậc. Các Tiên nữ, Pháp sư, Thánh nhân được coi là những vị thần cấp Tứ Thiên.
Một vị thần được thờ phụng rộng rãi và sở hữu Thần tính, mới được xếp vào cấp Ngũ Thiên. Một Long Vương hoặc thần hộ vệ của một quốc gia hoặc được xếp vào cấp Lục Thiên.
Những vị thần vượt qua ngưỡng Lục Thiên đã nằm ngoài tầm hiểu biết của con người. Họ không liên quan đến hạ giới và có thể tự phát triển và tồn tại mà không cần sự thờ phụng của người phàm.
Vị thần mà Seol Jihu định gặp, đứng ở đỉnh cao trong số các vị thần như vậy. Các vị thần cấp Thất Thiên giống như những sinh vật nhỏ bé trước mặt cô, các vị thần cấp Bát Thiên cúi đầu không dám nhìn lên, và ngay cả các vị thần cấp Cửu Thiên cũng không thể ước lượng sức mạnh của cô.
Một vị thần cấp Thập Thiên.
Biết được sức mạnh của cô ấy, Seol Jihu rất hy vọng. Nhưng…
“Không.” – Cô ấy trả lời ngắn gọn như mọi khi – “Tại sao tôi phải giúp anh?”
Suna, với mái tóc thắt bím hai bên, liếc nhìn Seol Jihu.
“Tôi đã đảm bảo an toàn cho anh. Vậy là giúp anh rồi. Trừ khi tên đó hoàn toàn mất trí… à không, cho dù mất trí, hắn cũng sẽ không bén mảng tới chỗ tôi đã tuyên bố là lãnh thổ của mình. Hắn sẽ không đến chỗ anh đâu.”
Như thể không có hứng thú, cô nhìn lại cuốn truyện cổ tích trên tay.
“Lần trước, anh dám sử dụng năng lượng mà tôi ban tặng để vượt qua những quy tắc sâu sắc của vũ trụ và đi đến tương lai.”
“Đó là…”
“Tôi đã bỏ qua chuyện đó. Tôi chỉ đưa ra hạn chế để chuyện đó không lặp lại. Tôi không trừng phạt anh, cũng không lấy lại phần thưởng.”
Suna nói với vẻ mặt thờ ơ và lật một trang của câu chuyện cổ tích.
“Đó là một phần thưởng quá đủ rồi.”
Seol Jihu ngậm miệng lại. Cậu không thể phản bác hoặc cự cãi gì cả. Thành thật mà nói, cậu cảm thấy mình như một kẻ trơ trẽn.
‘Tôi biết điều đó, nhưng mà….’ – Cậu đau khổ vò đầu bứt tai.
Nhìn thấy Seol Jihu đứng yên, Suna khẽ thở dài.
“…Nhưng cái gì?”
Giọng nói dễ thương của cô trở nên sắc bén.
“Anh có nghĩ rằng tôi là một người bạn dễ dãi và toàn năng, luôn ở bên anh để giải quyết vấn đề cho anh không?”
“…”
“Mọi thứ chưa hẳn là vô vọng và lạc lõng đến mức có thể làm anh sụp đổ. Anh vẫn có thể giải quyết vấn đề đó.”
Suna nói một cách thờ ơ, nhưng mắt Seol Jihu sáng lên.
“Tôi đã nghe anh phàn nàn, và cho anh nghe ý kiến của mình. Tôi nghĩ chừng đó là đủ để đáp lại sự tôn trọng mà anh dành cho tôi” – Suna khịt mũi – “Thế nhé. Bây giờ quay về đi. Đừng phiền nhiễu ở đây.”
Cô đang đuổi anh ta ra ngoài. Biết rằng không thể làm gì khác, Seol Jihu cúi đầu lịch sự và quay lại.
“… Nhân tiện, đừng chết.”
Seol Jihu không nghe rõ vì cánh cửa đã đóng lại sau lưng cậu.
Seol Jihu nuốt nước bọt ngay khi bước ra ngoài. Cậu vẫn nghĩ Suna là kẻ lạnh lùng. Nhưng vì Gula đã giải thích, nên Seol Jihu không hề bực bội vì điều đó.
