Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường Tiểu Đường dựa lưng vào tường, kiễng chân, hai tay khoanh trước ngực, lén lút quan sát động tĩnh xung quanh rồi bước rón rén về phía cửa nhà mình.

Giờ này bình thường chủ nhân còn chưa tan tầm.

Có lẽ… chủ nhân không phát hiện ra nó mất tích đâu nhỉ.

Hẳn là chưa phát hiện đâu.

Đường Tiểu Đường cảm thấy may mắn cũng như tự trấn an tâm lý, nó dò dẫm men theo bờ tường đến cửa nhà lại bất ngờ nhận ra, ủa, cửa không đóng à??

Đường Tiểu Đường sửng sốt.

Tình huống này hơi kỳ lạ.

Chủ nhân… về rồi ư??

Chủ nhân cố ý để cửa cho nó??

Hay chủ nhân bất cẩn không khóa cửa cẩn thận?

Nhưng… Tư Hàn Tước sẽ là một người bất cẩn sao??

Đôi mắt nhỏ của Đường Tiểu Đường trong phút chốc trở nên bất động.

Xong rồi.

Quần lót của Đường Tiểu Đường đã bị xé làm đôi sau khi nó biến thành người lần đầu tiên. Lúc này viên kẹo nhỏ đang trần truồng nên không có nơi nào có thể giấu kẹo. Đôi mắt long lanh của Đường Tiểu Đường lướt qua cơ thể mình, kẹo có thể vặt chỗ nào xuống để lấy kẹo dỗ dành chủ nhân đây?

Ánh mắt của kẹo dẻo gấu hướng lên trên, nó cố gắng lắc hai tai, đầu to lại cúi xuống nhìn, nhìn thấy một cái bụng tròn vo cùng với cái chân ngắn ngủn, cả nhúm nho nhỏ giữa hai chân và trứng mini nữa.

Đường Tiểu Đường lắc đầu nguầy nguậy, không! Không!!

Trứng mini không thể ăn được!

Mặt mũi Đường Tiểu Đường căng thẳng, nó hít sâu một hơi, bụng căng đầy dũng khí.

Nó nhẹ nhàng mở cửa, phòng khách không bật đèn, cảnh vật bên ngoài cửa sổ sát đất bị màn đêm bao trùm, bóng tối buông xuống đồ đạc quen thuộc trong phòng khách.

Ghế sô pha lớn trông như một chiếc giường, bàn trà cao cấp, sàn gỗ tối màu, phong cách đen trắng đơn giản và thanh lãnh, không gian không hoàn toàn tối mịt lại hoang vắng một cách khó hiểu.

Vì có một vài ánh sao, vì thiếu mất một người.

Đường Tiểu Đường kiễng chân, đầu to quay trái quay phải quan sát giống như con quay, nhẹ nhàng di chuyển vào phòng ngủ của chủ nhân, phòng làm việc, phòng tắm, cùng rất nhiều phòng trống khác, tất cả đều không có chút hơi người nào…

Ế?

Chủ nhân không có ở nhà.

Tư Hàn Tước không có trong phòng, lại để cửa mở và ngôi nhà trống rỗng.

Tinh thần phấn khích và lo lắng vì về nhà vào đêm khuya của Đường Tiểu Đường ngay lập tức bị dập tắt bởi sự thật này.

Kẹo dẻo gấu hít mũi, nếu… nếu hôm nay kẹo ở nhà cả ngày, có phải cũng không đợi được chủ nhân về nhà hay không…

Sân thượng.

Cửa sổ kính trong suốt bao quanh toàn bộ không gian sân thượng, mưa rơi làm tích tụ một lớp bọt nước mỏng ở phía ngoài cửa sổ khiến nó giống như một tấm gương hơi lồi, bầu trời đầy sao trở nên tráng lệ như trong mơ.

“Đã trở lại, đã trở lại! Xem cẳng chân nhỏ chạy nhanh chưa kìa!”

Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm, mất bình tĩnh kêu lên.

Nó đã trở lại!!

Hai người ngồi song song, Khương Vũ dời một băng ghế nhỏ ngồi trước máy vi tính, căng thẳng nhìn màn hình.

Ánh mắt Tư Hàn Tước lạnh lùng liếc qua.

Trên máy tính là camera giám sát trong phòng, từ lúc Đường Tiểu Đường lộ cái đầu nhỏ khỏi cánh cửa thì ánh mắt của Tư Hàn Tước đã dõi theo từng cử động của nó.

