Ba năm kể từ màn cầu hôn lãng mạn và vang dội kia, Đường Du trở thành vợ sắp cưới của Chu Khâm Nghiêu, cũng đồng thời là đối tượng hâm mộ cho tất cả giới quý tộc Hải Thành. Lúc ấy có không ít người núp bóng chờ ngày cặp đôi tan đàn xẻ nghé để cười nhạo. Không nghĩ rằng từng ấy năm trôi qua, mỗi lần truyền thông theo được đuôi hai người, tin tức truyền ra đều có sức mạnh vả mặt.
Kỳ nghỉ hè đầu tiên sau lần cầu hôn, truyền thông chụp được ảnh Chu Khâm Nghiêu và Đường Du đang ở Anh xem một trận bóng đá tại Manchester.
Năm thứ hai, có tin tức Chu Khâm Nghiêu và Đường Du đi Bắc Hải ngắm tuyết, sau đó còn đến cả Disneyland, Chu Khâm Nghiêu cưng chiều cô như công chúa nhỏ, mua cho cô chiếc mũ đáng yêu, trong mắt toàn là tình yêu.
Đến năm ngoái, hai người khiêm tốn hơn, chỉ đi Tam Á ở trong nước. Trên bãi cát dài, Chu Khâm Nghiêu nghiêm túc ngồi trên ghế thoa kem chống nắng cho Đường Du, sóng tình tỏa ra cuồn cuộn.
Nhưng năm nay, hai phần ba thời gian của năm đã trôi qua mà còn chưa nghe ngóng được bất kỳ động tĩnh nào của hai người.
Không có khoe tình cảm, cũng không thấy lộ ra tin tức kết hôn.
Giới quyền quý ở Hải Thành bắt đầu xì xầm đồn đại, suy đoán về chuyện cơm không lành canh không ngọt.
Mà thực tế, đúng là rất lâu rồi Chu Khâm Nghiêu không được gặp Đường Du.
Học kỳ hai năm thứ hai Đại học, Đường Du bắt đầu tham gia vào một dàn nhạc ở nước ngoài, đi theo dàn nhạc để thực tập. Đến năm thứ tư, lúc tốt nghiệp đã có thể giành được vị trí trưởng nhóm cello của dàn nhạc.
So ở tuổi cô, tuy trong dàn nhạc chưa phải là trẻ nhất, nhưng lại leo được lên đến vị trí trưởng nhóm của những nghệ sĩ trẻ, cực kỳ có thể diện.
Khí chất của cô gái trẻ càng lúc càng thành thục và phóng khoáng, giống như một đóa hoa nở rộ. Từ nụ hoa dần dần lột xác, trở thành một đóa "lan trong rừng vắng”, một cái nhíu mày hay một tiếng cười cũng đủ làm lòng người xao động.
Lan trong rừng vắng: (Không cốc u lan), chỉ những thứ tốt đẹp, thanh cao như hoa lan trong sơn cốc. Ngô Kiều đời Thanh khi nhận xét về thơ ca của Lý Thương Ẩn đã viết: Thơ như lan trong rừng vắng, chẳng cầu người để thưởng thức." (Cụm từ dịch bởi Lục Vĩnh Phẩm, theo "Diệp Thông Kỳ, Lý Thương Ẩn thi tập sơ chú, tập hạ, NXB văn học nhân dân, Bắc Kinh, , trang ".)
Trong ba năm cô biểu diễn ở nước ngoài, vé lúc nào cũng trong tình trạng cung không đủ cầu, ngay cả Chu Khâm Nghiêu muốn đi cổ vũ cô cũng có lúc không mua được vé.
Có lẽ vì biểu hiện quá xuất sắc của Đường Du, năm nay, đoàn nghệ thuật của cô phá lệ gửi cô đến dàn nhạc giao hưởng Berlin ở Đức để tu nghiệp. Mặc dù chỉ vỏn vẹn ba tháng, nhưng cũng là một sự khẳng định và khen thưởng lớn lao đối với sự nghiệp biểu diễn chuyên nghiệp của cô.
Việc này đến bất chợt, ngay lúc Chu Khâm Nghiêu đang lên kế hoạch đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài. Nhưng dù sao thì du lịch lúc nào cũng đi được, nhưng cơ hội tu nghiệp tốt như thế, không phải lúc nào cũng có.
