Kẹo Kim Cương

đến khi bạc đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau, Đường Du thức giấc trong vòng ôm của Chu Khâm Nghiêu. Dù hôm qua hai người ngủ rất trễ, nhưng cũng có thể vì được sảng khoái lao vào nhau một lần cho nên lúc tỉnh dậy, Đường Du cũng không cảm thấy còn muốn ngủ.

Người đàn ông cạnh bên còn chưa tỉnh giấc, Đường Du lại động lòng, trở người nằm đối diện anh, cẩn thận quan sát.

Sống mũi Chu Khâm Nghiêu cao thật cao, lúc ngủ, đôi môi mỏng vểnh lên với một độ cong đẹp mắt, để cho người nhìn nhịn không được mà muốn hôn lên một cái.

Đường Du len lén đưa tay ra, vuốt nhẹ trên mũi anh tầm ba giây rồi rụt tay về.

Nhưng anh vẫn không có phản ứng.

Đường Du buồn bực nghĩ trong lòng, ngủ say như vậy à?

Cô chống tay lên cằm nhìn anh. Càng nhìn lại càng thấy người đàn ông này lúc ngủ lại có một vẻ lạnh lùng gợi cảm đến khó nói nên lời.

Ngay cả hít thở cũng mang theo mùi vị cám dỗ.

Cô lặng lẽ mím môi cười một tiếng, lại chìa tay ra, bóp lỗ mũi anh, nhưng tay vừa mới chìa ra phía trước, người đàn ông đã biếng nhác mà bắt lấy.

"Em đánh thức anh khỏi mộng đẹp." Thanh âm trầm ấm vang lên, lại mang theo cả ba phần trìu mến.

Đường Du im miệng, giả bộ ghen, "Hừ" một tiếng.

"Mơ gì mà không muốn bỏ?"

Chu Khâm Nghiêu trở mình, mở mắt ra nhìn cô.

"Là em đó."

Người đàn ông cong môi: "Anh nằm mơ thấy em gả cho anh."

Đường Du hơi sững người một chút, má đỏ hây hây, xoay lưng lại: "... Vậy thì anh tỉnh dậy đi."

"Sao vậy?" Chu Khâm Nghiêu từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay như có như không vuốt v từng trận bên hông cô; "Em không phải sớm đã là vợ anh sao?"

Đường Du bị anh chọc hơi nhột, cười tránh đi: "Ai là vợ anh, cũng có mặt mũi quá rồi, em không đồng ý."

"Ừ?" Chu Khâm Khiêu nâng thân người dậy, kéo cô đến, cười như không cười: "Là ai trước đây nói với anh, cả đời này theo anh, còn sinh cho anh rất nhiều đứa trẻ?"

"..." Lần này Đường Du lại không phản đối.

Đây là ngày Chu Trạch Lâm qua đời, cô chính miệng nói. Lúc ấy Chu Khâm Nghiêu đau lòng đến bi thương, cô nói ra những lời này không chút do dự, nhưng lại không nghĩ người đàn ông này lại nhớ rõ ràng đến như vậy.

Đường Du thức dậy, mặc quần áo: "Em không thèm nói chuyện với anh."

Vành tai cô ửng hồng, nhìn qua đã biết đang ngượng ngùng. Dưới ánh ban mai, có thể nhìn thấy đến từng sợi lông măng nhỏ xíu trên đôi gò má cô, làm cho người ta luôn muốn véo một cái.

Trong mắt Chu Khâm Nghiêu toàn bộ là hình bóng của cô, ánh sáng nhàn nhạt, ý cười lan ra đáy mắt.

Anh cũng thức dậy theo, sau khi đánh răng rửa mặt thì thay xong cả âu phục.

"Cái đó... Tạ Thừa lại đến tìm em sao?" Lúc ăn sáng, anh thờ ơ hỏi.

Đường Du ngẩn ra, nhỏ giọng lầm bầm: "Sao mẹ em cái gì cũng nói với anh hết thế?"

"Cậu ấy còn giúp đỡ em?"

Đường Du: "..."

Phương Lai là lính trinh sát sao? Ngay cả mấy tình tiết nhỏ nhặt này cũng báo cáo với Chu Khâm Nghiêu.

Đường Du vừa ăn cái bánh sandwich vừa liếc anh: "Đúng vậy, bọn họ còn gọi điện thoại hẹn em ra ngoài chơi, em cũng định đồng ý!"

Chu Khâm Nghiêu nghe xong khẽ cười.

Anh biết cô gái nhỏ là cố tình nói cho anh nghe. Ở một khía cạnh nào đó, cũng là lời phản đối.

Anh gọt hoa quả cho Đường Du, tỉnh bơ chuyển đến những đề tài khác: "Em ăn trái cây nhiều vào, ăn xong anh đưa em về trường."

Môi Đường Du giật giật.

Từ tối hôm qua trở về muộn, Chu Khâm Nghiêu cũng chưa nhắc đến chuyện viên kim cương hồng phấn, nói gì đến chuyện cầu hôn bé ngoan bé bỏng. Dù sao Đường Du cũng là con gái, dù tò mò, nhưng đối phương lại không có ý muốn nói, cô cũng đành đem những lời mình muốn hỏi mà giữ lại trong lòng.