Ngay từ đầu, các vị thần khác với con người. Quan điểm của họ và cảm xúc của họ đều ở tầng cao hơn.
Ví dụ, nếu một hạt bụi trong nhà cậu bỗng lên tiếng, yêu cầu cậu giúp đỡ vì bụi bên ngoài tấn công đồng đội của mình, Seol Jihu sẽ nghĩ gì? Có lẽ cậu sẽ cảm thấy phiền phức và bực bội. Dù hạt bụi kia có lợi cho cậu.
Seol Jihu đang coi một vị thần cao cấp như thế, là một người hỗ trợ cho mình. Cô ấy không trừng phạt cậu đã là may.
Thêm vào đó, không phải là cô ấy không cho cậu ta bất kỳ gợi ý nào. Suna nói rõ ràng đây là vấn đề mà cậu ấy có thể giải quyết. Dù cô ấy không động viên thẳng thừng, nhưng Seol Jihu có thể hiểu rằng cô đang nhắc cậu đừng hoang mang.
Mắt Seol Jihu lóe sáng. Cậu ta nên mạnh dạn hành động hay mất thêm thời gian để điều tra mọi chuyện? Ban nãy cậu còn phân vân giữa hai lựa chọn, nhưng giờ thì cậu đã biết phải làm gì rồi.
“Nhanh lên nào!.”
Seol Jihu lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ và mạnh dạn xé nó ra làm đôi.
Sau khi trở về Thiên đường, Seol Jihu đã ra tay ngay. Cậu quyết định thành lập một nhóm nhỏ gồm những người ưu tú.
Với số điểm cống hiến khổng lồ còn lưu trữ, cậu có thể hoàn thành ngay lập tức mọi công việc chuẩn bị. Sau khi sử dụng các Điều ước Thiêng Liêng để thu thập mầm Cây thế giới và mua một số lượng lớn Elixeers, Seol Jihu đi đến ngôi đền.
Cậu hơi cay đắng vì Seo Yuhui sẽ tham gia chuyện này.
Nhưng cho dù trong chiến tranh hay thám hiểm, luôn cần một Linh mục giỏi. Vì vậy Seol Jihu không thể ép cô ấy ở nhà. Làm như thế là ích kỷ.
Niềm an ủi duy nhất là Phi Sora đã bị loại khỏi đội thám hiểm.
Nhiều người đã tập trung tại ngôi đền, bao gồm cả Chấp chưởng giả và các thủ lĩnh bộ tộc của Liên bang.
Sau khi trao đổi ánh nhìn với mọi người, Seol Jihu đã đề đạt điều ước với Gula. Nhưng thật ngạc nhiên, Gula nói rằng họ không thể dịch chuyển đến hoàng cung, chứ đừng nói là dịch chuyển đến tàn tích.
“Ngay cả một Điều ước thiêng liêng cũng không đủ để dịch chuyển chúng ta đến Hoàng cũng… Có thể có nghĩa là khu vực đó đã hoàn toàn bị chiếm đoạt.” – Philip Muller thì thầm: “Có vẻ như… chính hai đội của Valhalla đã khiến kẻ thù của chúng ta trở nên mạnh mẽ như vậy.”
Seol Jihu đồng ý.
“Mỗi thành viên đều có khá nhiều năng lượng bên trong cơ thể… nếu là tôi, tôi sẽ sử dụng họ làm dinh dưỡng, đặc biệt nếu tôi cần phục hồi năng lượng của mình.”
“….”
“Tuy nhiên, vì kẻ thù dùng họ để làm chất dinh dưỡng lâu dài, nên.. có thể họ vẫn còn sống. Đây là một điều may mắn trong tình huống bất hạnh này”
Philip Muller liếc nhìn Seol Jihu rồi khẽ thở dài.
“Dù sao, chúng ta nên đến đó nhanh chóng trước khi kẻ thù hồi phục nhiều hơn.”
Seol Jihu gật đầu. Ngay cả khi đồng đội của anh ta còn sống, nhưng thực tế là tình hình còn tồi tệ hơn trước.
