Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

‘Tách.’

Phòng khách tối tăm tự động nhận ra sự xuất hiện của Tư Hàn Tước rồi thẳng tay xua tan bóng tối không bỏ sót một chút nào.

Cả phòng khách giống như một vùng tuyết phản chiếu ánh trăng trong trẻo và yên bình, Đường Tiểu Đường bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt nên vươn tay dụi nhẹ, một làn hương trà gừng ấm áp lướt qua và rồi nó mở mắt, chủ nhân đã đứng ngay trước mặt kẹo dẻo gấu.

Đường Tiểu Đường cúi đầu. Thứ đầu tiên nó nhìn thấy là cổ chân thon gầy rắn rỏi lộ ra dưới bộ đồ ngủ mềm mại. Mắt cá chân được đôi tất dày bằng vải bông bao lấy, thật mập mạp, sau đó nó hướng mắt lên trên, một đôi chân dài miên man bị bộ đồ ngủ bằng vải bông màu xám bạc bó chặt, bên ngoài còn phủ chiếc chăn dày bằng nhung.

Cả người bị bao lại cho người ta cảm giác thật dịu dàng.

Lên trên nữa là gương mặt tái nhợt với gò má ửng hồng.

Con ngươi đen như mực hơi liếc xuống, đáy mắt ẩn chứa lưỡi dao sắc bén, bởi vì bị sốt nên đuôi mắt người đàn ông đỏ bừng, đôi mắt hiện lên tầng nước sinh lý tuy nhiên đôi mắt chứa đựng ngọn lửa nóng bỏng kia lại đang từ từ thiêu đốt Đường Tiểu Đường.

Ánh mắt kia gần như muốn làm kẹo dẻo gấu tan chảy, Đường Tiểu Đường rụt rè buông bàn tay nhỏ đang che mắt xuống, mũi khụt khịt ngước lên nhìn chủ nhân có vẻ ngoài tròn vo và mềm mụp của mình.

Đôi mắt chạm nhau, trong không khí bùng lên những tia lửa nhỏ kèm theo tiếng ‘xẹt xẹt’.

Nụ cười bởi vì nhìn thấy chủ nhân mình nhung nhớ của Đường Tiểu Đường lập tức đông lại.

“Tiểu Đường.” Gương mặt Tư Hàn Tước không cảm xúc, giọng nói hơi khàn hờ hững hỏi: “Em đi đâu về?”

Giọng nói xào xạc như từng hàng sóng xô vào vào bờ tạo nên những bọt bóng nhỏ va vào hộp sữa giấy sau đó lại nhanh chóng tan đi dưới ánh nắng mặt trời.

Giọng nói gợi cảm gần như nhắm chính xác vào đầu dây thần kinh nhạy cảm và yếu ớt nhất của Đường Tiểu Đường.

Sau cả một ngày, trái tim Đường Tiểu Đường lại rạo rực khi nghe thấy giọng nói của chủ nhân.

Nhưng ánh mắt sắc bén cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của Tư Hàn Tước lại cố tình bị một thân hương trà gừng ấm áp bỏ quá nhiều đường cùng với chiếc mũ lông xù và chăn nhung bọc ngoài làm người ta cảm thấy thật mềm mại đáng yêu.

Đường Tiểu Đường bĩu môi.

Nó chỉ do dự vài giây rồi mở rộng vòng tay, dùng giọng nói non nớt như sữa làm nũng: “Ôm~~”

Tư Hàn Tước lạnh lùng nhìn nó, không động lòng một chút nào.

Chủ nhân thật hung dữ.

Hai tay Đường Tiểu Đường ôm cái bụng bầu bĩnh, lắc lư thân thể, cúi đầu nghĩ biện pháp đối phó.