Cô trò chuyện với anh vài câu về kỳ thi cuối kỳ xong, hai người tách ra, người đi học, kẻ đi làm.

Trên Weibo, tin tức về viên kim cương hồng phấn vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Những lời suy đoán cứ nối tiếp nhau mà lên sóng, nhất là sau khi cây đàn của Đường Du bị lộ diện, quần chúng ăn dưa lại bắt đầu liên hệ hai người với nhau.

Có người còn cả gan suy đoán, [Không phải là Chu Thái từ định cầu hôn chị gái đánh đàn chứ?]

Rất nhanh, có một tài khoản nhảy ra giật tít:

[Thôi đi, đừng có dát vàng. Đường Du có bạn trai. Hơn nữa chị gái này còn là thánh nữ cực phẩm, yêu trai nhà nghèo. Nghe bảo bạn trai hành nghề sửa xe trong một khu phố nghèo đó.]

Ngay sau đó, không hiểu sao bình luận này được đồng tình rất cao, được đưa hẳn lên "top".

Dư luận dần dần bị chia thành chủ đề.

Một là, vợ sắp cưới trong miệng của Chu Trạm đẹp trai nhiều tiền đứng trên đỉnh giới kim cương là ai?

Hai là, chị gái đánh đàn xinh đẹp vậy mà nhiều năm qua lại với bạn trai nghèo?

Hai đề tài này đặt cùng một chỗ cũng có chút buồn cười.

Đường Du cứ nhìn như thế. Thật ra cô cũng rất rõ việc mình bất ngờ nổi tiếng trên mạng đã bị đám Diệp Viện và Diệp Vịnh Tâm đổ thêm dầu vào lửa, cố tình tạo nhiều nick clone, trong tối ngoài sáng quậy cho đục nước.

Nick clone: tài khoản ảo

Có thể vì đã quen bị bôi đen, hoặc vì cô không ham hư vinh nên với tất cả những chuyện phát sinh trên mạng này, Đường Du đều không để tâm đến.

Việc duy nhất mà cô quan tâm là ------

Từ dạo Chu Khâm Nghiêu mua viên kim cương hồng phấn kia đến nay đã hơn nửa tháng, thậm chí phải đến tận mười chín ngày rồi, mà sao anh vẫn không nói một lời.

Đường Du cũng không hiểu anh đang nghĩ gì, có thực sự như những gì trên mạng đồn thổi không, hay chỉ là những lời đồn thổi nói quá.

Mượn dư luận để đánh bóng thương hiệu YOU của công ty.

Thực ra có lúc Đường Du cũng cảm thấy, cho dù là có tiền đi nữa, cũng chẳng ai sẽ xa xỉ đến độ mang tặng một chiếc nhẫn quý giá đến như vậy.

Hơn nữa còn là một viên kim cương hồng phấn quý hiếm.

Cứ xem như là mỗi năm mang ra triển lãm một lần cũng thu được bộn tiền.

Hơn nữa, sau vụ mua kim cương này, Chu Khâm Nghiêu còn gửi đến nhà cô cái bồn cầu nạm kim cương.

Làm Đường Du không khỏi liên hệ hai việc này lại với nhau.

Có khi cái bồn cầu ấy là tặng để trấn an cô...

Phụ nữ đủ thông minh thì không nên ôm ấp quá nhiều ảo tưởng.

Chu Khâm Nghiêu lần lữa không nhắc, từ từ Đường Du cũng đặt chuyện này xuống.

-

Gần đến tết, Hải Thành tràn ngập không khí năm mới, việc buôn bán cũng tấp nập. Hôm đó, Phương Lai cầm ba tấm vé đại nhạc hội, bảo là được bạn tặng.

Đường Du trợn tròn mắt nhìn tấm vé: Dàn nhạc giao hưởng Berlin?

Hai mắt cô mở to, không dám tin.

Dàn nhạc giao hưởng Berlin vốn nổi danh không chỉ ở Đức mà còn trên toàn thế giới. Trong làng nhạc giao hưởng, vị trí của họ luôn xếp thứ nhất. Dù diễn ở đâu thì cũng luôn trong tình trạng cháy vé, cơ bản là muốn cũng không mua được.

Đường Du nhìn Phương Lai đăm đăm: "Bạn nào của mẹ thế? Dàn nhạc đỉnh như thế này mà cũng không biết thưởng thức."

Phương Lai tỏ rõ thái độ con nói nhiều quá, "Người ta là nhà đầu tư của chương trình biểu diễn, này là quà lấy lòng mẹ đó được không? Vừa vặn có ba tấm, buổi tối con mặc đẹp một chút, cả nhà chúng ta cùng đi."

Đường Du do dự một chút: "Vậy không thể thêm được một vé nữa sao?"