Tư Hàn Tước ngồi trên chiếc ghế sô pha êm ái, tay cầm một cốc trà gừng còn bốc hơi, trước mắt là màn sương bay lơ lửng, đuôi mắt nóng bỏng thấm một màu đỏ ửng.

Đôi mắt ẩm ướt nhưng ánh mắt lại nóng bỏng cố định vào Đường Tiểu Đường trong video.

Anh mặc bộ đồ ngủ bông xù mềm mại màu xám bạc, đắp một chiếc chăn lông dày. Hai tay anh ôm chặt cốc trà gừng, lòng bàn tay bị nóng đến đỏ bừng nhưng vì tức giận mà vẫn nắm chặt lại, mạch máu màu xanh lam như muốn nổ tung.

Một chân dài vắt lên chân còn lại, quần pyjama dày cộp bị kéo lên trên, lộ ra chiếc tất nhung mềm bao lấy bàn chân thon dài, mái tóc ướt sũng, cổ áo ngủ thắt chặt, cả người bốc lên hơi nóng, sắc mặt không tốt chút nào.

——Như thể một bà thím.

Đôi mắt đen của người đàn ông chứa đầy giận dữ xuyên qua màn hơi nóng của trà gừng, ngọn lửa giận dữ liếm kẹo dẻo gấu đang di chuyển khắp nơi trên màn hình một lượt không sót chỗ nào.

Thật may.

Không bị thương.

Tư Hàn Tước thở phào nhẹ nhõm rồi lại không cam lòng đè nén cảm xúc này xuống, ánh mắt lạnh lùng.

Dám đêm khuya mới về nhà.

Bé con lớn rồi, phải phạt.

“Ồ~” Khương Vũ không để ý đến tâm trạng rối rắm phức tạp của boss đang quấn kĩ như ông già Noel, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đường giống như con chuột nhỏ trên màn hình, bị đáng yêu chọc tới buộc phải kêu linh tinh.

“Anh xem, anh xem, anh xem kìa.. không mặc quần áo, còn trần truồng kìa, hừ, cũng không nhỏ đâu.”

Tư Hàn Tước nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cái đầu đung đưa của Khương Vũ rơi xuống người Đường Tiểu Đường.

“Ui ui ui~ quần lót giấu ở đó à~ ôi, quần lót bị rách rồi~”

Hai cẳng chân Đường Tiểu Đường di chuyển nhanh đến phòng tắm, cúi xuống, cong eo, chổng mông chui xuống phía dưới bồn tắm kéo chiếc quần lót đã giấu kĩ ra rồi mặc vào một cách lỏng lẻo, hai đầu rách vòng vào nhau thắt một chiếc nơ con bướm to bằng hạt gạo.

Khương Vũ vỗ đùi bật cười.

Đường Tiểu Đường mặc quần lót xong, bàn tay nhỏ nhắn kéo nắm cửa phòng ngủ, cái đầu nhỏ thò vào, đôi mắt tròn xoe, cái mũi cao thẳng, khóe miệng cong cong không có gì thay đổi nhưng thông qua video người ta vẫn có thể cảm nhận được một loại lén lút có tật giật mình.

Kẹo dẻo gấu nhảy lên giường, không cam lòng chui vào chăn. Chiếc chăn dày cộm lồi lên một cục to tròn trịa giống như một chú chim nhỏ đột ngột xông vào biển mây vô tận. Cục nọ rẽ trái rồi quẹo phải giống như một con chó nhỏ không rõ phương hướng nên đang đánh hơi tìm người.

Cuối cùng Đường Tiểu Đường chạy từ góc trên bên trái đến góc dưới bên phải của chăn bông, sau đó lại từ góc trên bên phải đến góc dưới bên trái.

Chăn lạnh.

Chủ nhân hẳn là chưa trở về nhà.

Kẹo dẻo gấu thất vọng chui ra khỏi chăn, không may lạc đường nên vừa chui ra khỏi góc chăn bông thì nó đã tiếp đất bằng đầu.

Một tiếng hét nhỏ phát ra từ màn hình.

Mặt Tư Hàn Tước lạnh tanh nhưng cơ thể lại vô thức tiến về phía trước như thể anh đang định đứng dậy bảo vệ viên kẹo nhỏ của mình.