Vì vậy, Đường Du đành bỏ qua việc đi nghỉ dưỡng mà đi Đức hết lòng hết dạ học tập.
Chuyện này trong giới cũng không có mấy người biết, người hâm mộ Đường Du mỗi ngày đều lên bình luận gào khóc:
[Cục cưng Hữu Hữu sao lâu quá không thấy đăng trạng thái, không lẽ thực sự đã chia tay Chu Thái tử sao?]
[Nếu thực sự là như vậy, có phải tôi cũng có cơ hội không? Hữu Hữu, hãy nhìn anh: Anh đây , , tuổi, em hiểu mà [jpg].]
Mỗi ngày Chu Khâm Nghiêu lướt Weibo, đọc được những bình luận này---------
Hiểu cmn cậu.
Mấy năm trước, thể theo yêu cầu, Đường Du lập Weibo chính thức, mỗi ngày Chu Khâm Nghiêu lên xem đều nhìn thấy hết các thể loại tỏ tình của fan nam, từ ngây thơ thuần khiết cho đến thô bỉ.
Vừa nghĩ đến việc đêm nào cũng có đàn ông tơ tưởng đến vợ chưa cưới của mình, Chu Khâm Nghiêu thực sự rất khó chịu.
Nhưng trước đây Đường Du rất cố chấp, bảo việc học chưa thành, không chịu kết hôn. Mòn mỏi chờ đợi đến ngày cô tốt nghiệp Đại học, thì lại bay một phát ra nước ngoài giành được chân nghệ sĩ cello, rồi thì lưu diễn bề bộn, không thấy được mặt.
Bây giờ lại được cử đến Đức học thêm, dù chỉ ba tháng, nhưng đối với Chu Khâm Nghiêm cũng thực sự tàn nhẫn.
Anh cũng từng bay sang thăm cô, mới nhìn được mặt vài phút, cô đã bị lôi đi biểu diễn. Người Đức vốn cực kỳ nghiêm túc trong công việc, vì để không ảnh hưởng đến Đường Du, Chu Khâm Nghiêm đành phải quay về, nhịn cho qua ba tháng xa cách.
Nhưng cũng may mắn thay, ngày hai mươi tám tháng này Đường Du sẽ trở về.
Trông trời trông đất trông mây, rốt cuộc rồi cũng trông được người.
Bỗng dưng, bảy giờ rưỡi tối , tại sân bay quốc tế Hải Thành, Đường Du đeo khẩu trang che kín mặt mũi, lặng lẽ xuất hiện ở cửa ra.
Đường Du không hề tiết lộ tin tức trở về sớm với bất kỳ ai. Hành lý của cô không nhiều, chỉ đơn giản bắt một chiếc xe, lén trở về nhà, nhưng không vào nhà mà chỉ để hành lý trong nhà xe rồi lại bắt xe rời đi.
Tám giờ rưỡi, màn đêm buông xuống, Những ngọn đèn rực sáng làm tôn lên vẻ sầm uất của Hải Thành. Cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu.
Đường Du chạy một mạch đến TIME, quán bar lớn nhất ở Hải Thành.
Hôm nay là sinh nhật Trình Huyền.
Cô ấy tổ chức tiệc sinh nhật ở đây, từ sớm đã dặn dò Đường Du nhất định phải tham dự.
Nhưng những năm gần đây, việc gì Chu Khâm Nghiêu cũng cho Đường Du làm, chỉ trừ việc không quá hài lòng khi cô đi đến những chỗ ăn chơi rượu chè như thế này.
Bên bạn bên tình, cả hai đều rất quan trọng.
Nhưng bộ phim điện ảnh mà Trình Huyền tham gia hôm qua vừa mới đoạt được một giải thưởng, hôm nay lại là sinh nhật, việc song hỷ lâm môn như thế, Đường Du thực sự muốn đến chia vui cùng cô bạn.
Cho nên, trong tình huống không thể vẹn cả đôi đường, Đường Du đành nói dối Chu Khâm Nghiêu về ngày trở về.
Rất nhanh, Đường Du đã đến được quán bar nơi Trình Huyền tổ chức sinh nhật. Ở cửa lúc này rất đông người qua lại, ánh đèn nhấp nháy, mùi rượu mùi thuốc hòa vào nhau, thoạt nhìn đã cảm nhận được vẻ xa hoa trụy lạc của nơi này.
Lúc Đường Du xuống xe đặc biệt che kín mặt mũi.