Phương Lai lập tức hiểu ý cô: "Vậy cũng phải xem Tiểu Chu có rảnh không đã. Con nhìn xem dạo này cậu ấy bận đến thế, mẹ cũng không nhìn thấy mặt cậu ấy đâu."

Đường Du: "..."

Nhắc đến phải nói, dạo gần đây không biết Chu Khâm Nghiêu bận rộn chuyện gì, thần thần bí bí, Đường Du gọi điện thoại cho anh, nhiều lúc cũng chỉ nói vội nói vàng vài câu rồi cúp máy.

Cô thở dài: "Thôi coi như ba người chúng ta đi vậy."

Buổi tối, tại trung tâm biểu diễn Quốc tế lớn nhất Hải Thành.

Đây là nơi diễn ra những sự kiện mang tầm vóc quốc tế, diện tích lớn, sang trọng lại trang trọng, không ít nhân vật nổi tiếng đổ về thưởng thức.

Trước khi ra cửa, Đường Du bị Phương Lai nghiêm túc bắt thay lễ phục.

Phương Lai luôn là một người rất xem trọng hình thức, mặc dù Đường Du cảm thấy đi xem biểu diễn cũng không nhất thiết phải đến mức đó, nhưng trong đầu nghĩ dù sao cũng là dàn nhạc mình yêu thích nhất, ăn mặc đẹp chút cũng là một loại tôn trọng.

Một nhà ba người ngồi xe đến cửa trung tâm biểu diễn, vừa mới xuống xe, cũng không biết là trùng hợp hay là oan gia ngõ hẹp, chạm mặt ngay với một nhà Diệp Vịnh Tâm.

Giữa người lớn cũng không có gì quá xấu hổ, người lớn hai nhà gặp nhau thì chào hỏi, nối đuôi nhau xếp hàng đi, bọn trẻ các cô theo phía sau.

Diệp Viện không lên tiếng, Diệp Vịnh Tâm lại liếc xéo Đường Du, trong lời chứa dao:

"Đi xem đại nhạc hội sao không dẫn bạn trai đi cùng?"

Đường Du không thèm quan tâm, đi về phía trước.

Diệp Vịnh Tâm vừa nói, lại bật cười: "Cũng đúng, vé đắt như vậy, anh ta phải sửa bao nhiêu cái xe mới mua nổi?"

Đường Du quay đầu, im lặng mà nhìn cô ta.

Tuy không nói gì, nhưng trong mắt chứa đầy ẩn ý cảnh cáo và uy lực.

Diệp Viện nhìn thấy ánh mắt cô, trong lòng có chút sợ sệt, vội vàng kéo Diệp Vịnh Tâm về, "Đừng nói nữa chị, chúng ta vào thôi."

Diệp Vịnh Tâm vốn quen ngang ngược, chưa từng sợ ai, em họ ở trường bị bắt nạt, cô ta vốn đã muốn cho Đường Du nếm mùi một chút. Suy cho cùng, trong giới này, dù Đường Du không gia nhập, không có nghĩa là cô không có năng lực đó.

Cho nên, Diệp Vịnh Tâm ngoài chế giễu ra thì cũng không làm được gì.

Mà việc cô ta thích mang ra giễu cợt nhất, chính là người bạn trai sửa xe của Đường Du.

Cô ta mang câu chuyện này kể cho từng người một trong đám chị em nhà giàu, nói Đường Du thành một người không còn chút phẩm chất nào, thậm chí là một người phụ nữ tồi tệ?

Tất cả những chuyện này, Đường Du đều biết.

Cho nên ánh mắt nhìn Diệp Vịnh Tâm cũng mang theo một chút không vui.

Đại khái là tôi để mặc cho cô sau lưng muốn sủa gì thì sủa lâu đến vậy, mà cô vẫn không biết điểm dừng.

Cũng chỉ là một ánh mắt mà thôi, Diệp Vịnh Tâm cũng không cam tâm yếu thế, đang muốn nói tiếp thì một giọng nam từ phía sau truyền đến.

"Vịnh Tâm, em còn chưa vào sao?"

Diệp Vịnh Tâm quay đầu nhìn lại, cười tươi như hoa: "Anh Lễ? Em còn tưởng anh không đến được chứ."

Người đàn ông này hiện đang là bạn trai của Diệp Vịnh Tâm, tên Trì Lễ, giám đốc ngân hàng đầu tư, tuổi trẻ tài cao, cách đây không lâu vừa mua một chiếc du thuyền, đặt tên là Du thuyền Vịnh Tâm.

Đây cũng là chuyện đắc ý nhất gần đây của Diệp Vịnh Tâm.

Cô ta quay lại, nhìn Đường Du một cái, tựa như khinh thường không muốn nói chuyện với cô, kéo tay bạn trai đi vào.

Bên tai Đường Du lúc này mới được yên tĩnh, thấy bạn trai của người ta, lại nghĩ đến anh bạn trai bận rộn đến không thấy bóng dáng của mình.

Vào đến sân trước, cô gọi điện thoại cho Chu Khâm Nghiêu.

Sau khi nối máy, bên chỗ anh cũng thật ồn ào: "Bé ngoan sao vậy?