Qua một lúc lâu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng kiên quyết của Tư Hàn Tước, nó đáng thương nâng một chân lên, khóc huhu kể lể: “Huhuhu, bàn chân hỏng mất rồi, chủ nhân ơi, anh nhìn xem, bàn chân của kẹo hỏng rồi…”

Giọng nói nhẹ nhàng như kẹo bông gòn, thật cẩn thận giấu đầu lòi đuôi ý tứ cầu xin tha thứ, nó đáng thương duỗi chân ra, hai bàn chân giống nhau giờ chỉ còn một cái, cái còn lại dính trên mặt bàn đen bóng, thảm không nỡ nhìn.

Tư Hàn Tước nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài.

Hơi thở phun hết tất cả giày vò, sợ hãi và kìm nén ngày hôm nay, hàm chứa ý cưng chiều bất đắc dĩ, anh cúi người vươn tay về phía Đường Tiểu Đường.

Đó là tư thế chịu thua.

Hai mắt Đường Tiểu Đường sáng lên, nó lảo đảo nhào vào lòng bàn tay Tư Hàn Tước, đầu to trơn bóng cọ tay chủ nhân, nội tâm mừng rỡ, Đường Tiểu Đường biết chủ nhân rất yêu nó, nhất định không nỡ tức giận với nó đâu…

“Ai ai~~~”

Đường Tiểu Đường còn chưa kịp vui mừng thì cái mông đột nhiên lạnh lẽo, quần lót bị cởi ra, Tư Hàn Tước đè lên cái eo không rõ ràng của kẹo dẻo gấu khiến mặt nó ép sát vào áo ngủ mềm mại.

Đường Tiểu Đường liều mạng quay đầu, vừa vội vàng che cái mông nhỏ của mình vừa vươn tay muốn kéo lấy quần lót Tư Hàn Tước đang cầm, Đường Tiểu Đường ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình.

Tại sao chủ nhân lại cởi quần lót của kẹo ra???

Nó nằm trên đùi Tư Hàn Tước, dán vào lớp lông mềm mại của bộ ngủ, ngẩng đầu lên, góc nhìn từ dưới lên khiến Tư Hàn Tước giống như bức tượng của một vị thần ngạo nghễ nhìn từ trên xuống.

Anh lạnh lùng nhìn Đường Tiểu Đường, ánh đèn chiếu từ trên xuống làm các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ sắc nét, sự tương phản giữa bóng tối và ánh sáng quá mạnh mẽ như thể có loại hung ác không cho người đến gần, lông mi dày đậm của người đàn ông phủ xuống một cái bóng, sâu không lường được.

Kẹo kinh ngạc, kẹo sợ hãi, kẹo luống cuống!!

Đường Tiểu Đường hét lên “A~ a~”, cẳng chân khua loạn xạ hòng tránh thoát nhưng dưới sức ép như kìm kẹp sắt của Tư Hàn Tước, nó không nhúc nhích được chút nào.

Tư Hàn Tước cười nhạo một tiếng, Đường Tiểu Đường cuối cùng cũng hiểu, chủ nhân mở rộng tay về phía nó, nào có ngọt ngào gì đâu, chủ nhân chỉ là đang chờ nó tự ném mình vào lưới thôi!!

So với chủ nhân, viên kẹo vẫn còn xanh lắm!!

Trái tim nhỏ bé của Đường Tiểu Đường đập loạn như chim sẻ nhỏ đứng trên cột điện bị rò điện, ‘xẹt xẹt’, bên phải không được, bên trái cũng không được, trước sau đều là bẫy rập!!

Huhu.

Tư Hàn Tước lạnh như băng nhìn chằm chằm kẹo dẻo gấu giãy dụa, một giây trước còn cực kỳ mãnh liệt đột nhiên như nghĩ thông suốt, tuy vẫn rơi nước mắt nhưng nó chỉ túm lấy mảnh vải chứ không nhúc nhích nữa.

Khóc cũng vô dụng.

Nội tâm Tư Hàn Tước cứng lại, chất vấn: “Biết sai chưa?”

“Biết… Em biết rồi…” Đường Tiểu Đường xấu hổ cực kì, lỗ tai nhỏ rủ xuống, thật sự biết sai rồi.