Seol Jihu đã thực hiện một điều ước khác. Lần này là dịch chuyển họ đến gần hoàng cung nhất có thể. Rất may, Gula nói rằng họ có thể được dịch chuyển đến Via Lactea – nơi Baek Haeju cất giấu tấm bia. Có vẻ như kẻ thù của họ vẫn chưa lan rộng tầm ảnh hưởng đến tận đó.
[Điều ước của con đã được xác nhận.]
Giọng nói của Gula vang vọng trong khu vực.
“Quay lại nhanh lên.”
Nói xong, Seol Jihu bỏ đi.
Phi Sora đang nhìn cậu đầy lo lắng và đặt tay lên bụng. Cô ấy không nói gì, nhưng ánh mắt cô ấy như muốn bảo cậu hãy trở về an toàn với vợ con.
Seol Jihu nhìn cô mỉm cười, thế rồi cậu chớp mắt ngạc nhiên khi nhìn người phụ nữ đứng sau Phi Sora. Kim Hannah đang nhìn chằm chằm vào cậu. Mặc dù cô ấy trông có vẻ bàng hoàng, nhưng Seol Jihu cũng thấy ánh mắt cô ánh lên những cảm xúc phức tạp và lạ lẫm.
Ngay sau đó, một ánh sáng chiếu xuống cơ thể của các thành viên trong nhóm thám hiểm.
“Tôi sẽ trở lại sớm.”
Trước khi ánh sáng bao trùm hoàn toàn, Seol Jihu cũng mỉm cười với Kim Hannah.
Thấy vậy, Kim Hannah vô tình mở miệng. Ngay khi miệng cô ấy mấp máy như muốn nói điều gì đó, cô ấy nhắm chặt mắt lại.
“…Hẹn gặp lại anh.”
Cuối cùng, Kim Hannah nở một nụ cười lạ lùng.
“Tôi sẽ chuẩn bị cho một bữa tiệc ăn mừng.”
Tiếp theo, cảm thấy ánh sáng hoàn toàn nhuộm trắng tầm nhìn của mình, Seol Jihu hạ quyết tâm.
‘Chúng tôi sẽ giành chiến thắng.’
Cậu nắm chặt Thần thương.
“Không, tôi sẽ thắng.”
Khi mở mắt ra lần nữa, một khung cảnh quen thuộc đã trải ra trước mặt.
“….”
Nhưng mà, không vui chút nào.
Đế chế, vốn dĩ đã lấy lại vẻ tươi tắn sau nhiều năm quằn quại dưới bàn tay Kí sinh trùng, nhưng hôm nay một lần nữa bị bao trùm bởi bóng tối. Giống như khi nó còn là lãnh thổ của Trùng hậu.
“Điều này… thật phi thường!” – Cinzia bình luận trong khi nhìn lên bầu trời – “Mặt trời ở trên cao, nhưng không có tia nắng nào chiếu xuống. Có phải cảm giác như chúng ta đang ở giữa ngày tận thế không?”
“Không có dấu hiệu của sự sống ở bất cứ đâu. Mặt đất nát ra giống như chúng ta đang đi trên những mảnh than vụn…” – Agnes nhìn quanh khu vực và chà chân xuống nền đất cứng.
“Sức sống của đất đai đang tàn lụi.” – Taihi cũng nhận xét sau khi lấy một ít bụi bẩn và xoa vào lòng bàn tay – “Không thể tin được. Cây Thế Giới đã thanh lọc và bồi bổ cho đất đai của Đế chế trở nên màu mỡ. Thứ gì có thể quét sạch sức mạnh thần thánh của Cây Thế Giới nhanh như vậy…?”
Mặc dù nói với một vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giọng cô ấy vẫn run rẩy.
“Chúng ta có thể thanh lọc nó một lần nữa.” – Wu Lei lên tiếng sau một lúc im lặng và quay lại nhìn Seol Jihu – “Chẳng phải chúng ta đang ở ngay trước lãnh thổ của kẻ thù sao? Vậy chúng ta nên bắt đầu thôi chứ? Mất thời gian ca thán cũng chẳng giúp ích được gì.”