Nói là sợ bị truyền thông hoặc người ngoài đường nhận ra, nhưng thực sự ra lại càng sợ bị người quen của Chu Khâm Nghiêu trông thấy.
Lúc đó, chỉ cần một cú điện thoại, Chu Khâm Nghiêu sẽ biết ngay cô chẳng những lén chạy về mà còn đi đến các thể loại bar bủng.
Đường Du hẳn là không dám nghĩ đến kết cục này.
Cũng còn may là Trình Huyền tổ chức sinh nhật trong một phòng riêng. Lúc vào bên trong phòng, Đường Du mở khẩu trang ra.
Những người Trình Huyền mời đến đều là những diễn viên chơi thân với cô ấy. Đường Du đến sau, mọi người cũng rất nhiệt tình đứng lên chào hỏi. Dù sao ai cũng biết cô là vợ chưa cưới của Chu Thái tử, thái độ đều rất khách sáo.
Thực ra đã là bạn của Trình Huyền thì đều là loại người ngay thẳng. Đường Du cũng không chút khó khăn nào đã nhanh chóng hòa nhập được với mọi người, cùng nhau chúc mừng sinh nhật Trình Huyền.
Tối nay Trình Huyền rất cao hứng, gọi ra một bàn đủ các thể loại bia rượu tây, túm tụm với cả đám bạn chơi đổ xúc xắc phạt rượu, vui đến lật trời.
Uống mấy vòng, cả đám đều nửa say nửa tỉnh. Tuy Đường Du không uống rượu nhưng trong bầu không khí như thế này, cũng không tránh khỏi vui vẻ mà uống một hai ly.
Tầm mười một giờ đêm, Đường Du vốn định ở cùng Trình Huyền đến qua sinh nhật rồi sẽ gọi điện thoại cho Chu Khâm Nghiêu, hỏi anh đang ở đâu, sau đó đột ngột xuất hiện, cho anh bất ngờ.
Nhưng tình hình Trình Huyền lúc này, có lẽ dự định không say không về, thậm chí là chơi thâu đêm suốt sáng.
Đường Du ngồi trong góc, ngáp một cái.
Cô vừa xuống máy bay đã chạy ngay đến quán bar, người thực ra có chút mệt mỏi. Hơn nữa, ở nơi ồn ào như quán bar, cô cũng không quá thích ứng. Ngồi tận hai giờ, tai đã ù ù cạc cạc.
Trình Huyền vẫn đang vui vẻ với mọi người, trong lúc vô tình nhìn thấy Đường Du mệt rã rời, nên ngồi xuống bên cạnh cô và nói:
"Hay là cậu về trước đi? Bọn mình còn chưa tan sớm vậy đâu."
Đường Du ngồi thẳng người, cố gắng tỉnh táo: "Không sao, mình ở lại với cậu."
Trình Huyền khoát khoát tay, trên mặt đã có vài phần say: "Mình với cậu mà còn chấp nhất làm gì mấy chuyện này. Cậu có thể đến là mình vui rồi, mau về đi! Ngày mai mình lại tìm cậu chơi."
Đường Du: "..."
Dây dưa một lúc, cô cũng không kiên trì nữa.
Cô thực sự đã hơi buồn ngủ.
Vì vậy cô đứng lên, chào hỏi với hội nghệ sĩ đã say khướt trong phòng. Trình Huyền đưa cô ra ngoài. Vừa đến cửa đã vỗ đầu một cái:
"Cậu chờ một chút."
Trình Huyền xoay người, trở về chỗ ghế salon, từ trong mớ quà sinh nhật cầm lấy một cái hộp nhỏ, đi đến nhét vào tay Đường Du.
"Tặng cậu."
Đường Du ngơ ngẩn: "Tặng mình làm gì?"
Trên mặt Trình Huyền đã đỏ gay, rất khí phách vỗ vào bả vai cô: "Hôm nay không phải sinh nhật cậu sao... Mình tặng quà cho cậu!"
Đường Du: "..."
Điên điên đảo đảo, đúng là say không nhẹ.
Trình Huyền kiên quyết nhét đồ vào tay Đường Du. Sau khi từ chối vài lần, Đường Du biết nếu không chịu nhận, Trình Huyền có thể bám lấy cô đến tận sáng.
Vì vậy cô không đưa đẩy gì nữa, nhận lấy đồ bỏ vào trong túi xách.