Đường Du vừa nghe cũng biết là Chu Khâm Nghiêu đang bận, do dự vài giây rồi cũng không hỏi xem anh có rảnh đến xem đại nhạc hội không, chỉ tùy tiện nói vài câu rồi cúp máy.

Vào đến bên trong, Đường Du tìm được đến chỗ Phương Lai và Đường Viễn Tiêu, phát hiện vị trí của bọn họ tốt đến dọa người, ngay hàng phía trước, chỗ mang lại hiệu ứng nghe nhìn cao nhất ở hàng phía trước.

Đường Du ngồi xuống, nghĩ thầm, người bạn này của Phương Lai là thần thánh phương nào, cũng quá hiểu chuyện rồi.

Trong phòng bật điều hòa không khí, Đường Du cởi áo khoác ra, ngồi yên tĩnh trong bộ lễ phục xinh đẹp, chờ đợi màn mở màn.

Dàn nhạc giao hưởng Berlin thực sự là đỉnh cao của âm nhạc cổ điển. Cảm xúc của toàn buổi hòa nhạc được đẩy lên cao đến tận cùng, khí thế hào hùng, khi thì dữ dội, lúc lại dịu êm, âm thanh trầm bổng, làm cho khán giả nghe bao nhiêu cũng thấy chưa đủ.

Buổi biểu diễn gần về cuối, Phương Lai rời đi nhận một cú điện thoại, lúc trở về vẻ mặt có chút nghiêm trọng nói nhỏ với Đường Du:

"Vừa nãy ban nhạc bảo có một nghệ sĩ đàn cello không hợp thủy thổ, bị ói và tiêu chảy không thể nào lên sân khấu, bạn mẹ hỏi con có thể lên giúp một phen không?"

"???" Đường Du giật mình, thấp giọng nói: "Sao con làm được, mẹ đùa à? Người ta nhất định là có nhân lực dự bị, dù sao cũng không tới phiên con cứu đâu..."

Phương Lai lại rất bình tĩnh, không nói hai lời, kéo tay cô đi về phía cánh gà: "Không có, một người dự bị cũng không. Con không giúp thì bạn của mẹ cũng không có cách nào giải quyết chuyện này, con xem như giúp mẹ đi."

Cả người Đường Du tựa như bị Phương Lai vừa đẩy vừa kéo đến phía sau sân khấu.

Cô nhìn thấy nghệ sĩ cello đang nằm vật vã trên ghế uống nước nóng, sắc mặt rất khó chịu.

Một người nước ngoài dùng tiếng Anh nhờ cậy cô, mặc dù giọng nói của anh ta nghe có vẻ rất lịch thiệp nhưng vẫn không giấu nổi vẻ vội vàng.

Phen này thực sự nguy cấp, cũng quá k!ch th!ch.

Đây là dàn nhạc hàng đầu trong mơ của cô, được nhìn thấy họ biểu diễn, Đường Du đã cảm thấy rất hài lòng, giờ đây lại còn có cơ hội đứng cùng sân khấu với họ?

Trái tim Đường Du đập kịch liệt, mặc dù sự việc như được diễn ra trong những câu chuyện "nghìn lẻ một đêm", nhưng cô cũng không thể chống cự lại loại cám dỗ này.

Cô cầm danh sách nhạc lên và liếc nhìn.

Bản nhạc cuối cùng này, trùng hợp lại là bản mà cô đã chơi trong buổi tuyển chọn tài năng nên rất quen thuộc.

Nhưng dù có quen đi chăn nữa, không luyện tập qua, chưa từng phối hợp với người chỉ huy, cứ như vậy mà lên sân khấu thì chắc chắn là một thử thách lớn.

Phương Lai ở bên cạnh cổ vũ cô: "Cơ hội tốt như vậy, đừng sợ, mẹ với ba con ở dưới sân khấu đều ủng hộ con, cố gắng lên!"

Dù Đường Du còn chưa thực sự bày tỏ thái độ, người ta đã bắt đầu trang điểm cho cô.

Mọi người dường như cũng chấp nhận việc cô thay chỗ cho nghệ sĩ cello kia, không hề có chút dị nghị nào.

Trong đầu Đường Du có chút loạn, tự dưng sáng suốt, hỏi Phương Lai:

"Mẹ, bạn mẹ đâu?"

Phương Lai ngẩn người, qua loa cho qua chuyện: "Anh ta bận việc khác, con hỏi làm gì?"

Đường Du: "..."

Giống như bị đày ra chiến trường làm lính vậy, nội tâm Đường Du rất hoảng hốt, nhưng cũng ngập tràn hưng phấn và mừng rỡ.

Đây có lẽ là trải nghiệm ly kỳ nhất, khó quên nhất trong cuộc đời cô.

Trang điểm xong, mọi người cũng không đòi cô thay lễ phục thống nhất. Đường Du mặc bộ trang phục satin của cô, cứ thế bị kéo lên sân khấu.

Vị trí của nghệ sĩ đàn cello ở phía trước, chính giữa hơi chếch về bên trái, lúc sân khấu sáng đèn, tất cả mọi người đều nhìn thấy trên sân khấu bất chợt có một gương mặt Châu Á.

