Một lúc sau, Dị Phàm mới nghe thấy Phó Ngự Phong nói với một giọng trầm. Cậu vội vàng lùi lại hai bước mở cửa và chạy như bay ra ngoài. Luật sư Ngô là luật sư riêng của cụ Phó Phó Trọng Bá khi ông còn sống. Khi Phó Trọng Bá qua đời, cháu trai duy nhất của ông không ở bên cạnh, là luật sư Ngô đã đem video lời di chúc của ông sang Hà Lan, đón Phó Ngự Phong đang dưỡng bệnh ở đó về nước.
Phó Ngự Phong ngồi trên xe lăn, sắc mặt u ám, đã nhiều năm không được nhìn thấy ánh mặt trời khiến khuôn mặt anh tái nhợt, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, vô cùng khó chịu với tin tức mà anh vừa mới nhận được.
Ngô Nam lững thững đi đến, khi thấy sắc mặt của Phó Ngự Phong không ổn, anh do dự một lúc rồi bước lên phía trước:
“Tổng giám đốc Phó.”
Phó Ngự Phong quay đầu lại liếc nhìn anh, sắc mặt lạnh lẽo.
“Tôi muốn biết ông nội của tôi rốt cuộc đã sắp xếp như thế nào về chuyện hôn sự của tôi.”
Ngô Nam im lặng, nhìn Phó Ngự Phong, đắn đo câu từ một lúc rồi mới mở lời:
Chủ tịch Phó hy vọng rằng sau khi ông ấy qua đời hôn sự của ngài sẽ được sắp đặt bởi người bạn tốt của ông ấy là chủ tịch Ôn Tranh Hữu, hơn nữa…”
Phó Ngự Phong ngắt lời anh, sốt ruột hỏi: “Cái này thì tôi biết, ông nội tôi nói những lời này trong tình huống nào, ông ấy có tỉnh táo không? Tại sao lại để người ngoài chủ trì cho cuộc hôn nhân của tôi!”
Lại còn vừa khéo chính là người phụ nữ đã leo lên giường của anh vào đêm đó. Mặc dù hôn nhân giữa hai gia tộc vốn dĩ không có cái gọi là tình yêu thì Phó Ngự Phong cũng không đồng ý, chỉ vì một câu nói đùa giữa Phó Trọng Bá và người bạn lâu năm mà đã thu xếp cuộc hôn nhân của anh một cách qua loa sơ sài như vậy.
Trên trán Ngô Nam toát ra mồ hôi lạnh, làm việc bên cạnh chủ tịch Phó gần năm, từ trước đến nay anh luôn như cá gặp nước, vì chủ tịch rất xem trọng anh, tập đoàn Đông Phong từ trên xuống dưới đều hết sức kính nể anh, nhưng hôm nay đứng ở trước mặt vị Phótổng trẻ tuổi này anh lại cảm thấy một vô cùng áp lực.
Anh ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn vị tổng giám đốc trẻ tuổi một cách nghiêm túc nói:
“Tổng giám đốc Phó, tôi có thể chắc chắn rằng chủ tịch Phó luôn tỉnh táo vào thời điểm đó và có thể cung cấp tư liệu video tương ứng.”
Phó Ngự Phong trầm lặng, dùng ngón tay vặn nhẹ các nút điều khiển trên xe lăn, cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình, thật khó có thể biết được anh đang nghĩ gì.
Ngay khi Ngô Nam không thể đứng vững và muốn cắt ngang, bỗng nhiên nghe thấy người nãy giờ vẫn luôn trầm mặc lên tiếng:
“Tôi biết rồi, anh về trước đi.”
Ngô Nam như được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm nói:
“Vậy tổng giám đốc Phó, tôi đi về trước, có chuyện gì ngài lại cho tìm tôi.”
Phó Ngự Phong im lặng, Ngô Nam lau mồ hôi trên trán rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Nhìn Ngô Nam bối rối rời đi, Dị Phàm đồng cảm với anh ta một giây, khi xoay người lại, cậu cũng tự đồng cảm với chính bản thân mình trong một phút rồi mới đẩy cửa phòng ra.
“Tổng giám đốc Phó, luật sư Ngô đi rồi.”
Phó Ngự Phong điều khiển chiếc xe lăn tới bên cửa sổ, nhìn vào khu vườn trong căn biệt thự, con chó săn lông vàng to lớn đang chạy xung quanh người huấn luyện, ánh mắt anh u ám như bị che khuất bởi màn sương mù dày đặc, thần sắc thật khiến người ta nhìn không ra.
“Dị Phàm, tại sao ông nội tôi trước khi đi lại phải đặc biệt dặn dò chuyện hôn sự của tôi vậy.”
Anh mím môi, đáy mắt lộ ra một vẻ đau đớn, hỏi với giọng như bị bóp nghẹt.
“Ông ấy là đang trách tôi vì không về gặp ông ấy lần cuối sao?”
Dị Phàm nhìn theo bóng lưng người đàn ông bên cạnh cửa sổ, trong lòng có chút không nỡ.
“Chủ tịch sẽ không trách ngài đâu. Ông ấy biết không phải là ngài không muốn quay về mà.”
Phó Ngự Phong im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Bỏ đi, hôn sự với nhà họ Ôn, cậu sắp xếp thời gian rồi đến nói chuyện với bọn họ đi.”