Sau khi xác nhận nhiều lần với trợ lý của Trình Huyền là sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn, Đường Du mới rời khỏi phòng.
-
Nửa tháng nay, công ty của Chu Khâm Nghiêu đang đàm phán với một khách hàng quốc tế, hôm nay cuối cùng cũng ký được hợp đồng. Người khách nước ngoài trong lúc cao hứng, đã đề xuất với Chu Khâm Nghiêu cho ông ấy trải nghiệm một chút cuộc sống Hải Thành về đêm.
Quán bar lớn nhất Hải Thành chính là Câu lạc bộ TIME, Chu Khâm Nghiêu bảo Chu Ngạn đặt phòng, vừa vặn lúc này cũng đến nơi.
Có điều phòng mà họ chọn nằm ở lầu ba, là tầng có tính chất riêng tư cao nhất, rất thuận tiện cho các ông chủ lớn đến để bàn việc làm ăn.
Cả đêm, Chu Khâm Nghiêu tuy ngoài mặt nói chuyện phiếm cùng vị khách nước ngoài nhưng không thể tập trung được tư tưởng. Phần lớn thời gian đều là Chu Ngạn giúp anh xã giao.
Không hiểu sao trong lòng Chu Khâm Nghiêu lại rất nhớ Đường Du. Rõ ràng ngày mai cô mới trở về, dù rằng chờ cũng đã chờ tận ba tháng, nhưng lúc này lại như một phút cũng không đợi nổi.
Điên cuồng nhớ cô.
Muốn ôm cô, hôn cô, muốn phát tác ra hết tất cả nhung nhớ tích tụ lâu nay.
Cũng may Chu Ngạn mấy năm nay tiến bộ không ít, nghiệp vụ ở công ty đều có thể san sẻ trợ giúp Chu Khâm Nghiêu.
Vị khách nước ngoài đang rất vui vẻ, Chu Ngạn ở bên cạnh tán gẫu, Chu Khâm Nghiêu đứng dậy, bảo vào nhà vệ sinh rửa tay.
Thực ra trong đầu anh nghĩ là đi nhắn tin cho Đường Du.
Đứng trong hành lang, người đàn ông châm một điếu thuốc, vừa mở giao diện Weibo ra, lại vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ phía nhà vệ sinh bên kia.
Tưởng Định.
Khách của quán bar này toàn bộ là tầng lớp sang trọng của Hải Thành, những ngôi sao lớn cũng thường xuyên lui tới. Vì thế, Tưởng Định xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ lạ.
Dạo trước, thời điểm nhà họ Chu khó khăn nhất, Tưởng Định cũng không chút do dự mà lên tiếng giúp đỡ, dùng danh tiếng cá nhân mà đánh bóng cho thương hiệu "YOU". Vì thế, những năm gần đây, giữa anh ấy và Chu Khâm Nghiêu, ngoài quan hệ hợp tác, còn là bạn bè tốt.
Lúc gặp mặt, Chu Khâm Nghiêu lên tiếng chào: "Anh cũng ở đây à?"
Tưởng Định thấy Chu Ngạn trong phòng bao, cũng lên tiếng: "Ừ, đến bàn công việc à?"
Chu Khâm Nghiêu gật đầu, đưa cho anh ấy điếu thuốc, "Vào uống một ly không?"
Tưởng Định châm điếu thuốc, rít một hơi, lắc đầu: "Không được."
Dừng một chút, anh ấy cất giọng có hơi bất đắc dĩ: "Nữ gương mặt đại diện của các anh đang ở dưới lầu thác loạn, tôi và bạn đến uống vài ly, sẵn tiện trông chừng cô ấy."
Nói xong, Tưởng Định tựa vào tay vịn, nhả ra một vòng khói, âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như tự nhủ với chính mình: "Mới vừa đạt giải, không biết truyền thông đang ngấp nghé hay sao. Cả ngày lẫn đêm đều phải đi theo dọn dẹp bãi chiến trường."
Chu Khâm Nghiêu nghe xong, mất hai giây phản ứng thì hiểu được ý anh.
Anh cười: "Tôi nhìn anh mấy năm nay cũng là cam tâm tình nguyện mà đi theo người ta dọn dẹp còn gì."
Tưởng Định nghe vậy cong cong môi, sau một lát, xoay người lại: "Trong giới đang đồn anh và Hữu Hữu chia tay?"