Vừa gật đầu đồng ý, Seol Jihu vừa lấy ra một vật phẩm màu trắng hình cành cây. Cậu cắm nó xuống mảnh đất vẫn còn đang chập chờn nhịp sống, và gật đầu.
Nhận được tín hiệu, Yuirel và Taihi đã gieo một hạt giống gần vật phẩm thần thánh và quỳ gối cầu nguyện.
Không lâu sau…
Hwaaaaaak!
Vật phẩm thần thánh phát ra ánh sáng chói mắt, và sau đó… Bùm! Nó đột nhiên phun ra một cột sáng khổng lồ xuyên qua bầu trời.
Vật phẩm thần thánh đã nhân kích thước lên và biến thành một cây tần bì khổng lồ.
Quá trình di chuyển Cây thế giới bắt đầu.
Trong khi đó, Seol Jihu nhìn chằm chằm vào hoàng cung tối tăm phía xa.
Đó là sự khởi đầu của một cuộc chiến.
Cùng thời gian đó.
Suna đang đọc truyện cổ tích ở nhà, bỗng tỏ ra khó chịu. Đó là vì một người phụ nữ cứ nhìn trộm cô, rồi lại tủm tỉm cười.
Mercedes, chỉ huy thứ hai của Địa Ngục Môn. Suna đã giữ cô ấy bên mình, bởi vì Mercedes đối xử lịch sự với cô ấy, không giống như Gehenna và Hwajung.
Tuy nhiên hôm nay, hành động của Mercedes làm cô cảm thấy căng thẳng.
“Sao nào? Cô đang nhìn gì đó?” – Suna tức giận hỏi.
“Hmm? Chuyện gì vậy?” – Mercedes giả bộ ngây ngô nghiêng đầu và mỉm cười.
“Tôi đã bảo anh ta quay về. Cô khó chịu chứ gì??”
“Dĩ nhiên là không. Tôi không dám.”
“Hừm, nếu tôi ra tay thì thật nực cười.”
“Đúng. Thay vào đó, cô đã cho anh ấy một lời khuyên.”
Khi Suna lườm cô, Mercedes nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác.
“Tất nhiên, tình thế vẫn chưa muộn, và anh ấy đang hành động rất nhanh… nhưng tôi nên nói thế nào nhỉ? Anh ta đã quá mạo hiểm. Nếu chỉ có đội đầu tiên thất bại, kẻ thù vẫn còn kém một chút so với anh ta. Nhưng khi đội thứ hai bị hấp thụ thì…”.
“Rốt cuộc cô muốn tôi làm gì??” – Suna khịt mũi – “Anh ta phải tự xử lý chuyện đó. Không phải việc của tôi.”
“Nếu cô thực sự nghĩ vậy, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì khác. – Mercedes nở một nụ cười toe toét. Sau đó, cô đột nhiên giơ ngón trỏ lên và giả bộ suy tư.
“Ah… Thật tiếc khi chúng ta không thể ăn ramen của anh ấy nữa…”
Đôi mắt Suna nheo lại.
“Ah ~ Nó ngon quá~ Đến mức tôi cảm thấy hối tiếc vì đã sống bao nhiêu năm mà chưa được ăn thứ gì ngon như thế ~”
Suna cau mày và lật một trang sách. Như thể cô cố tình phớt lờ, Mercedes nói gì cũng mặc.
“Tôi nên làm gì đây?” – Tuy nhiên, Mercedes vẫn dai như đỉa – “Điều gì sẽ xảy ra nếu Chòm sao Vàng bị chết ở đây ~?”
“….”
“Ngay cả khi anh ta không chết, điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta bị sốc và không làm ramen nữa~?”
“… Keuk!” – Suna nghiến răng – “Không thành vấn đề. Tôi đã nếm nó một lần rồi.”
“Đó là sự thật, nhưng sau này kỹ năng nấu ramen của anh ấy sẽ phát triển thêm ~”
“Eeeek!” – Cuối cùng, một tiếng kêu thất vọng thốt ra từ miệng Suna – “Nếu cô muốn giúp anh ấy đến thế, sao cô không tự ra tay??”