Tuy nhiên giây tiếp theo, Tư Hàn Tước lại hừ lạnh, nặng nề trở lại sô pha.

Khương Vũ cũng lau mồ hôi: “Lá gan của bé con này cũng lớn đấy, dám tự mình trốn ra ngoài.”

Trong lòng hắn còn sợ hãi không thôi: “Cũng may không gặp phải mưa to, nếu không thì… ”

Một viên kẹo nhỏ như vậy sẽ tan chảy mất…

Đối với một viên kẹo, tan chảy và cái chết có khác gì nhau đâu.

Chứng rối loạn lưỡng cực không tái phát nhưng cả người Tư Hàn Tước lại như có lửa đốt. Người trước nay luôn cuồng công việc lại bỏ công tác để về nhà sớm. Anh đi bộ hơn mười kilomet dọc theo con đường anh và Đường Tiểu Đường thường đi qua để tìm kiếm một lượt.

Ban đầu Khương Vũ muốn đi tìm cùng boss nhưng đến cuối hai chân bủn rủn không chịu nổi nên đành phải leo lên xe nhích phía sau Tư Hàn Tước từng chút một.

Camera của tiểu khu cho thấy không có ai đột nhập vào nhà, Tư Hàn Tước cũng cử người theo dõi quỹ đạo hoạt động của Tư Thành trong suốt cả ngày để đảm bảo rằng bên kia không có bất kỳ hành động nào đối phó với kẹo dẻo gấu của anh.

Lăn lộn cả một ngày cho đến khi Khương Vũ cẩn thận nói chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi, các biện pháp đều thử qua rồi, anh có từng nghĩ tới phải chăng Đường Tiểu Đường tự mình chạy ra ngoài chơi hay không?

Tư Hàn Tước nhìn Khương Vũ, ánh mắt khắc mấy chữ cậu đang nói khùng điên cái gì vậy?

Anh vẫn bướng bỉnh cố gắng tìm kiếm tung tích của kẹo dẻo gấu, trời đã bắt đầu mưa từ lâu, thành phố họ đang ở thì mưa xối xả, mưa như trút nước khiến Tư Hàn Tước ướt sũng.

Khi trời nhá nhem tối, Khương Vũ thuyết phục Tư Hàn Tước về nhà trước.

Nếu trời tối kẹo dẻo gấu vẫn chưa về…

Nếu trời tối kẹo dẻo gấu vẫn chưa về sẽ thế nào, hắn không dám nói.

Tư Hàn Tước không biết là quá mệt mỏi hay đã thực sự tuyệt vọng, anh ôm một tia ảo tưởng cuối cùng theo Khương Vũ về nhà.

Vừa lên xe, Tư Hàn Tước đã cảm thấy toàn thân rét run rồi lại nóng ran như thiêu đốt.

Hai người một đường không nói gì cho đến khi sắp về đến nhà, Tư Hàn Tước đột nhiên hỏi: “Tiểu Vũ, cậu nói xem có phải những người đối xử tốt với tôi đều có kết cục bất hạnh hay không?”

Bà nội, Đường Đường, còn có kẹo dẻo gấu…

Khương Vũ liếc nhìn biểu cảm của Tư Hàn Tước qua gương chiếu hậu.

Bởi vì bị lạnh nên sắc mặt Tư Hàn Tước hơi tái, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mím chặt, Khương Vũ không nhìn được ánh mắt anh.

“Không phải đâu, boss.” Khương Vũ thì thào: “Không phải đâu.”

Hắn không biết cách an ủi người khác, lời nói ra vô lực yếu ớt, Tư Hàn Tước không đáp lại. Anh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nóng bỏng ẩn giấu ướt át.

Sau khi trở về nhà, Tư Hàn Tước đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh khắp người, cố hết sức tắm rửa xong, Khương Vũ giúp anh pha trà gừng sau đó chợt nảy ra một suy nghĩ không biết tốt hay xấu.

Nếu quả thật có người đột nhập mang kẹo dẻo gấu đi thì liệu hắn có đến lần thứ hai nữa không?

Nếu thực sự là kẹo dẻo gấu lẻn ra ngoài đi chơi thì liệu có nên trừng phạt nó một chút không?

Tóm lại bọn họ ở trên sân thượng, chờ người tới.

May mắn thay, mọi thứ đã kết thúc.

Đường Tiểu Đường khám xét từng phòng một cách cẩn thận sau đó chắc chắn rằng chủ nhân không có ở nhà.