Chu Khâm Nghiêu cau mày, rồi hừ nhẹ: "Anh tin sao?"
Tưởng Định quan sát anh, không lên tiếng.
Thực ra anh ấy cũng không rõ ràng, cũng không có thói quen đi soi mói chuyện của người khác.
Nhưng tình huống lúc này lại không quá phù hợp với điệu bộ tự tin của Chu Khâm Nghiêu.
Tưởng Định do dự vài giây, ánh mắt liếc về căn phòng bao ở lầu hai:
"Hữu Hữu cũng đang ở trong phòng, anh không biết sao?"
Chu Khâm Nghiêu: "...?"
-
Đường Du rón rén đeo khẩu trang lên rồi rời khỏi phòng bao.
Cô vửa đi vừa gọi điện thoại cho Chu Khâm Nghiêu. Lúc chuông đổ đến lần thứ hai, giọng người đàn ông trầm thấp vang lên:
"A lô."
Lúc này, Đường Du vừa đi đến cửa quán, cô đứng ven đường, phóng tầm mắt tìm xe, sau đó, cố kìm nén nỗi sung sướng trong lòng mà hỏi:
"Anh xong việc chưa? Đang ở chung cư hay ở nhà mình vậy?"
Chu Khâm Nghiêu cũng không hấp tấp mà ừ một tiếng: "Còn bận việc bên ngoài, lập tức về chung cư. Em đang ở đâu thế."
Đường Du nghĩ đến chuyện mười mấy phút sau có thể nhìn thấy anh, tưởng tượng đến dáng vẻ vui mừng ngạc nhiên của anh, trên mặt không giấu được nụ cười.
Nhưng cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh trong điện thoại:
"Ừm, em vừa dậy, đang chuẩn bị gọi xe ra sân bay, rất nhanh thôi chúng ta sẽ được gặp nhau."
"Phải không?"
Dường như Chu Khâm Nghiêu đang cười, mà cũng như không cười: "Thật là nhanh."
Đường Du: "..."
Bất chợt cảm thấy bầu không khí có gì không đúng, nhưng cũng không thể nói rõ thực sự là không đúng chỗ nào.
Đoán chừng là có tật giật mình, Đường Du nuốt nước bọt, "Xe tới rồi, em cúp trước, về nhà rồi nói sau."
Chu Khâm Nghiêu cũng không dây dưa như bình thường, rất dứt khoát mà đáp lại: "Được."
Đường Du: "..."
Trong lòng cô càng lúc càng cảm thấy kỳ quái.
Cẩn thận cúp điện thoại, thấy chiếc taxi ở phía trước chờ đến, Đường Du vội đưa tay ngăn lại. Nhưng bất chợt, một chiếc siêu xe màu đen đột nhiên từ ven đường lao đến, tựa như một con thú dữ ẩn nấp trong bóng tối, phóng ra như một cơn gió, rồi dừng lại trước mặt Đường Du.
Đường Du sợ hết cả hồn.
Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, xuyên qua cửa kính xe tối màu, cô loáng thoáng trông thấy được bóng dáng người đàn ông ngồi trong xe.
Người đàn ông xoay đầu, với khoảng cách hết sức gần, một đôi con ngươi đen sâu như đầm mực nhuộm tầng tầng lớp lớp ánh sáng rực rỡ bên ngoài khung cửa, nhàn nhạt chiếu tới.
"..." Lòng dạ Đường Du như rơi xuống đến tận cùng.
Trong lòng phát sinh nghi ngờ, cô còn chưa từ bỏ hy vọng, nhìn lại chiếc xe.
Sau đó, thân thể hoàn toàn cứng đờ, tim đập thon thót.
Cô cơ bản không thể ngờ được sẽ gặp phải Chu Khâm Nghiêu ở đây.
Trên mặt còn đang đeo khẩu trang, ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là trốn đi, bốc hơi như chưa từng tồn tại.
Cô cho rằng với trang bị kín kẽ che nửa gương mặt thế kia, Chu Khâm Nghiêu nhất định không nhận ra, lúc này cũng chỉ là ngẫu nhiên chạm mặt.
Nhưng giả bộ tàng hình chưa đến được ba giây, cửa kính xe đã hạ xuống, người đàn ông ngồi bên trong thản nhiên lên tiếng:
"Muốn anh xuống bế em lên phải không?"