Cô gái nhỏ mang một khí chất rất tốt, điềm đạm đoan trang, truyền thông nhạy bén, có người nhanh chóng phát hiện ra cô chính là công chúa nhà giàu gần đây xuất hiện trên hotsearch, toàn bộ ống kính lập tức soi vào cô.

Đường Du hơi cúi người chào khán giả, khóe mắt bất chợt phát hiện cây đàn chuẩn bị cho cô kia, sao lại có chút quen mắt...

Cô tưởng rằng mình nhìn lầm, cây đàn Chu Khâm Nghiêu tặng cô, sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này?

Trên sân khấu, người chỉ huy đã bắt đầu hướng dẫn trình diễn, Đường Du không dám nghĩ nhiều, sau khi ngồi xuống, kéo vĩ đàn ra, rồi lại hoảng hồn phát hiện --------

Thật sự chính là đàn của cô!!!

Cô mất tầm hai ba giây để nghi ngờ và kinh ngạc, nhưng quán tính biểu diễn không cho phép cô ngừng lại. Rất nhanh, cô đã bình tâm trở lại, vứt ra ngoài những suy nghĩ linh tinh, nghiêm túc đi theo tiết tấu của nhạc trưởng, hòa nhập vào dàn giao hưởng đáng kính trọng này.

Kỹ năng biểu diễn chuyên nghiệp được mài giũa từ tấm bé đã giúp Đường Du hoàn thành phần biểu diễn nghẹt thở này một cách hoàn hảo.

Mặc dù nửa chừng xuất hiện một gương mặt xa lạ, nhưng thật may mắn cũng chỉ là khúc cuối cùng, cũng không ảnh hưởng gì đến chất lượng buổi biểu diễn, sau khi kết thúc, dưới khán đài, từng trận vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Diệp Vinh Tâm và Diệp Viện ở dưới khán đài cũng nhìn đến ngây người.

"Đường Du sao lại trà trộn lên được đến đó?"

"Không biết..."

Tiếng vỗ tay vẫn vang vọng, dựa theo quy định, nghệ sĩ trong dàn nhạc đáng lẽ sẽ theo thứ tự rời đi. Nhưng lúc này, người chỉ huy dàn nhạc lại nhìn xuống khán đàn cười một tiếng, ám chỉ mọi người nán lại giây lát, có một món quà đặt biệt muốn tặng mọi người.

Tất cả mọi người ở hiện trường cũng không tránh khỏi có chút mong đợi.

Chỉ thấy nhạc trưởng nhìn về phía cánh gà ra hiệu, hai tốp nhân viên từ lối đi đi ra, một nhóm gửi quà cho những người trên sân khấu, một nhóm tặng quà cho khán giả.

Diệp Vinh Tâm nhìn hộp quà màu tím nhạt bên trong chứa kẹo, nhíu mày một cái: "Sao lại phát kẹo?"

Diệp Viện lập tức mở ra ăn, "Ui, ăn đi chị, ngọt vô cùng luôn."

Diệp Vịnh Tâm khinh thường để kẹo trong lòng bàn tay, luôn cảm thấy buổi biểu diễn vé cắt cổ này có phần kỳ quái.

Trên sân khấu, mỗi nghệ sĩ đều được phát kẹo.

Lúc nhân viên mang kẹo phát đến chỗ Đường Du, Đường Du nhìn một cái rồi lại cảm giác viên của mình, hình như đặc biệt lớn.

Cô cầm trong tay, cảm thấy ăn trên sân khấu có vẻ không được hay, nhưng nhạc trưởng lại đi đến, mỉm cười thân thiết với cô, ý bảo cô mở ra.

Đường Du liếc nhìn xung quanh, thấy mọi người đều bóc kẹo tại chỗ.

Cô gật đầu rồi đưa tay mở tấm giấy gói kẹo.

Giấy bọc kẹo màu tím nhạc, màu sắc mộng mơ, nhìn sơ qua đã thấy rất ngọt.

Đường Du cho rằng đây là phong cách lãng mạn của người Đức, sau khi kết thúc biểu diễn thì mang đến bất ngờ cho tất cả mọi người.

Nhưng cô nghĩ thế nào cũng không ra -------

Xé đi lớp giấy bọc.

Bên trong lại không có kẹo.

Ở bên trong là một chiếc nhẫn đính viên kim cương lớn như quả trứng bồ câu chói lòa.

Ánh đèn sân khấu rọi vào viên kim cương màu hồng phấn chiếu lấp lánh làm cho Đường Du vì nhìn chăm chú mà có chút choáng váng.

"..."

Trong nháy mắt, cô như thể bừng tỉnh lại, hiểu ra ý nghĩa của tất cả mọi việc của đêm nay, nhưng cô vẫn không quá tin tưởng. Ngay lúc này, toàn bộ ánh đèn đều bị tắt.

Màn hình sau lưng lại không một tiếng động mà sáng lên.

Phía trên hiện lên một dòng chữ:

"Marry me?"