Nó uể oải ngồi trên bàn trà, quay mặt về phía cửa, chăm chỉ giải phóng hương vị thơm ngọt trong cơ thể, đợi chủ nhân về nhà và ngửi thấy mùi đồ ngọt quen thuộc.

Chờ và đợi, chờ và đợi.

Mũi Đường Tiểu Đường nhăn lại, oà khóc.

Có phải chủ nhân không cần kẹo nữa không?!!

Kẹo không nên về nhà muộn như vậy.

Kẹo sai rồi, kẹo sai rồi!!!

Tiếng kêu khe khẽ theo màn hình truyền ra sân thượng, Khương Vũ chớp mắt cẩn thận hỏi: “Boss, liệu Tiểu Đường có sợ hãi không?”

Yết hầu của Tư Hàn Tước khẽ nhúc nhích.

Muốn nói lại thôi.

Anh híp mắt nhìn kẹo dẻo gấu trên màn hình che mắt oà khóc, đầu quả tim mềm nhũn.

Không được.

Ánh mắt Tư Hàn Tước trầm xuống, không thể nuông chiều!

Anh bảo vệ kẹo dẻo gấu quá tốt, quá cưng chiều, chưa từng nghiêm khắc lấy một lần, Đường Tiểu Đường hiển nhiên không biết… ở bên anh có bao nhiêu nguy hiểm.

Vết sẹo ẩn giấu trong lòng nứt toác, vẻ mặt Tư Hàn Tước lạnh lùng, quay mặt sang chỗ khác.

Khương Vũ thè lưỡi, không dám nói thêm lời nào.

Đường Tiểu Đường khóc một lúc lâu, căn phòng trống trải vẫn tối tăm quạnh quẽ, không có mùi của chủ nhân, nó phát hiện mùi thơm ngào ngạt cũng nhạt như nước đun sôi để nguội.

Mùi ngọt ngào của kẹo tồn tại vì chủ nhân!

Đường Tiểu Đường che lại đôi mắt khóc nức nở, tủi nhân rơi thêm một giọt nước mắt.

Như ly trà chanh mật ong bỏ thêm đá viên, vị chua chua ngọt ngọt ẩn hiện trong gió quyến rũ lướt qua đầu quả tim yếu mềm vẽ ra một tia thèm khát, vừa mềm mại vừa đau đớn. Muốn thấy chủ nhân là ngọt, sợ hãi chia ly là chua, mất mát vì trong bóng tối không tìm thấy là đau.

Như thể nó đang đứng trước một vực thẳm tuyệt đẹp, phía dưới là những cụm hoa lộng lẫy mọc trong bóng tối dụ dỗ nó nhảy xuống.

Tim nó đập hơi nhanh rồi lại thấp thỏm tràn ngập mong đợi.

Thật lâu sau Đường Tiểu Đường mới hiểu được cảm giác này gọi là nhớ nhung.

Đường Tiểu Đường nghĩ thầm, có lẽ chủ nhân vẫn tăng ca.

Vậy thì…

Nó sẽ đi tìm chủ nhân!!

Đường Tiểu Đường đứng dậy định nhảy khỏi bàn trà thế nhưng chân bỗng mềm nhũn, cả viên kẹo ngã xuống mặt bàn lạnh ngắt.

Không biết tại sao, bàn chân mềm mại của nó lại dính chặt vào mặt bàn lạnh lẽo, khi đứng dậy, một mẩu chân nhỏ đã đứt lìa!

Kẹo dẻo gấu ôm đầu, cả viên kẹo bị sốc như bức “Tiếng thét” của Edward Munch: “Bàn chân bị hỏng rồi! Bàn chân bị hỏng rồi!!!”

“Bàn chân của kẹo bị hỏng rồi!!!”

Tư Hàn Tước đột ngột đứng dậy, không hề do dự quay lưng trở về phòng, bóng dáng vội vàng lại chật vật, bất chấp tâm tư cho Đường Tiểu Đường một bài học.

Chỉ cần kẹo dẻo gấu gặp nguy hiểm, mọi nguyên tắc đều có thể bị hủy bỏ.

Khương Vũ bị làn gió nóng từ Tư Hàn Tước tạt qua dọa ngã đập mông xuống đất, ngẩn người thở ra một hơi dài thuộc về cún FA.

~Hết chương ~

Truyện Chữ Hay