Dịch Phàm lúng túng sờ mũi.
“Nhất… anh minh nhất, anh minh nhất, hehehe …”
Phó Ngự Phong cười chế nhạo.
“Người không có đầu óc, nên làm cho cô ấy nhớ lâu một chút!”
Dịch Phàm lặng lẽ quay đầu lại, không hiểu sao cậu luôn cảm thấy những lời nói của Phó Ngự Phong là một từ hai nghĩa, không chỉ ám chỉ ôn tiểu thư mà còn nói đến cậu.
Mặt mày Phó Ngự Phong thâm trầm, anh nghiêng đầu nhìn khung cảnh vội vã ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc.
Anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng anh cố tình nhắm vào người phụ nữ đó vì anh đang thẹn quá hóa giận!
Ôn Lương và Phón Ngự Phong đi ra sau khi tranh luận, thay vì quay trở lại phòng triển lãm, họ đến khu vườn sau của hội trường.
Có thể mọi người đã bị thu hút bởi những bức tranh ở phía trước hội trường và hoàn toàn không để ý đến địa điềm này.Ban tổ chức đã suy nghĩ rất nhiều trong việc lựa chọn địa điểm lần
này, phía sau nhà triển lãm có một khu vườn rộng, tuy là đầu mùa đông nhưng thảm thực vật bên trong vẫn xanh tốt tươi tốt, những bông hoa khoa màu đua sắc nở ra, vô cùng vui mắt.
Ôn Lương hít một hơi thật sâu, ép bản thân ngừng suy nghĩ về bộ dạng chán ghét của Phó Ngự Phong ở trong phòng VIP, ngẩn người nhìn chằm chằm một đóa hoa mẫu đơn trước mặt.
“Có vẻ như có người cũng giống như tôi, bị lóa mắt trước vẻ đẹp của khu vườn này.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Ôn Lương hoàn hồn, xoay người nhìn lại, Khổng Tự Bạch một thân tây trang màu trắng, một tay cắm vào túi, một tay cầm một bông hoa hồng, trên mặt mang nụ cười, chậm rãi đi về phía cô.
Trên mặt ôn Lương cũng có một nụ cười, gọi một tiếng:
“Anh Tự Bạch.”
Khổng Tự Bạch đi tới, đưa cho cô đóa hoa hồng trong tay, nhẹ nhàng hỏi:
“Sao không đế hội trường phía trước mà một mình ngẩn người ờ đây?”
Ôn Lương cầm lấy hoa, lễ phép cảm ơn rồi có chút buồn bực nói:
” Ở đó ồn ào quá, tôi không muốn đi.”
Khổng Tự Bạch mẫn cảm nhận thấy tiểu cô nương không có hứng thú, nhẹ giọng hỏi cô:
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói cho tôi biết được không?”
ôn Lương ngẩng đầu nhìn anh ta, mím môi, há miệng thỏe phì phò, đang định nói gì đó thì đột nhiên có người chạy tới, vừa đi vừa hét lên tên của cô.
“Ôn tiểu thư, ôn tiểu thư”
Ôn Lương khẽ cau mày, nhưng vẫn lịch sự quay người vẫy tay về phía phát ra tiếng nói:
“Tôi ở đây!”
Sài Khả Đông nghe thấy tiếng nói, bước nhanh chạy tới, trong tiết vào tháng mười một, hắn đột ngột hết mồ hôi.
“ ôn tiểu thư, tôi tìm được cô rồi!”
Hắn quay đầu liếc nhìn Khổng Tự Bạch bên cạnh ôn Lương, có chút kinh ngạc:
“Khổng tiên sinh, anh cũng ở đây sao?”
Khổng Tự Bạch khẽ gật đầu nói:
“Sài tiên sinh, phía trước xảy ra chuyện gì sao? Sao anh lại gấp như vậy? ”
Sài Khả Đông hơi ngượng ngùng xua tay, vội vàng nói:
“Không,không,không có chuyện gì, tôi chỉ có một chút chuyện riêng muốn nói.”
Câu này vô cùng mờ mịt, Khổng Tự Bạch cau mày dữ dội. Anh ta nhìn lên nhìn xuống người đàn ông trước mặt mình. Sài Khả Đông là người Tây Ban Nha, có khuôn mặt của một người phương Đông, nhìn qua cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, thật không giống như ông chút đầy mỡ, sắc mặt ôn nhuận, anh ta cũng có ở chung với hắn vài lần. Hắn đối với người ngoài rất lịch sử, là một người không tồi.
Khổng Tự Bạch liếc nhìn ôn Lương bên cạnh, cô bé lo lắng cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hơi tái nhợt, trên trán có vài sợi tóc xõa xuống, trông có vẻ hơi căng thẳng, rất đáng thương.