Dưới khán đài, mọi người yên tĩnh một giây, rồi tất cả như sôi trào, bộc phát thành một trận tiếng thét chói tai.

Đường Du đứng trên sân khấu, không biết làm sao nhìn dòng chữ trên màn hình, đầu óc mông lung, gò má nóng lên.

Ngay lập tức, một chùm ánh sáng chiếu thẳng đến chỗ cô.

Chu Khâm Nghiêu cả người mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng, như từ trên trời rơi xuống, dịu dàng đứng trước mặt cô.

Đường Du ngơ ngác cầm chiếc nhẫn trong tay, cảm giác như không thể khống chế được thân thế, cứ thế mà run rẩy.

Quá sức điên cuồng...

Anh muốn làm gì thế...

Đầu óc cô mờ mịt nhìn Chu Khâm Nghiêu bước về trước mấy bước, cầm lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong tay cô.

Rồi sau đó thân mật gọi một tiếng: "Bé ngoan."

Đùng một phát gọi ra biệt danh, làm cho bên dưới khán đài người xem liên tục thét đến chói tai, tiếng huýt gió từ bốn phía nổi lên.

Diệp Viện trong miệng còn đang nhai kẹo: "..."

Diệp Vịnh Tâm: "???"

Giọng nói của Chu Khâm Nghiêu truyền đến khắp khán phòng: "Anh vốn định chờ thêm ít lâu, nhưng nhẫn làm xong rồi, anh đợi không nổi, muốn mang nó đeo vào tay em."

Dưới khán đài dần yên tĩnh lại, lắng nghe anh tỏ tình.

"Anh biết em vào thời điểm em cô đơn nhất. Em biết anh giữa lúc anh chán nản đến cùng cực. Có lẽ là ông trời sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, rồi lại trở thành người quan trọng nhất trong lòng đối phương."

"Trước đây, anh cảm thấy thế gian lạnh lùng này, chỉ có gió và trăng. Nhưng từ khi em đến, anh mới biết, trên đời này còn có em, là người duy nhất cùng lý tưởng, cùng chốn đi về trong cuộc đời dài đằng đẵng này của anh."

"Hữu Hữu".

Người đàn ông dịu dàng gọi tên cô, rồi sau đó quỳ một chân xuống:

"Anh có thể tham dự vào quãng đời còn lại của em không?"

Toàn trường yên lặng vài giây, trước sự vui mừng và phấn khích vì một màn lãng mạn này, tiếng vỗ tay vang dội từ khắp bốn phía đổ dồn về.

Tất cả ánh đèn sân khấu đều tập trung về chỗ của Chu Khâm Nghiêu và Đường Du.

Khóe mắt Đường Du bắt được hằng hà sa số ánh mắt ghen tỵ.

Tính cách Chu Khâm Nghiêu lạnh lùng, chưa bao giờ nói lời tình tứ, hôm nay lại đột nhiên nói nhiều lời cảm động như vậy, cô gái nhỏ sao cũng không thể không chế được bản thân ----

Khóc, hai hàng nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Suy nghĩ quay về năm mười tám tuổi quen biết Chu Khâm Nghiêu, từng chuyện họ cùng nhau trải qua, chia xa rồi gặp lại, tựa như một cuốn phim.

Hôm nay, bộ phim cuối cùng cũng kết thúc có hậu.

Cô hít mũi, nghẹn ngào không nói nên lời.

Sau đó, giữa tiếng ầm ĩ trong khán phòng, gật đầu một cái.

...

Pháo hoa nổ lên, dàn nhạc sau lưng cũng bỗng dưng từ trạng thái tĩnh lại chơi trở lại, nhạc trưởng đang chỉ huy mọi người chơi bản “Mộng Mơ" của Schumann.

Bản nhạc này thực sự thích hợp để làm phần kết cho màn cầu hôn lãng mạn này.

Nhưng càng ý nghĩa hơn là vì đây là chứng nhân cho tình yêu của họ.

Năm đó, dưới ánh đèn, tấm màn lụa bay lơ đãng, cô gái nhỏ ngồi tựa vào khung cửa sổ, kéo khúc nhạc này. Chu Khâm Nghiêu đứng dưới tán cây ngô đồng hút thuốc, thật lâu cũng không động đậy.

Có lẽ từ lúc đấy, anh đã biết cả đời này định sẵn bị cô gái này giam cầm.

Tiếng nhạc tinh tế, Chu Khâm Nghiêu ôm Đường Du vào lòng, cô gái nhỏ mang chiếc nhẫn kim cương hồng phấn hình trứng bồ câu trên ngón áp út thật xinh đẹp chói mắt. Truyền thông tại hiện trường trở nên điên cuồng, tin tức liên tục truyền về tổng bộ để tranh nhau cướp lấy những tiêu đề.

Có thể đoán trước rằng, Weibo lại sắp một lần nữa bùng nổ.

Kéo dài suốt một tháng, hai câu hỏi lớn rốt cuộc cũng có đáp án. Chu Ngạn theo yêu cầu của Chu Khâm Nghiêu đăng dòng trạng thái lên Weibo chính thức của YOU.