Tư Hàn Tước: “Em đi đâu?”

Đường Tiểu Đường: “Đâu… không đi đâu hết… em chỉ lang thang trong tiểu… khu… a a a!!!”

Đường Tiểu Đường hét lên thảm thiết, cái mông nhỏ lạnh căm căm hứng chịu một cơn đau truyền tới.

Tư Hàn Tước siết chặt ngón tay rồi đột nhiên thả lỏng, đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên cặp mông tròn trịa đầy đặn của kẹo dẻo gấu mũm mĩm.

Anh đã cẩn thận kiểm soát sức lực của mình vì sợ sẽ thực sự làm tổn thương nhóc gấu. Khoảnh khắc đầu ngón tay rơi xuống, cái mông nhỏ như viên thạch trái cây bập bùng tạo ra từng đợt sóng.

Bập bùng, bập bùng.

Đường Tiểu Đường kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy Tư Hàn Tước lạnh băng như sát thủ, ngón tay trỏ và ngón tay giữa hợp lại đối diện với cái mông nhỏ của nó, mày kiếm lạnh lùng nhướng lên: “Học được nói dối rồi à?”

Đường Tiểu Đường: “Không có! Thật sự không có mà!”

Ánh mắt Tư Hàn Tước khẽ động: “Nói đi, em đã đi đâu.”

“Chỉ là… đi ra ngoài chơi, đi bên hồ…”

Vẫn đang nói dối, Tư Hàn Tước tức giận, anh nhìn xuống, viên kẹo nhỏ nằm ở trên đùi anh chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ, ngoại trừ cái mông và cái đầu thì không có chỗ nào xuống tay được, đánh vào đầu sẽ biến ngốc nên Tư Hàn Tước chỉ có thể nhắm vào hai cái mông nho nhỏ đàn hồi như thạch này.

Đầu ngón tay thả lỏng, một tiếng “bẹp” vang lên trong không khí.

Quả bom thứ hai, quả bom của sự phẫn nộ.

Đường Tiểu Đường: “A~~”

Giống như một bé mèo bị giẫm phải đuôi.

Chủ nhân thật độc ác!

Bán manh không dùng được, ôm một cái cũng không xong!

Có phải chủ nhân không yêu kẹo nữa không!!

Sau hai phát đánh liên tiếp, ý nghĩ may mắn của nó bay đi sạch sẽ.

Kẹo dẻo gấu khóc thút thít, phát ra âm thanh nức nở, đau chết kẹo rồi.

Nước kẹo hoà tan thành nước mắt thơm ngọt, chất lỏng màu hồng giống như bọt tuyết lặng lẽ tan vào bộ đồ ngủ của Tư Hàn Tước, chỉ để lại một vệt hồng nho nhỏ.

Bởi vì tâm trạng của Đường Tiểu Đường vừa bùng nổ nên bầu không khí như phải hứng chịu một quả bom kẹo, hương thơm ngào ngạt hung dữ cuốn lấy từng nhóm dây thần kinh của Tư Hàn Tước, như thể muốn trả thù cho chủ nhân của mình.

Không thể đánh lại anh, thế thì làm anh ngọt chết luôn!

Tiếng khóc khe khẽ làm nội tâm Tư Hàn Tước phát run nhưng anh không thể dễ dàng buông tha viên kẹo dẻo bướng bỉnh này.

Đây là vấn đề nguyên tắc.

Tư Hàn Tước lại khép ngón tay, uy hiếp: “Nói mau, em đi đâu.”

Kẹo đau lắm rồi!!!

Đường Tiểu Đường thút thít, tay chân nhỏ bé giãy dụa trong tuyệt vọng, kẹo có khí khái, kẹo không nói!!

Bạn nhỏ được cưng chiều tới kiêu căng, chẳng thể chịu được chút oan ức nào.

Hơn nữa rõ ràng là chủ nhân sai trước, chủ nhân lại bị người khác thích! Kẹo chỉ là… kẹo chỉ là ghen tị!!