“Tôi rất muốn nhưng…” – Mercedes quay đầu về phía một cánh cửa đóng chặt. Đó là phòng của Kim Soohyun – “Chồng tôi không cho phép. Anh ấy bảo tôi là không được can thiệp vào các thế giới khác ”.
“Vậy hãy tự đi mà xin phép anh ấy!”
“Ôi trời, nhưng cô biết tính cách của anh ấy mà. Tôi không muốn đánh nhau với chồng và cũng không muốn anh ấy ghét tôi.”
Mercedes nhún vai.
“Nhưng ~ người đàn ông cứng đầu này có một cô con gái đáng yêu mà anh ta vô cùng cưng chiều! Nếu cô ấy hỏi, chắc là được, nhỉ!”
“C-cái gì vậy?” – Lông mày của Suna nhíu lại.
“Không, tôi chỉ nói linh tinh ấy mà.” – Phát hiện ra nguy hiểm, Mercedes nhanh chóng đứng dậy và chạy đi.
Không chỉ riêng Mercedes.
“Hừ. Hôm nay thật tệ. Giá mà được ăn ramen của anh ta..” – Gehenna giả bộ lẩm bẩm.
“Trước khi anh đi, tại sao không để lại cho chúng tôi vài bát mì ramen?” – Hwajung cũng xuất hiện từ đâu đó, đi vòng quanh Suna và than thở.
“Ba người…!”
Nghiến răng nghiến lợi, Suna khịt mũi và cố tập trung vào câu chuyện cổ tích.
“….”
Tất nhiên, cô không thể tập trung lâu.
Vì thành thật mà nói, ramen của Seol Jihu rất ngon.
Cô hơi xấu hổ khi nghĩ rằng một sinh vật cao cả như bản thân mình lại bị rung động chỉ vì ramen, nhưng bây giờ khi đã nếm thử một lần, cô buộc phải thừa nhận điều đó.
‘C-Chết tiệt! Ba người cố tình chơi xỏ tôi!!”
Mercedes nói rằng ramen của Seol Jihu sẽ trở nên ngon hơn trong tương lai. Câu nói đó thực sự làm Suna dao động.
Suna đã tự mình chứng kiến và trải nghiệm điều đó. Sau một lần thất bại, Chòm sao vàng không bỏ cuộc mà sẽ nỗ lực cho đến khi đạt được thành công.
Anh ấy khiến mọi người, kể cả cô ấy phải công nhận tài năng. Suna không thể chối bỏ sự thật đó.
Chưa kể, anh ta còn xua tan bóng tối bên trong Chòm sao Hỗn mang.
‘À… Đ-Đúng. Đây không phải vì mình muốn ăn ramen của anh ta. Là mình đang giúp bố… ‘
Sau khi nghĩ ra lý do, Suna bắt đầu tìm giải pháp cho vấn đề.
Nhưng cô không nên trực tiếp giải quyết vấn đề. Cô ấy không có tư cách. Thật vậy, tư cách của cô ấy quá cao để can thiệp vào những chuyện này.
Điều đó có nghĩa là cô ấy phải nhờ những cấp dưới của mình lo liệu. Tuy nhiên, ngay cả điều đó cũng không ổn chút nào. Vì Chiến Thần đã cấm họ can thiệp vào các thế giới khác.
Mặc dù là một sinh vật cấp Thập Thiên, cô ấy lại yêu quý Chiến Thần đến nỗi không muốn phá vỡ nguyên tắc của anh.
Chiến Thần là người không bao giờ đổi ý.
Rốt cuộc, sau khi suy nghĩ, Suna đành phải áp dụng một biện pháp đặc biệt.
“….”
Một điều mà chỉ cô mới làm được.
“Haaaa….”
Buông một tiếng thở dài, Suna đóng quyển truyện cổ tích lại và đứng dậy.
Đầu tiên, cô dùng sức mạnh của mình để đuổi những cặp mắt tò mò đang theo dõi mình.
Sau đó, cô tiến tới một căn phòng đang đóng kín cửa. Suna ôm cuốn sách và khe khẽ lên tiếng:
“Bố ơi…”