[Chu Tổng nói, hôm nay ai khen bà xã, ngày mai giảm giá % toàn bộ các mặt hàng.]

Trong nháy mắt, phía dưới dòng trạng thái của tập đoàn nhà họ Chu, mấy trăm ngàn người đều nghiêm chỉnh xếp hàng khen Đường Du.

[Chị nhà thật đẹp!]

[Chị nhà thật sự là quốc sắc thiên hương. Người khác chỉ là gà rừng.]

[Có thể cho em mượn trứng bồ câu của chị nhà sờ một cái không?]

[Hữu Hữu cục cưng, có thể viết sách không, tôi cũng muốn được người đàn ông như Chu Thái tử yêu. Huhuhu, ganh tỵ đến đau lòng.]

...

Bên kia, trong khán phòng biểu diễn, lúc chụp ảnh cùng dàn nhạc mình hâm mộ nhất, Đường Du bị bao vây vào giữa, hạnh phúc đến cả người như tan chảy.

Chu Khâm Nghiêu vẫn luôn đứng cạnh cô, ánh mắt nhìn cô ngập tràn ý cười.

Đã từng thấy qua dáng vẻ kìm nén, nặng nề của cô, hôm nay lại có thể cởi mở mà tươi cười như thế, thực sự đáng quý biết nhường nào.

Sau khi chụp ảnh lưu niệm, Đường Du chạy đến trước mặt Chu Khâm Nghiêu, bên tai có chút đỏ, nắm lấy tay anh:

"Là anh sắp xếp đúng không?"

Thật ra Đường Du cũng đã sớm đoán được, dàn giao hưởng Berlin làm việc nghiêm túc như vậy cả trăm năm, làm sao có thể xảy ra sự cố hy hữu như thế.

Tất cả ngạc nhiên, mừng rỡ cùng cơ hội, đều là anh vì cô mà sắp đặt.

Chu Khâm Nghiêm không nói gì, chỉ hỏi cô: "Vui không?"

Đường Du mím môi, giấu đi vẻ ngượng ngùng, cười: "Vui."

Chỉ trong một buổi tối, tất cả mơ ước cả cuộc đời cô đều được thỏa mãn.

Cùng tham gia hòa tấu với dàn nhạc mình yêu thích nhất, được người mình yêu nhất cầu hôn, cùng cha mẹ và tất cả mọi người ở khán phòng chia sẻ khoảnh khắc ấy.

Lãng mạn như vậy, ai mà không chìm đắm cho được.

Cả nhà vui vẻ hòa thuận đi ra khỏi chỗ biểu diễn, ở cửa vừa vặn gặp được Diệp Vịnh Tâm và người yêu của cô ta, Trì Lễ.

Hai người không biết vì chuyện gì mà cãi vả, sắc mặt khó coi, Trì Lễ vẫn đang cố hết sức dỗ ngọt Diệp đại tiểu thư.

Nhưng khi nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu cùng Đường Du đi ra, Trì Lễ lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, đến chào hỏi Chu Khâm Nghiêu, vẻ mặt có chút lấy lòng:

"Chu tổng."

Thái độ của Chu Khâm Nghiêu lạnh nhạt, cũng không thèm đưa tay ra bắt.

Anh liếc mắt hỏi Đường Du, "Đây chính là cái cô Diệp Vịnh Tâm đó à?"

Đường Du nhẹ nhàng xác nhận.

Chu Khâm Nghiêu đẩy Trì Lễ đang đứng chắn trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vịnh Tâm, quan sát trong chốc lát:

"Cô so với em cô còn gây chuyện hơn."

Diệp Vịnh Tâm: "?"

Giọng người đàn ông bỗng chốc trầm xuống, mang theo một chút tùy ý và không thèm đếm xỉa:

"Ông nội cô không nói cho cô biết hai sản nghiệp lớn nhất của nhà họ Diệp đều bị tập đoàn nhà họ Chu mua rồi sao?"

Khóe môi Diệp Vịnh Tâm khẽ giật, hiển nhiên là không biết chuyện này, kinh ngạc trợn trừng đôi mắt: "Anh nói gì?"

Chu Khâm Nghiêu xì nhẹ một tiếng, nắm lấy vai Đường Du xoay người đi xa, bỏ lại thanh âm nhàn nhạt:

"Giữ miệng cho cẩn thận. Để cho tôi nghe thêm nửa câu ăn đằng sóng nói đằng gió nữa, tôi sẽ khiến cho cả nhà họ Diệp sau này cũng theo họ Chu."

Diệp Vịnh Tâm: "..."

Đi ra xa, Đường Du mới lặng lẽ hỏi Chu Khâm Nghiêu: "Lúc nãy anh dọa cô ta à?"

Người đàn ông nhướng mày: "Anh giống loại cọp giấy đó sao?"

Dừng một chút, anh cưng chiều véo má cô: "Em cho rằng anh không lên tiếng thì chuyện gì cũng không biết sao?"