Nước mắt do nước kẹo tan ra chảy xuống, ngay sau đó bộ đồ ngủ thấm một mảng màu hồng.

Hương thơm ngọt dính này khiến người ta không chịu được.

Viên kẹo nhỏ của anh đang tức giận.

Nhưng anh không thể nhượng bộ.

Nếu cứ tiếp tục cưng chiều như thế này, kẹo dẻo gấu ngây thơ đơn thuần sẽ rơi vào nguy hiểm!

Tư Hàn Tước lại bày ra gương mặt lạnh: “Nói đi, em đã ở đâu, em nói ra anh sẽ tha cho em.”

Viên kẹo nhỏ tức giận đến đỏ bừng cả người, màu đỏ mật đậm như ngọn lửa: “Chủ nhân hư! Chủ nhân xấu nhất!! Kẹo không yêu chủ nhân nữa!!!”

“Kẹo không yêu anh!!!”

Tư Hàn Tước khẽ giật mình.

Con thú hung mãnh bị một câu kích thích biến thành một con quái vật khổng lồ hung bạo, bóng tối lan tràn vô tận trong tâm trí anh, thứ ánh sáng vàng nhạt phản chiếu vào đáy mắt vừa ma mị vừa quỷ dị.

Hơi thở dần nhẹ đi vì vậy không gian dần yên lặng lại không có sinh khí.

Đường Tiểu Đường tuỳ hứng gào ra vài câu lại bị chủ nhân im lặng doạ cho hoảng sợ.

Tựa như trước khi cơn bão quét qua, chủ nhân bình tĩnh đến đáng sợ.

Một lúc lâu sau, Tư Hàn Tước hờ hững cười: “Không thể.”

Kẹo dẻo gấu chớp mắt ngây người.

Đôi mắt Tư Hàn Tước khép hờ, anh nghiến răng nghiến lợi, cơ má căng cứng, sườn mặt căng ra, khuôn mặt vốn đã thâm trầm càng thêm cứng rắn, đột nhiên có một loại sát khí kinh người.

Anh lạnh lùng thì thầm, từng chữ từng chữ chứa đầy hàn ý và uy hiếp: “Em không thể không yêu anh.”

“Em không thể hối hận vì những gì mình đã nói.”

Tư Hàn Tước hơi nghiêng người về phía trước, hơn nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, chỉ có đôi môi mỏng không chút màu máu khẽ mấp máy: “Em thử xem.”

Anh duỗi tay ra, đầu ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng đáp xuống mông của kẹo dẻo gấu.

Ba cái đánh chứa đựng sự đe doạ khát máu và sợ hãi bị bỏ rơi, sức mạnh từ đáy lòng dọc theo kinh mạch truyền đến đầu ngón tay, lực tác động cực kì lớn.

Đáp xuống cơ thể là đau thấu tim gan, đau tận xương cốt.

Đường Tiểu Đường có cảm giác bị giam cầm, bị ép phải chịu cưỡng chế tàn ác, nó che miệng, “A a” không ra tiếng.

Giây tiếp theo, sự kiềm chế của Tư Hàn Tước được nới lỏng, anh nhẹ nhàng đặt kẹo dẻo gấu xuống bàn trà. Đôi mắt của người đàn ông chứa vằn mạng nhện đỏ ngầu, toàn thân lạnh kinh khủng. Anh đứng dậy, không hề quay đầu mà đi thẳng về phòng ngủ, chỉ để lại một câu lạnh lùng: “Em tự suy ngẫm đi.”

Đường Tiểu Đường ngã trên mặt bàn đá cẩm thạch màu đen lạnh lẽo, cái mông run lên vì đau, bàn chân mất đi một nửa đáng thương vô cùng.

Đường Tiểu Đường chớp đôi mắt mờ sương.

Chủ nhân cố chấp, phúc hắc, lãnh khốc, vô tình đến đáng sợ.

~Hết chương ~

Truyện Chữ Hay