Bây giờ con gái đã không cần đến mình bảo vệ, im lặng một đường, rốt cuộc Phương Lai cũng tìm được cơ hội lên tiếng, tranh thủ kể công của Chu Khâm Nghiêu:

"Tiểu Chu một tháng nay phải lên kế hoạch thu mua tập đoàn nhà họ Diệp giúp con hả giận, còn phải tranh thủ mời dàn giao hưởng Berlin đến dỗ cho con vui, lại phải giám sát việc thiết kế nhẫn cưới, cũng mệt mỏi không còn ra hình ra dạng gì nữa. Hữu Hữu, tối nay con phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, có biết không?"

"..."

Phương Lai nói như vậy, Đường Du cũng nghiêm túc nhìn một lượt, thấy Chu khâm Nghiêu quả thực hình như gầy đi.

Cô bất chợt đau lòng, gật đầu: "Dạ."

Nhưng sau khi về nhà, lúc hai giờ khuya, Đường Du nhìn lên trần nhà --------

Người đàn ông này, mệt mỏi chỗ nào?

Anh vẫn dồi dào tinh lực đấy nhé!

Bây giờ, người thực sự mệt mỏi đến không thể cử động nổi là cô đó, có được không?

- ---

Năm mới .

Chuyện cầu hôn của Chu Khâm Nghiêu trở thành đề tài bàn tán nóng hổi trong một đoạn thời gian thật lâu. Chuyện tình của anh và Đường Du được biến tấu ra nhiều phiên bản, nhưng bất luận là câu chuyện nào, đều làm cho mọi người phải hâm mộ.

Nhất là sau đó, phía tập đoàn nhà họ Chu chính thức đặt tên cho viên kim cương hồng phấn này là "Love You”.

(Love You là Yêu Em, mà Du trong Đường Du và Hữu trong Hữu Hữu bính âm đều là You.)

Khắc ghi tên người bạn yêu vào trái tim.

Không ai biết rằng, Chu Khâm Nghiêm đã sớm gác lại hết công việc, đưa Đường Du đi nghỉ phép.

Đường Du vốn tưởng người đàn ông này sẽ đưa cô đi Pháp, đi Anh, đi biển, nhưng ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được —-

Anh mang cô trở về Thành phố C.

Anh mang theo một đống quà lớn trở lại tứ hợp viện, gặp bà cụ Ngô, Tống Tiểu Dương.

Những năm này, anh vẫn định kỳ gửi tiền cùng quà cáp đến phụ giúp mọi người. Bây giờ người cũng trở lại, bên trong tứ hợp viện, tiếng cười nói lại rôm rả.

Chín giờ tối, ngõ Cây Hòe vẫn như xưa, lặng lẽ với vài ngọn đèn hiu hắt. Bởi vì gần đến Tết nên có thêm những ngọn đèn lồng treo trên cao đung đưa, trông ngập tràn không khí lễ hội.

Ngoài trời đang đổ tuyết, người già trẻ nhỏ cũng đã yên giấc, Chu Khâm Nghiêu và Đường Du lặng lẽ đi ra, tản bộ trong con ngõ.

Trời rất lạnh, hai người tay trong tay, tựa như một đôi tình nhân nhỏ đang độ yêu đương cuồng nhiệt. chân giẫm trên tuyết, phát ra từng trận âm thanh giòn giã.

Cây hòe đại thụ trong con ngõ vẫn còn đó.

Những bông tuyết như pha lê từ trên cành cây rơi xuống, hai người đi đến dưới tán cây, Đường Du bỗng nghịch ngợm rung cành, từng trận tuyết thật dày trút xuống đầu Chu Khâm Nghiêu.

Đường Du cười, nũng nịu chỉ tay vào anh: "Này, tóc anh bạc cả rồi."

Chu Khâm Nghiêu dừng một chút, cười cười rồi giơ tay lên, cũng chộp lấy một cành cây gần đó mà lắc.

Đường Du lùi về phía sau tránh né, nhưng Chu Khâm Nghiêu lại ôm lấy cô không cho cử động.

Tuyết cứ thế trút xuống, bám vào đầu Đường Du.

Cùng lúc rơi xuống, còn có cả nụ hôn dịu dàng của người đàn ông:

"Như vậy thật tốt biết bao, ở cạnh bên em, đến khi bạc đầu."

- Đời này, việc tốt đẹp nhất là gặp được em.

◆Hoàn chính văn◆

- ----

◆ Kim cương hồng Love You: Nặng . carat, màu sắc rực rỡ, độ trong suốt hoàn mỹ, không hề lẫn tạp chất. Do đại gia kim cương Chu Trạm đấu giá được ở London với giá triệu nhân dân tệ, phá vỡ kỷ lục đấu giá kim cương toàn cầu. Sau đó đặc chế thành chiếc nhẫn cầu hôn bạn gái Đường Du tại buổi biểu diễn, trở thành đề tài cho độc giả cùng tác giả mẹ ruột chiếm lấy làm của riêng, đại diện cho tình yêu của cặp đôi chính trong truyện!!!

Truyện Chữ Hay